Editor: Yang Hy.
Trong mắt Khương Tuệ đầy vẻ khiếp sợ, đến khi Trì Yếm ra khỏi nhà hàng, cô cũng chưa hoàn hồn.
Ý Trì Yếm là, anh thích cô?
Nhưng sao có thể?
Ông chủ thấy cô ngồi ngơ ngác, hỏi: "Bạn học, còn ăn cơm không? Đã lạnh rồi."
Khương Tuệ hoàn hồn: "Không ăn." Cô tính tiền, lúc ra khỏi nhà hàng thì đã không nhìn thấy bóng dáng Trì Yếm nữa, tựa như đoạn đối thoại ngắn ngủi vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Cô dường như đang ở trong một giấc mộng hoang đường, Khương Tuệ không đến văn phòng của Trì Yếm nữa, hiện giờ cả người cô có chút hoảng loạn, dứt khoát trốn tránh mà trở về trường học.
Bên kia, Trì Yếm trở lại văn phòng, gõ gõ vào bàn Thủy Dương: "Có phải cậu rất nhàn không?"
Thủy Dương sờ sờ mũi: "Không nhàn, còn nhiều việc để làm lắm."
Trì Yếm nói: "Lần sau đừng tự cho là thông minh."
Thủy Dương cẩn thận nhìn sắc mặt Trì Yếm, ông chủ nhìn qua không buồn không vui, tựa như áp lực lại tựa như đã giải thoát. Thủy Dương sờ không chuẩn ý của anh, nhất thời cũng không dám mở miệng.
Trì Yếm nói: "Miếng đất kia tạm thời đặt sang một bên, đừng động vào. Trước tiên hãy để ý đến chuyện ngọc châu ở đảo Hoành Hà đi."
Tâm tình của Trì Yếm chỉ có chính bản thân anh mới có thể hiểu, quả thật anh rất thích cô, thời niên thiếu đã luyến mộ, nhưng anh vốn dĩ vĩnh viễn không định nói ra, không ngờ chỉ vì một bữa ăn đã bị dụ hoặc.
Anh cảm thấy thật mất mặt, cảm xúc lại dễ dàng bị người ta nắm bắt như vậy.
Đến khi tan tầm, tâm tình của Trì Yếm vẫn không bình tĩnh được, anh hút thêm mấy điếu thuốc.
Thủy Dương lái xe cho Trì Yếm, mỉm cười hỏi: "Ông chủ, anh thật sự thích cô ấy à?"
Trì Yếm nhìn hắn, một cái liếc mắt nhàn nhạt, nhưng lại làm Thủy Dương rùng mình, Trì Yếm nói: "Có một số việc nên hỏi ít, còn chuyện hôm nay, là lần cuối cùng." Hồi lâu anh mới nói, "Sau này sẽ không thích nữa."
Thủy Dương thở dài, ý cười cũng thu lại: "Yên tâm đi, tôi sẽ để ý đến Lý Tư."
Trì Yếm có chút mỏi mệt, xoa xoa thái dương.
Trong lòng Thủy Dương có chút khó chịu, tất cả mọi người đều nói Trì Yếm là người nối nghiệp của Nhạc Tam gia, nhưng cái danh xưng ấy, anh phải dùng mạng đổi lấy. Trì Yếm mạng lớn, cho nên đã trở lại thành phố R làm ông chủ, còn Đái Hữu Vi lúc trước dốc sức làm cùng Trì Yếm đã thành người thực vật nằm trên giường bệnh.
Trì Yếm trở về sáng lập thị trường cho Nhạc Tam gia, nhưng lão cáo già này sao có thể tín nhiệm anh, Lý Tư chính là người giám sát.
Trì Yếm không sợ Lý Tư thì cũng nghĩ đến Đái Hữu Vi còn đang ở đảo Hoành Hà, Đái Hữu Vi là vì che chắn cho Trì Yếm nên mới thành bộ dạng hiện tại.
Buông lỏng, rồi lại cho Trì Yếm xiềng xích vô hình.
Nhạc Tam gia cũng biết người thanh niên này trưởng thành quá nhanh, ông ta vẫn luôn tìm kiếm điểm yếu của Trì Yếm, nhưng hiển nhiên Đái Hữu Vi còn nằm trên giường bệnh không thể khiến Nhạc Nam gia vừa lòng.
