Editor: Yang Hy.
Quả thật cực kỳ ngốc, tính cách của anh khó chiều như vậy, đổi một cô gái khác chắc hẳn đã sớm ủy khuất muốn chết rồi.
Tỏ tình là cô chủ động, hôn cũng là cô chủ động, đến cả tặng quà cũng phải để cô.
Nhưng Khương Tuệ vẫn vui vẻ như vậy, Trì Yếm sờ sờ đầu cô: "Bên ngoài rất lạnh, về nhà thôi."
Người sau này ở bên cô, nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc, anh không muốn suy nghĩ, suy nghĩ nhiều sẽ nhịn không được kéo cô cùng xuống địa ngục.
Dì giúp việc làm cơm chiều, sau khi cả hai cùng nhau ăn xong, bên công ty lại gọi điện thoại đến.
Trì Yếm cau mày, đứng dậy nghe máy.
Gần đến cuối năm, Trì Yếm cực kỳ bận rộn, trong tay có một đống chuyện lớn phải tự mình xử lý, ngay lúc này bên Nhạc Tam cũng ngo ngoe rục rịch.
Anh sợ Khương Tuệ giận, dù sao anh cũng không phải một người bạn trai đủ tư cách.
Trì Yếm cúp máy, thấy Khương Tuệ đang nhắn tin với bạn học, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đột nhiên mở miệng hỏi: "Em muốn đi xem phim không?"
Khương Tuệ kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Trì Yếm rất bình tĩnh, anh không biết lấy lòng con gái, chẳng qua là biết đi xem phim lúc hẹn hò là chuyện rất cần thiết. Cô nhất định cảm thấy anh cực kỳ vô vị.
Khương Tuệ không nhịn được cười khúc khích: "Bên ngoài tuyết đang rơi rất nhiều." Ra ngoài sẽ lạnh chết.
Anh sờ sờ tóc cô, biết đề nghị của mình không thích hợp, vì thế cũng không nói nữa.
Thật ra Khương Tuệ biết anh rất bận, có đôi khi đến rạng sáng ba giờ, thư phòng của Trì Yếm còn lộ ra ánh đèn. Khởi đầu của anh thấp hơn tất cả mọi người, vì thế cũng phải trả giá nhiều hơn ai hết.
Tâm ý của anh đơn giản lại đơn thuần, mỗi ngày dù có chuyện gì, anh vẫn kiên trì tới đón cô tan học.
Khương Tuệ đưa điện thoại cho anh nhìn: "Anh xem, CLB Kịch của chúng em muốn diễn kịch."
Trì Yếm xem qua, là《Công chúa Bạch Tuyết》được cải biên kịch bản. Cũng không biết là chủ ý của ai, kịch bản hoàn toàn trái ngược lại tối tăm. Ngoại trừ hoàng hậu và công chúa Bạch Tuyết, tất cả nhân vật đều là người xấu.
"Em muốn diễn sao?"
Khương Tuệ nói: "Chủ nhiệm hy vọng em diễn, nhưng em chưa từng diễn kịch, không có kinh nghiệm."
Anh nói: "Muốn thì đi đi, em diễn cái gì?"
Khương Tuệ nói: "Công chúa."
Bên môi Trì Yếm nhiễm một tia ý cười: "Ừm, công chúa."
Cô chớp chớp mắt, khuôn mặt phiếm hồng, trong mắt lại xuất hiện một chút sắc thái: "Nếu em diễn, anh cũng tới xem được không?"
Trì Yếm đối diện với đôi mắt chờ mong của cô, nói: "Được."
...
Kịch bản《Công chúa Bạch Tuyết》do Chủ nhiệm Tống Cần Cần tự mình cải biên, cái kịch bản này lúc năm nhất cô nàng đã định rồi, mộng đạo diễn hừng hực thiêu đốt, đáng tiếc lúc ấy CLB Kịch không có ai, đừng nói đến chuyện khác, dù cô nàng tự ra trận thì cũng không có đủ bảy chú lùn.
Nhưng hiện tại đã khác, CLB Kịch của bọn họ hiện tại người nhiều vô cùng, phông nền cũng rất dư. Chủ nhiệm Tống đảo mắt qua các chàng trai trong CLB Kịch, giống như đang nhìn một đống cải thìa.
Các chàng trai run lên, có người cợt nhả nói: "Chủ nhiệm, cậu xem tôi diễn hoàng tử thế nào?"
Ai cũng biết, kịch bản《Công chúa Bạch Tuyết 》truyền thốngcó cảnh hoàng tử đánh thức công chúa bằng nụ hôn. Hắn vừa nói ra, các nam sinh khác sôi nổi nói: "Có muốn tôi lau mặt giúp cậu không!"
"Chủ nhiệm tôi thấy cái bộ dáng đáng khinh của cậu ta thích hợp diễn vai chú lùn."
