Nhớ Em


Editor: Yang Hy.

Trong một đêm tuyết lạnh giá như vậy, trên thực tế, hai người đều không ngủ được.
Khương Tuệ ở hang động đá vôi bị gió thổi rất lâu, đến nửa đêm liền bắt đầu sốt.

Trì Yếm cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cô không đúng, anh duỗi tay sờ trán cô, nóng hổi.
“Khương Tuệ, tỉnh dậy.”
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, lại mê mang dựa vào ngực anh.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, hơi thở đều rất nóng.

Trì Yếm nhìn cô, một tay lấy dao găm ra, cắt một miếng vải trên áo sơmi của mình, anh đẩy nhánh cây ra một khe hở, vừa vặn có thể vươn bàn tay ra ngoài.

Trì Yếm vươn tay ra, bông tuyết bay xuống lòng bàn tay anh, chỉ một lát liền hòa tan thành nước, anh dùng miếng vải thấm ướt rồi đặt lên trán Khương Tuệ để hạ nhiệt độ.
Trì Yếm lặp lại biện pháp này, có lẽ là cảm thấy thoải mái, Khương Tuệ vô thức cọ vào bàn tay anh.
Trì Yếm mím môi thành một đường thẳng, tay anh không nhúc nhích, sau đó đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt cô, hàng mi như cánh bướm, cuối cùng dừng ở trên môi.
Khương Tuệ có khuôn mặt không phù hợp với tính cách, bộ dáng kiều diễm, giống như hoa đào nở rộ.
Ngón tay anh bởi vì lấy tuyết liên tụ mà trở nên rất lạnh.
Khương Tuệ mơ thấy đang ăn kem, tháng tám là lúc thành phố R nóng nhất, cô cũng không biết làm sao, vừa khát vừa nóng, cả người như muốn thiêu cháy.
Một cây kem lạnh lẽo đưa tới bên miệng cô, cô hé miệng, ngậm lấy cây kem.
Đáng tiếc, đây là khối băng, không có hương vị.

Không ngọt, cũng không mặn, chỉ có lạnh lẽo, làm hết phận sự mà phát huy tác dụng.
Cô mới cảm thấy cây kem này không cắn được, thì kem bỗng rút ra khỏi miệng cô.

Khương Tuệ: “?”
Được thôi, dù sao cũng không co hương vị, không ăn thì không ăn.


Tính cách của cô được cho là hiền hoà, hiện tại nóng như vậy, có thể ăn cô rất vui vẻ, không được ăn cũng không mấy thất vọng.
Bên ngoài gió vẫn thổi, sau nửa đêm tuyết không rơi nhiều như trước.

Trì Yếm trầm mặc nhìn cô một hồi lâu, lại đưa ngón tay đến bên môi cô.

Anh không biết đây là tâm lý gì, tóm lại không có di chuyển.
Qua một hồi lâu, cô do dự há miệng thở dốc, còn chưa đụng vào anh, đầu liền lệch về một bên, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trì Yếm thần sắc khó lường, như vừa tỉnh giấc từ trong mộng, sắc mặt có chút khó coi.
Anh ôm cô thật chặt, không nói một lời.

Lại lần nữa, anh luôn như vậy, vừa gặp được Khương Tuệ, liền làm chuyện không rõ ràng.
Gần đến hừng đông, Khương Tuệ hạ sốt, ngủ rất ngon lành.

Bởi vì có một số vấn đề từ trong bụng mẹ, nên cô rất hay bị ốm.
Trì Yếm thức cả đêm, thấy trán cô không nóng nữa, anh vẫn không buồn ngủ.
Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, mặt trời chưa ló dạng, bầu trời vẫn tối, gió vẫn thổi mạnh.

Thật ra như vậy lại có chút tốt, tuyết tan sẽ rất lạnh.
Lúc trời tờ mờ sáng, Trì Yếm bế Khương Tuệ còn đang ngủ đi xuống dưới chân núi.
Ngày hôm qua lúc lên núi anh có làm dấu hiệu, có kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã tốt hơn dùng di động nhiều.