Trì Yếm có thể chơi phụ nữ, có thể lạm tình, nhưng anh không thể thích ai.
Thủy Dương nói: "Anh không thích cô ấy lắm đúng không? Ông chủ, hãy nghĩ lại đi, tôi thấy cô ấy còn chưa hiểu rõ chuyện này, cho nên anh bắt đầu chờ Tam... Vị kia chết đi, anh còn có thể gặp được người mình thích hơn."
Trì Yếm thật lâu không nói gì, khi ô tô chạy qua Nhị Kiều, Thủy Dương mới nghe thấy anh nói: "Ừ."
Thanh âm rất thấp, làm người ta vô cớ nghe được khổ sở.
Nhưng mà Thủy Dương biết Trì Yếm rất nhanh có thể đứng lên, lần đầu Thuỷ Dương thấy anh, chính là ở trên đảo Hoành Hà.
Thủ hạ của Nhạc Tam gia có mấy tên rất thích làm nhục người khác.
Hắn ta để Trì Yếm và Đái Hữu Vi nằm bò trên đất làm đá kê chân cho hắn bước lên xe, Đái Hữu Vi bị người đè nặng, vẻ mặt khuất nhục. Trì Yếm lại bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt. Khi đó Thủy Dương liền nhịn không được nhìn Trì Yếm thêm vài lần, người này hoặc là trời sinh nô tính, hoặc là trong xương cốt đã tự xuống tay tàn nhẫn với chính mình.
Thủy Dương cảm thấy Trì Yếm không phải loại người đầu tiên.
Sau đó quả nhiên không đến một năm, Trì Yếm trở thành trợ thủ đắc lực của Nhạc Tam gia, còn tên thủ hạ từng làm nhục anh và Đái Hữu Vi, nghe nói không lâu sau hắn ta đã chết trên bụng một người phụ nữ.
Trì Yếm còn bình bình tĩnh tĩnh đến lễ truy điệu của hắn.
Anh hai bàn tay trắng, cho nên có thể chịu đựng tất cả trắc trở trên đời này.
Thủy Dương nghĩ, Trì Yếm nói không thích, vậy thật sự là anh không thích. Dù sao con đường này phải đi xuống, nếu thật sự yêu ai, thì phải quỳ xuống mà không hề có tôn nghiêm và giá trị.
...
Lần trước Khương Tuệ bị Trì Yếm đột nhiên "Dọa sợ", may là mấy ngày sau không xảy ra chuyện gì. Trì Yếm không có tìm cô, thậm chí hai ngày sau anh còn cho người đến đưa tin, nói nhà ở bên đại viện tạm thời sẽ không động vào, anh cũng không mua lại nhà của cô. Thậm chí anh còn nói, những hộ gia đình có thể quay lại khi anh không sử dụng chúng.
Khương Thủy Sinh nghe xong đặc biệt cao hứng, có tin xác minh, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: "Ông chủ này thật đúng là người tốt, anh ta còn nguyện ý cho mọi người ở miễn phí nữa."
Tâm tình Khương Tuệ rất phức tạp, thật ra người đối xử tốt với Trì Yếm ở đại viện này cực kỳ ít, hiện giờ anh có thể lấy ơn báo oán như vậy, quả thật cực kỳ có phong độ.
Nhưng những người còn ở lại đại viện rất ít.
Mấy hộ nhà ít ỏi, trong đó bao gồm nhà Triệu Nam, nhà Lương Thiên Nhi, còn có Tôn Tiểu Uy bị cha đánh cũng không đi. Ngoại trừ bọn họ, còn có mấy hộ ở lại.
Tình huống của nhà Triệu Nam cực kỳ đặc biệt, Trì Yếm không có mua nhà bọn họ. Lúc ấy Triệu Tùng Thạch và Đặng Ngọc Liên biết được căn nhà tồi tàn vẫn có thể bán được một cái giá tốt liền cực kỳ cao hứng, nhưng Trì Yếm lạnh lùng nói, không cần căn nhà xa nhất ở phía bắc.
Việc này còn khiến người ta chê cười rất lâu, hai vợ chồng Triệu Tùng Thạch thiếu chút nữa đã tức chết. Đối với bọn họ mà nói, trơ mắt nhìn người khác bán nhà cầm tiền, còn mình phải nghèo kiết hủ lậu ở lại căn nhà tồi tàn này, tư vị khó chịu miễn bàn.