"Hoàng tử để tôi diễn!"
Tống Cần Cần ngoài cười nhưng trong không cười, cô nàng giải quyết dứt khoát: "Mấy người nghĩ cái gì vậy, không có cảnh hôn trong cốt truyện đâu, tôi biết rõ mấy người lắm! Hoàng tử đã được chọn rồi, Trần Thục Quân sẽ diễn vai này. Nhìn tôi làm cái gì, nhìn nữa tôi cho cậu diễn vai thái giám bên cạnh vua đó!"
"... Châu Âu cũng có thái giám sao?"
"Tôi nói có sẽ có."
Lúc kịch bản được công bố, mọi người đều cảm thấy thú vị.
Tấn Hi nhìn danh sách diễn viên, trong mắt có chút mất mát.
Người anh em vỗ vỗ bả vai hắn: "Nếu không mày lại đi thử xem?"
Sau khi Tấn Hi theo đuổi Khương Tuệ bị cự tuyệt, bọn họ đều cho rằng hắn rất nhanh sẽ buông bỏ, đổi đối tượng khác, không nghĩ tới lâu như vậy, ngoại trừ cảm xúc có chút xuống dốc, còn có chút u oán nhìn khu dạy học của người ta, thì chưa làm cái gì khác.
Bạn gái cũ tìm hắn để quen lại cũng bị cự tuyệt.
Các anh em nhất thời có chút đồng tình, đường đường là một lãng tử, nhìn xem đã bị tra tấn thành bộ dáng gì rồi.
Tấn Hi cắn răng nói: "Tao đã nói người ta có bạn trai rồi."
"Mày còn nói cho dù có thì vẫn có thể chia tay mà, bộ dáng chán đời như vậy, tụi tao nhìn cũng thấy phiền lòng, là đàn ông thì hãy đi chiến đấu lại một phen đi."
Tấn Hi bị nói đến có chút động tâm, tuy đối thủ của hắn nhìn qua thật sự không dễ chọc, nhưng đã lâu như vậy, người kia không có tới trường học, cũng không có cùng Khương Tuệ ra vào có đôi, hắn cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Tấn Hi hạ quyết tâm, đi tìm Tống Cần Cần trước.
Tống Cần Cần liên tục xua tay cự tuyệt: "Không được không được, cậu cũng không phải người của CLB Kịch chúng tôi, chúng tôi đủ người rồi, từ bỏ đi."
"Tôi sẽ tài trợ tất cả chi phí trang phục."
Tống Cần Cần nuốt nước miếng: "Vậy cũng không thể cho cậu diễn hoàng tử."
Tấn Hi cắn răng: "Không diễn hoàng tử, vậy để tôi xách váy cho em ấy cũng được."
Tống Cần Cần động tâm không thôi, nhưng mà cô nàng là người rất có nguyên tắc: "Cậu đi hỏi tiểu học muội Khương Tuệ đi, nếu em ấy đồng ý, cậu có thể tham diễn."
Tấn Hi thối mặt: "Được, tôi tự đi hỏi em ấy."
Khương Tuệ tất nhiên là cự tuyệt, từ nhỏ cô đã biết, nếu không thích một người, tốt nhất đừng cho người ta ảo tưởng. Tựa như Tôn Tiểu Uy, bởi vì cô vẫn luôn duy trì thái độ xa cách, sau đó Tiểu Tôn thiếu cũng không đến mức quá thương tâm.
Tấn Hi cực kỳ tan nát cõi lòng, một phen cầm tay cô, vội vàng nói: "Rốt cuộc anh không tốt chỗ nào? Anh đã không giống trước kia, em không chịu cho anh một cơ hội sao?"
Khương Tuệ rút tay ra, sắc mặt cũng không quá tốt: "Tôi đã có bạn trai rồi, Tấn Hi, anh còn như vậy đừng trách tôi không khách khí."
Hốc mắt Tấn Hi đỏ bừng, hắn lớn như vậy, Khương Tuệ cự tuyệt hắn còn nhiều hơn số lần trong đời hắn cộng lại. Hắn đã lùi nhiều bước như vậy, nhưng Khương Tuệ tới nay lâu như vậy, đến cả một nụ cười cũng chưa cho hắn, tựa như cái mỉm cười ấm áp lần đầu gặp mặt, cô đặt tờ đơn vào tay hắn chỉ là ảo giác. Trong lòng Tấn Hi chợt hung ác, cúi đầu muốn hôn cô, Khương Tuệ lùi về sau một bước đẩy hắn ra, cô hoàn toàn tức giận.
Lúc này Trần Thục Quân cũng chạy tới: "Anh làm cái gì vậy! Tấn Hi."
Xung quanh có bạn học nhìn qua, Tấn Hi không còn mặt mũi, chỉ có thể trầm mặt rời đi.