Anh vừa đi vừa quan sát, mỗi một bước đi đều rất cẩn thận thong thả.
Mùa đông núi rừng không nguy hiểm lắm, nhưng mà trước kia người của thôn này đều đi săn thú, dù sau đó bọn họ đã rời đi, nhưng vẫn còn một vài bẫy rập ở trên núi, đi được một lát, Trì Yếm liền thấy hai cái bẫy bị tuyết vùi lấp.

Khương Tuệ tỉnh lại trong lòng anh, mờ mịt liếc nhìn Trì Yếm một cái.
Từ góc nhìn của cô, cô có thể thấy cái cằm kiên nghị của người đàn ông, cô hỏi: “Chúng ta đang xuống núi sao?”
“Ừm.” Trì Yếm dừng một chút, “Chỗ thế này, mấy người cũng dám đi lên, thật là không muốn sống nữa.”

Ngữ khí của anh cực kỳ lãnh đạm, đổi lại là người khác, đều sẽ cảm thấy Trì Yếm đang châm chọc trách cứ, do đó bị ngôn ngữ và thái độ của anh làm cho cực kỳ xấu hổ hoặc là buồn bực.
Nhưng Khương Tuệ lại không thấy vậy.
Ngày hôm qua lúc rơi xuống hang đọng đá vôi với Tống Địch, cô đã suy nghĩ, một đám người bọn họ tùy tiện lên núi thực sự không đúng.

Lúc ấy đầu óc choáng váng, tổ tiết mục lại không đáng tin cậy, bây giờ mới cảm thấy nghĩ lại mà sợ, không nói đến Khương Tuyết hiện tại thế nào, cô và Tống Địch thiếu chút nữa đã đi đời ở đó.
Cho nên khi nghe ngữ khí cứng nhắc lạnh nhạt của Chủ Nhiệm Giáo Dục Trì Yếm, cô rất nghe lời: “Anh nói rất đúng.” Ngữ khí mềm mại, gần như thoả hiệp không biết giận.
Trì Yếm không nói lời nào.
Khương Tuệ nói: “Anh buông em xuống đi, em có thể tự đi.”
Trì Yếm dừng động tác một chút, anh buông cô xuống: “Tôi đi phía trước, em dẫm lên dấu chân của tôi.”
Khương Tuệ gật đầu, rất nghe lời: “Được.”
Cô mang ủng đi tuyết, dấu chân đạp lên mặt đất lớn hơn chân cô rất nhiều, cô theo Trì Yếm đi xuống chân núi.

Đường đi quá dài, Khương Tuệ hỏi: “Trì Yếm, anh nói xem Tống Địch, anh ấy xuống núi chưa?”
Trì Yếm cười lạnh, nhưng cô không nhìn thấy, anh nhàn nhạt nói: “Hơn phân nửa là xuống núi rồi.”
Khương Tuệ không thích hành vi hôm qua của Tống Địch, lỡ Trì Yếm không leo ra khỏi hang động đá vôi, hậu quả thật không thể tưởng được.

Nếu Tống Địch không đi, chờ khi hai người bọn họ khôi phục lại chút sức lực, có thể cùng nhau kéo Trì Yếm lên.
Khương Tuệ: “Chị Khương Tuyết thì sao, chị ấy có thể gặp phải nguy hiểm không?”
Trì Yếm nói: “Mùa đông phần lớn dã thú đều ngủ đông, hẳn là sẽ không sao.” Sự thật không phải như vậy, nhưng Trì Yếm theo bản năng chọn cái tốt hơn để nói.

Tuy dã thú đang ngủ đông, nhưng loại tình huống của Khương Tuệ hôm qua, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, huống chi trên núi còn có bẫy rập, đám Khương Tuyết chỉ cần xui xẻo một chút, gặp được cái gì cũng có khả năng.
Khương Tuệ bị ngữ khí bình thản của anh an ủi, trong lòng giảm bớt một chút sầu lo.