Nhưng bình yên không được mấy ngày, tháng 11 đã xảy ra một chuyện làm cô không thể chịu được, Trì Nhất Minh không biết bị cái gì mà dọn về đại viện.
Cậu ta có một đám đàn em, nghiêm túc sẵn sàng đứng đợi.
Trì Nhất Minh bước xuống siêu xe, liếc nhìn nhà Khương Tuệ, sau đó chậm rãi nói: "Đi, đến sống ở phía bắc."
Trợ lý Đổng Dật của cậu ta chỉ huy đám người, một đám đi đến nhà Triệu Tùng Thạch.
Cãi cọ ầm ĩ, kinh động toàn bộ đại viện. Khương Thủy Sinh vốn đang nấu ăn, nghe vậy cũng sợ xảy ra chuyện, muốn qua đó xem thử: "Mấy năm trước hai vợ chồng Triệu Tùng Thạch làm chuyện không tốt lành gì, đó có phải là Trì Nhất Minh không? Cậu ấy như vậy hình như là trả thù."
Khương Tuệ: "..." Nhất định là trả thù rồi, Trì Nhất Minh keo kiệt như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cho hai vợ chồng Triệu gia lúc ấy không tốt với cậu ta.
Khương Tuệ khuyên ba không được, chỉ có thể căng da đầu đi theo ông.
Ở phía bắc đại viện, Trì Nhất Minh nhàn nhã ngồi bắt chéo chân, trong đại viện hai vợ chồng Triệu Tùng Thạch vâng vâng dạ dạ, Triệu Nam sắc mặt xanh mét.
Trì Nhất Minh thưởng thức hình xăm chữ "M" trên ngón tay, Khương Tuệ đứng ở xa nhìn, hiện tại trên ngón áp út chỉ có chữ "M", lúc trước cậu ta còn hứng thú bừng bừng xăm thêm chữ "S" bên cạnh "M", làm cô vô cùng sợ hãi.
(Hy: "M" là chữ viết tắt tên của Trì Nhất Minh - Chi YiMing, còn "S" là của Khương Tuệ - Jiang Sui.)
Đặng Ngọc Liên cười cười: "Nhất Minh của chúng ta thật có tiền đồ, lúc ấy mợ đã cảm thấy, con vừa thông minh, lại anh tuấn như vậy, vừa nhìn liền biết không phải đứa trẻ bình thường."
Trì Nhất Minh không chút nể tình vỗ bàn cười to.
Đặng Ngọc Liên bị cậu ta cười đến nỗi sắc mặt thay đổi.
Trì Nhất Minh nói: "Chú và mợ đã hoan nghênh tôi như vậy, tôi sẽ ở đây hiếu thuận với hai người. Nhưng căn nhà này, chỉ có phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ có thể ở lại, tôi với đám Đổng Dật, ở đâu thì tốt nhỉ?" Cậu ta cười nói, "Ồ, còn có phòng kho nữa."
Triệu Nam không nhịn được: "Anh!"
Trì Nhất Minh chán ghét nhìn cô ta một cái, Đặng Ngọc Liên vội vàng kéo Triệu Nam lại.
Triệu Nam nhìn về phía đám người để xin giúp đỡ, tựa như hy vọng hàng xóm có thể nói giúp nhà mình. Có vài người quay đầu đi chỗ khác, làm bộ không thấy ánh mắt của cô ta. Tôn Tiểu Uy cũng ở đây, thiếu niên nhíu nhíu mày, không có tiến lên. Người khác không rõ, nhưng Tôn Tiểu Uy dù sao cũng là quan nhị đại, trong lòng giống như gương sáng, Trì Nhất Minh này hiện giờ không dễ chọc.
Nhận được ánh mắt của Triệu Nam, Lương Thiên Nhi đang xem náo nhiệt vội vàng kéo mẹ rời đi.
Nói đùa, hiện tại cô ta hận không thể để Trì Nhất Minh quên đi mình.
Hồng Lệ Vân há miệng thở ra, bà đã bị con gái kéo đi xa.