"Tuệ Tuệ, cậu không sao chứ."
Khương Tuệ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Không có gì."
"Sao anh ta lại như vậy chứ, thật đúng là cậu chủ lớn cho rằng mọi người đều thích mình."
Khương Tuệ mím môi, cô muốn nói chuyện này cho Trì Yếm.
...
Tấn Hi đi đến chỗ rẽ thì bị một người đụng vào một cái.
Tấn Hi vốn là nén giận trong lòng, bả vai bị đụng đến đau nhói liền lập tức chửi ầm lên: "ĐMM! Có mắt không?"
Ngước mắt liền thấy một thiếu niên đang cười.
Sắc mặt Tấn Hi trắng bệch, hoài nghi mình nhìn lầm, sao có thể gặp cậu ta ở đại học R được.
Hắn không tình nguyện sửa lời: "Trì thiếu, vừa rồi tâm tình không tốt, không chú ý đến cậu, xin lỗi." Sự âm độc của Trì Nhất Minh đã tiếng tăm lừng lẫy toàn giới, nhưng thành phố R vốn không giàu có đông đúc, mặc dù gia cảnh của hắn không tồi, nhưng vẫn chẳng đủ lọt vào mắt Trì Nhất Minh, Tấn Hi chỉ có thể lùi một bước xin lỗi.
Trì Nhất Minh không chút để ý nói: "Không cần xin lỗi, tôi cố ý."
"Cậu!"
Trì Nhất Minh cong khóe miệng: "Tôi thế nào? Tâm tình tôi cũng không tốt đâu. Cậu ta có bạn trai, tôi còn chưa làm gì cậu ta, cậu xem náo nhiệt cái gì."
Sắc mặt Tấn Hi trắng bệch: "Cậu cũng..."
Trì Nhất Minh: "Chậc, hãy chờ xem, của tôi chung quy vẫn là của tôi. Nhìn xem anh trai tôi rốt cuộc có cốt khí đến cỡ nào."
...
Khương Tuệ tan học, Trì Yếm nói: "Đến đây."
Cô ánh mắt trông mong đi qua, trong lòng đã ấp ủ phải cáo trạng với bạn trai nhà mình, loại tình huống như Tấn Hi này, cô thật sợ lần sau sẽ gặp lại.
Trì Yếm sờ sờ má cô: "Không sao, tôi sẽ xử lý tốt."
Khương Tuệ: "?" Cô ngơ ngác chớp chớp mắt, gian nan nói, "Anh biết chuyện gì xảy ra sao?" Cô còn chưa nói gì mà.
Trì Yếm: "Ừm."
Trong mắt anh lãnh đạm, cảm xúc không hiện lên. Tuy anh không có ở đại học, nhưng cuộc sống của Khương Tuệ anh không thể không quan tâm.
"Cậu ta sẽ không tới quấy rầy em nữa."
Khương Tuệ gật gật đầu, tò mò hỏi: "Ai là tai mắt của anh vậy Trì Yếm?"
Trì Yếm rũ mắt nhìn cô: "Đừng tò mò, đó không phải là tai mắt, là người bảo hộ của em."
"Anh nói cho em đi!"
Trì Yếm nói: "Đừng làm loạn, về nhà."
Anh cầm tay cô gái, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn không ra rốt cuộc là cảm xúc gì. Mỗi lần anh nói đừng làm loạn, Khương Tuệ lại cảm thấy sảng khoái không nói nên lời.
Có lẽ là do tính cách, Trì Yếm khác với tất cả mọi người, rất nhiều lúc, cô còn không nhìn thấy một chút tình cảm dư thừa nào trong mắt anh, ánh mắt lạnh nhạt như ngọn núi sau cơn mưa, cất giấu tầng tầng lớp lớp hết thảy ở sau lưng, làm người ta cực kỳ có dục vọng tìm tòi nghiên cứu.
Thế nên Khương Tuệ rất muốn xác nhận anh rốt cuộc có thích mình hay không.
Trên đường hai người về nhà, đầu kia tai nghe Trì Yếm truyền đến giọng nói của Thủy Dương.
"Ông chủ, Tấn Hi xảy ra chuyện." Thủy Dương nhíu mày nói, "Xương tay cậu ta bị người ta chặt đứt, ai lại hung ác như vậy chứ."
Trì Yếm không hé răng, trầm mặc.
Anh nhịn không được nhìn cô gái bên cạnh.
Cô cảm nhận được tầm mắt Trì Yếm, cũng nhìn về phía anh, lộ ra ý cười ngoan ngoãn. Anh mím môi, phải dùng bao lớn sức lực, mới có thể bảo vệ cho cô đây.
Trì Yếm tắt máy, không để Thủy Dương nhúng tay vào chuyện này nữa.