Khương Tuệ không hỏi Trì Yếm vì sao lại xuất hiện ở đây, trong lòng cô hiểu rõ, đừng hỏi, hỏi sẽ xấu hổ.
Nhưng loại nhân tình này, như cái gai ở trong lòng cô, trong lòng vô cùng khó chịu, cô dù sao cũng không phải loại người có thể yên tâm thoải mái nhận lòng tốt của người khác mà làm như không thấy.
Khương Tuệ rối rắm nửa ngày, lúc gần xuống đến chân núi, cô nhìn chằm chằm vạt áo anh thiếu mất một góc, có chút ấn tượng về chuyện tối hôm qua.
Hình như cô phát sốt, Trì Yếm dùng khăn hạ nhiệt cho cô, còn có giấc mộng quái lạ về cây kem kia nữa.

Người bệnh có lẽ chính là hồ đồ như vậy, làm một vài thứ kỳ quái trong mơ.
Khương Tuệ đột nhiên mở miệng: “Trì Yếm, em có thể làm chuyện gì cho anh không?”
Cô đã nghe câu này rất nhiều lần từ miệng anh, nhưng đây là lần đầu tiên cô hỏi lại Trì Yếm, có thể làm chút gì đó cho anh hay không.

“Không cần.” Trì Yếm nhìn con đường tuyết phía trước, một hồi lâu mới nói, “Em không thể cho tôi cái gì cả.”
Khương Tuệ phát hiện anh nói chuyện tức muốn chết, cô cũng không thể nói, tôi có thể! Anh phải tin là tôi có thể!
Nhưng mà việc này không báo đáp cũng không được, dù sao đây là cứu mạng, không phải giúp đỡ thông thường.

Khương Tuệ bỗng có chút phiền muộn, nhưng không đợi cô phiền muộn xong, một bước không vững liền ngã nhào về phía trước mặt.

Trì Yếm phản ứng còn nhanh hơn cô, cô còn chưa kêu ra tiếng, anh đã cảnh giác quay đầu lại, vì thế Khương Tuệ nhào vào trong lòng anh.
Cái ôm của anh có chút lạnh, có lẽ là do đứng phía trước chắn gió, thậm chí cô cảm thấy bông tuyết trên vạt áo anh chạm vào má cô.
Khương Tuệ hốt hoảng ngẩng đầu, vừa muốn nói xin lỗi, liền thấy Trì Yếm ngơ ngẩn nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp, một hồi lâu mới hạ quyết tâm.
Khương Tuệ không rõ nguyên do, nghiêng đầu nhìn anh.
Trì Yếm lãnh đạm mở miệng: “Em không cần làm như vậy.”
Khương Tuệ phản ứng lại, một khắc trước cô còn đang hỏi có thể làm gì cho anh, ngay sau đó liền ôm lấy anh.

Cái này tốt rồi, cô giải thích cũng như giấu đầu lòi đuôi.
Khương Tuệ xấu hổ muốn chết, đỏ mặt biện bạch cho mình: “Không phải như thế, vừa rồi em đứng không vững.”
Anh mím môi, nhìn cô rồi buông lỏng tay.
Khương Tuệ: “… Cảm ơn.”
Hai người cả một đường không nói chuyện.
Khương Tuệ không biết tâm tình Trì Yếm thế nào, tóm lại bên tai cô nóng lên, cũng không cảm thấy đường xuống núi có chút xa, tâm tư đã bị dời đi.
Cho đến khi thấy thôn xóm dưới chân núi, Khương Tuệ mới cao hứng: “Thật sự đã trở lại rồi!”
Trì Yếm nói: “Em qua đó đi.”
“Anh không đi qua đó với em sao?”
Trì Yếm: “Xe tôi để ở chỗ khác, bây giờ lái xe về thành phố R.” Anh dừng một chút, “Đừng nói tôi đã tới.”
Thân ảnh của người đàn ông dần dần đi xa, Khương Tuệ nhìn một lát rồi xoay người đi xuống dưới chân núi.
Khương Thủy Sinh biết được Khương Tuệ không trở về, gấp gáp đến phát điên, nhưng đội cứu hộ cũng tới, sôi nổi ngăn hắn không cho lên núi.
Khương Tuệ trở về, Khương Thủy Sinh lúc này mới cảm thấy cả người sống lại.
Đây là tin tức tốt, nhưng tin tức xấu là đám Khương Tuyết và Tống Địch đến nay vẫn chưa trở về.
Khương Tuệ kể lại chuyện mình và Tống Địch gặp nạn, cô nghe lời Trì Yếm, lược bỏ tên anh, cũng không nói chuyện ở trong sơn động.