Khương Thủy Sinh không chịu được, theo quan điểm của ông, người đáng buồn nhất chính là Trì Nhất Minh, không phải Trì Yếm, dù hai vợ chồng này quá đáng, nhưng vẫn cho Trì Nhất Minh một ngụm cơm ăn, để cậu đi học rất nhiều năm. Khương Thủy Sinh không biết khoản tiền bồi thường, bởi vậy ông thấy cách làm của Trì Nhất Minh có chút quá đáng.
Nhưng mà ông cũng biết chuyện của nhà người khác tùy tiện quản không tốt lắm.
Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, may là ba của cô tuy lương thiện tốt bụng, nhưng cũng không xúc động gây chuyện.
Trì Nhất Minh: "Đổng Dật, tới đây, phát phong bì cho hàng xóm của tôi đi."
Sau đó cậu ta đảo mắt, lấy hai phong bì trong tay Đổng Dật. Đi đến chỗ Khương Thủy Sinh, biểu tình cũng trở nên chân thành: "Chú Khương, cảm ơn chú năm đó đã chăm sóc, tâm ý của con, chú nhận đi."
Khương Thủy Sinh xua tay, thở dài một tiếng: "Cái này không thể nhận, con sống tốt là được."
Trì Nhất Minh biết tính cách của Khương Thủy Sinh, cũng không miễn cưỡng, lại nhìn về phía Khương Tuệ.
Trong mắt cậu ta nhiều thêm vài phần ý cười: "Khương Tuệ, cậu thì sao? Muốn hay không?"
Khương Tuệ nghĩ thầm, cậu có bệnh à.
Cô nói: "Không cần."
Trì Nhất Minh cất vào túi: "Vậy thôi." Cậu ta đưa lưng về phía Khương Thủy Sinh, nhìn khuôn mặt chịu đựng của cô, trong lòng hết sức vui mừng.
Tôi biết cậu chán ghét tôi, nhưng cậu không đánh chết tôi được.
Khương Tuệ không chịu được, kêu Khương Thủy Sinh về nhà.
Nghe nói từ đó về sau, cả nhà Triệu Nam ở trong phòng kho.
...
Đại viện hiện giờ xem như là của Trì Yếm, anh không muốn quan tâm, nhưng Trì Nhất Minh làm long trọng như vậy, anh không biết cũng không thể.
Trì Yếm đột nhiên nhớ tới một tối rất nhiều năm trước, Trì Nhất Minh nói: "Sau này em muốn mua một căn nhà thật lớn, không cho mợ ở, cũng không cho Triệu Nam ở. Muốn ăn gà nướng, ăn một con ném một con, làm cho Triệu Nam thèm cũng không được ăn."
Khi đó Trì Yếm chỉ bình tĩnh nghe, không phát biểu bất cứ cảm tưởng gì.
Anh cũng không hận nhiều, thỉnh thoảng thậm chí có chút chết lặng.
Anh sinh ra đã ti tiện, không phải loại thiên chi kiêu tử như Trì Nhất Minh, cậu chỉ nhất thời nghèo túng, sau này vẫn có thể trở thành trân bảo của người khác.
Mà Trì Yếm không giống vậy, anh đã lưu lạc rất lâu.
Anh đã thấy những con chuột đen nhánh len lỏi trong màn đêm, cũng đã ăn tuyết còn chưa tan vào mùa đông.
Trì Yếm đã gặp rất nhiều ác ý, về sau anh có chút chết lặng, ý niệm trả thù lúc đầu còn có, dần dần sau đó đã phai nhạt.
Thế nên Trì Nhất Minh sẽ trả thù, nhưng Trì Yếm sẽ không.
Tất cả cảm xúc của anh, chỉ nhớ kỹ lần ngã sau núi vào mùa thu năm ấy, sự an ủi đầy ôn nhu của Khương Tuệ cùng với độ ấm cơ thể và hương thơm trên quần áo cô.
Trì Yếm nhớ rõ, Trì Nhất Minh sơ tam thích Khương Tuệ.
Dù cậu cười ác ý, nhưng vẫn không che dấu được sự yêu thích đặc biệt với Khương Tuệ.
Trì Yếm cũng yêu thích cô.
Yêu thích đến nỗi muốn ném Trì Nhất Minh ra ngoài.
Nhưng khi Thủy Dương hỏi anh quản hay mặc kệ, Trì Yếm nghe thấy mình bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, mặc kệ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...