Đứa em trai được chính tay anh nuôi lớn, giống như một con rắn độc có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên, anh sợ không có mình cô phải làm thế nào, cô không thích Trì Nhất Minh như vậy, đến lúc đó khẳng định sẽ sợ hãi.
Chuyện Tấn Hi bị chặt đứt xương tay, Trì Yếm không có nói với Khương Tuệ.
Bên ngoài tuyết phủ đầy đất, xe đi qua đều sẽ lưu lại hai đường lốp xe.
Sau khi hai người ăn cơm xong, Khương Tuệ liền muốn về phòng, gần đây cô đang tập dệt khăn quàng cổ, bởi vì chỉ là bán thành phẩm, nên chiếc khăn quàng cổ màu xám thoạt nhìn đặc biệt xấu.
Khương Tuệ không muốn để Trì Yếm nhìn thấy, vì thế mỗi ngày sau khi cơm nước xong, Trì Yếm đi làm việc, cô liền đi tập dệt khăn.
Trước khi cô đứng lên, Trì Yếm cầm tay cô: "Cùng nhau."
"A?" Cùng nhau làm cái gì?
Ánh đèn mờ mờ, cô thấy màn hình TV lớn đang bật, là một bộ phim được chiếu gần đây.
Trì Yếm kéo cô ngồi xuống bên cạnh, không biết từ nơi nào lại tìm một đống đồ ăn vặt bỏ vào trong lòng cô.
Bên ngoài gió tuyết vẫn thổi mạnh, tháng mười hai, mùa đông năm nay vẫn cực kỳ rét lạnh.
Ánh sáng của màn hình lớn chiếu vào trên mặt Trì Yếm, cô thấy hầu kết nhô ra của người đàn ông, hàm dưới trơn nhẵn, ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt trong màn đêm, tựa như hiếm khi xem phim, toàn bộ quá trình sắc mặt đều cực kỳ nghiêm túc.
Khương Tuệ lại nhịn không được muốn cười.
Trì Yếm đôi tay đặt lên đầu gối, thật sự đặc biệt lãnh đạm quy củ.
Cô cái gì cũng xem không vào, chỉ muốn nhìn anh.
Trì Yếm quay đầu, thấy ánh mắt sáng quắc của cô, bên trong chỉ có một mình anh.
Ngay khi Khương Tuệ cho rằng, anh sẽ lạnh lùng hỏi cô có phải là phim không hay không thì anh lại duỗi tay, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Sau đó Trì Yếm tiếp tục không nói một lời, má cô đỏ bừng.
Khương Tuệ nhẹ nhàng sờ sờ mặt Trì tiên sinh.
"Khó coi." Anh dừng một chút, thấp giọng nói.
"Đặc biệt đẹp trai." Trong mắt Khương Tuệ lộ ra ý cười, "Thật sự, anh là đẹp nhất."
Trì Yếm cũng cong cong môi, cô vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, sau này nhường cho ai anh cũng không bỏ được.
Khương Tuệ càng tốt, nỗi sợ hãi không bảo vệ được cô lại càng dày đặc.
Khương Tuệ thấy trên khuôn mặt lãnh đạm của anh rốt cuộc cũng có thần sắc, cô thích chạm vào những cảm xúc khác nhau trong mắt anh, bởi vậy cố ý trêu chọc, đỏ mặt nói bên tai anh: "Em rất khẩn trương lúc diễn kịch, không bằng chúng ta luyện tập đi."
Đôi tay mềm mại của cô ôm lấy cổ người đàn ông, chạm vào mái tóc ngắn nhọn của anh.
"Vậy diễn cảnh cuối cùng, sau khi ăn quả táo độc, Trì Yếm tiên sinh anh hiểu chứ?"
Cô và Trì Yếm cùng chạm trán, người đàn ông sờ sờ đầu cô, như là đang dung túng cho cô gái không hiểu chuyện trong nhà chơi trò chơi.
Khương Tuệ ho khan, cô thử lấy hết can đảm, giống như ngày đó xác định quan hệ.
Phải dũng cảm, nhưng vừa cúi đầu một chút liền...
Cô lại ngẩng đầu, bên ngoài gió thổi mạnh, bộ phim còn đang chiếu, bên trong truyền đến tiếng vui vẻ của bối cảnh. Cô đột nhiên không có dũng khí, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
"Thôi, chúng ta xem phim, trong kịch bản không có cảnh này."
Trì Yếm không nói lời nào, lại đột nhiên ôm cô chuyển hướng.
Khương Tuệ nằm trên sô pha mềm mại, người đàn ông cúi người xuống, cùng cô mười ngón đan chặt.
Ở một khắc kia, cô đột nhiên hiểu ra một bí mật lạ thường.
Trì Yếm lạnh nhạt buồn tẻ, thế nhưng... lại thích kiểu tư thế kiểm soát này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...