Mọi người hít hà một hơi, Khương Thủy Sinh nghĩ lại mà sợ.
Trên miệng bác cả có một vòng vết bỏng rộp, cực kỳ nôn nóng.
Đội cứu hộ cũng ý thức được tính nghiêm trọng, bắt đầu đi lên núi một cách có tổ chức, quần chúng bị cấm lên núi.
Lúc này đã là buổi chiều, Khương Thủy Sinh thấy bộ dáng tiều tuỵ chật vật của Khương Tuệ, vội vàng nói: “Nhà bếp trong thôn có thức ăn, con đã một ngày một đêm không ăn uống, ăn một chút rồi ngủ một giấc, ba và bác cả nhất định sẽ nghĩ cách tìm chị họ con.”
Lúc trước Khương Thủy Sinh không nói Khương Tuệ còn không cảm thấy, hắn vừa nói Khương Tuệ thật sự cảm thấy đói bụng.
Cô theo lời hắn đi vào phòng bếp trong thôn, mở nắp nồi, thấy bên trong có mấy cái màn thầu trắng còn nóng hổi, bên cạnh còn có cháo.

Cô tạm chấp nhận ăn một chút cháo, dạ dày trống rỗng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Khương Tuệ dừng lại, mắt nhìn màn thầu, lại nhóm lửa luộc trứng gà.
Lúc ra ngoài, cô cố tình tránh đi Khương Thủy Sinh, đi về hướng Trì Yếm rời đi.
Khương Tuệ vốn dĩ chỉ thử vận may, nhưng cô không nghĩ tới, chiếc xe màu trắng thấp thoáng sau bụi cây, vẫn chưa rời đi.
Cô bước chân rất nhẹ, đi đến ngoài cửa sổ xe, thấy người đàn ông ghé vào trên tay lái ngủ.
Anh rời khỏi cô, mặt mày mới lộ ra vài phần mệt mỏi.
Có đôi khi cô cảm thấy anh rất chín chắn, hiện tại mới ý thức được Trì Yếm cùng lắm chỉ hơn cô vài tuổi, nếu xét lại thì tuổi này anh còn đang học đại học.

Rõ ràng cách một lớp cửa sổ xe, anh lại bỗng nhiên cảnh giác mở to mắt, nhìn Khương Tuệ ngoài cửa sổ.
Trì Yếm xoa xoa thái dương, thanh tỉnh một chút, ấn cửa sổ xe xuống: “Làm sao vậy?”
Khương Tuệ cầm màn thầu, trứng gà và sữa bò trên tay: “Anh đã lâu rồi không ăn gì, lái xe ra ngoài cũng phải rất lâu, ăn một chút gì đi.”
Trì Yếm nói: “Không cần.”
Anh thấy trạng thái tinh thần của cô không tồi, dứt lời liền khởi động xe muốn rời đi.
Khương Tuệ nghe thấy tiếng động cơ, có chút hoảng, đưa cái màn thầu qua cửa sổ xe đến bên môi anh: “Ăn rất ngon, anh ăn một chút được không?”
Trì Yếm có bệnh bao tử, cô đã biết từ lâu.
Màn thầu chạm vào môi, anh rũ mắt, há miệng cắn một ngụm.
Kẹo mạch nha tan trong miệng, rất ngọt.
Anh nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, lấy sữa bò, trứng gà và màn thầu từ trong tay cô.

Trì Yếm ngậm màn thầu, bỏ trứng gà vào túi áo tây trang, nhấn ga rời đi.
Anh vẫn luôn không hé răng, nhưng trong lòng biết rõ, đã nhiều năm, lần đầu tiên có người quan tâm anh rốt cuộc có đói hay không.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui