“Vợ à, em không sao chứ?”
Tiếng gõ cửa phá vỡ sự yên tĩnh vốn có trong nhà vệ sinh, Từ Tri Tuế đang sững sờ nhìn hai que thử thai bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trên cửa kính mờ nhạt phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Kỳ Nhiên. Cô vô thức siết chặt thứ đồ trong tay, nuốt nước bọt: “Em không sao, sao thế anh?”
“Em vừa về đã vào nhà vệ sinh, nửa ngày rồi còn không ra, có phải không khỏe ở đây không? Có cần phải đi viện không?” Giọng nói của Kỳ Nhiên xen lẫn chút lo lắng, tiến lên vài bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Tri Tuế thuận miệng lấy đại một lý do: “Không, không có, chỉ là em hơi đau bụng một chút, sắp ra đây rồi.”
Kỳ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, bàn tay rút ra khỏi tay nắm cửa: “Vậy là tốt, dì Lý đã nấu cơm xong rồi, chỉ đợi em thôi.”
“Được, em ra ngay đây.”
Sau khi Kỳ Nhiên rời đi, ánh mắt Từ Tri Tuế lại rơi xuống hai que thử thai giống hệt nhau.
Kết hôn với Kỳ Nhiên đã hơn một năm, suốt một năm qua, hai vợ chồng bọn họ không ít lần bị người lớn trong nhà thúc giục sinh con.
Chu Vận âm thầm tìm cô tỉ tê vài lần, dùng tình cảm để chạm vào trái tim, lấy đạo lý để thuyết phục, từ việc sinh con muộn nguy hại với thân thể người phụ nữ rồi nói đến vấn đề giáo dục con cái trong tương lai. Đủ loại lý do thúc giục sinh con cái gì mà “càng sinh con sớm cơ thể càng nhanh hồi phục”, cái gì mà “thừa dịp mẹ còn có sức giúp trông cháu” vân vân, Chu Vận nói đi nói lại vô số lần.
Từ Tri Tuế nghe tới mức tai sắp đóng thành kén, cũng luyện được thần công tiên tri không cần xem bói, chỉ cần một biểu cảm của Chu Vận thôi là đã đủ để cô biết Vương Mẫu nương nương nhà mình muốn nói cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Thịnh Viễn lại càng thâm hơn, sau khi biết hai vợ chồng trẻ tạm thời không có ý định sinh con trực tiếp trở mặt với con trai, lôi kéo mấy chiến hữu cũ uống rượu mấy ngày, nói bản thân không có phúc với con cháu, con trai con gái không hiểu chuyện, không còn gặp mũi đi gặp người vợ quá cố của mình nữa.
Tính tình ông ấy bướng bỉnh như đứa trẻ, chín con trâu cũng không khéo lại được, hai người bọn họ khuyên can mãi mới dỗ ông ấy hết giận, say khướt từ chỗ bác Vương về nhà.
Từ Tri Tuế cũng biết ba mẹ muốn tốt cho bọn họ, tuy nhiên đối với chuyện sinh con, cô tự có cân nhắc của riêng mình.
Khoảng thời gian mới kết hôn, sự nghiệp của cô đang trong giai đoạn thăng tiến cấp thiết, mỗi ngày không chỉ phải tiếp nhận bệnh nhân, mà còn phải bận rộn việc nghiên cứu đề tài và trải qua cuộc sát hạch chức danh nghề nghiệp của bệnh viên, thật sự không thể dành ra một hai năm để sinh con được.
Ngược lại thời gian làm việc của Kỳ Nhiên lại tự do hơn, từ sau khi sản phẩm nhóm bọn họ nghiên cứu và phát triển thuận lợi đưa ra thị trường, đồng thời đạt được thành tích và danh tiếng khá tốt, khối lượng công việc của anh giảm đi nhiều, ngoại trừ việc đưa ra một số quyết định cho những hạng mục cần thiết, những công việc khác cũng dần được giao cho cấp dưới, có thể dành thời gian cho người nhà nhiều hơn.
Chuyện muốn có con không phải anh chưa từng suy nghĩ qua, dù sao anh cũng bước sang tuổi tam thập nhi lập*, trong nhà lại gấp gáp thúc giục, đại pháp giận dỗi giục sinh của Kỳ Thịnh Viễn dăm ba bữa lại phát tác một lần, thật sự giày vò khiến người ta đau đầu không thôi.
*Tam thập nhi lập: 30 tuổi thì tự lập, gây dựng sự nghiệp cho mình, có khả năng nuôi sống bản thân và xác lập một vị trí nhất định của mình.
Mặc dù vậy, anh vẫn lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của Từ Tri Tuế, chờ sự nghiệp của cô ổn định, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới cân nhắc đến chuyện có con, cho nên kết hôn được một năm, bọn họ vẫn duy trì biện pháp tương đối an toàn trong chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Mãi đến mấy tháng trước, dưới sự trợ giúp của giáo viên hướng dẫn, đề tài của Từ Tri Tuế đã đạt được đột phá mang tính quyết định, cũng thuận lợi đánh giá được chức danh nghề nghiệp, lúc này cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng thời gian đó, để phát tiết sự bất mãn lúc Từ Tri Tuế chuyên tâm với công việc mà lạnh nhạt với anh, Kỳ Nhiên sắp xếp chuyện sinh hoạt vợ chồng vô cùng dày đặc, cũng trong quá trình này muốn nhân cơ hội trừng phạt trả đũa cô. Từ Tri Tuế bị anh giày vò đến nỗi phải liên tục cầu xin tha thứ, mơ mơ màng màng ngầm đồng ý cho anh bắn vào trong.
Cũng vì thế mà Từ Tri Tuế thấp tha thấp thỏm một tháng trời, luôn nghĩ bản thân có phải sẽ mang thai hay không. Cũng may chu kỳ kinh nguyệt vẫn đến như dự đoán, cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời dần dần nảy sinh nghi ngờ đối với thể chất cơ thể mình. Những lời khuyên “lớn tuổi không dễ mang thai” của Chu Vận không ngừng xoay quanh trong đầu, nhưng cô mới ba mươi tuổi thôi mà, không phải chứ!
Về sau cô cũng suy nghĩ thông suốt, có lẽ cô không nên kháng cự với chuyện có con như thế, hết thảy thuận theo tự nhiên là được.
Cô nói suy nghĩ của mình cho Kỳ Nhiên biết, lúc đó Kỳ Nhiên không có biểu hiện gì, chỉ nói tất cả đều tôn trọng suy nghĩ của cô, thế nhưng khi đêm xuống, sự vận động đó lại biểu hiện sự phấn khởi khác thường, dán sát vào từng tấc da thịt của cô.
Không có cản trở, Kỳ Nhiên vô cùng kích động, đó là loại cảm giác hoàn toàn khác so với bình thường, sướng khôn tả.
Từ Tri Tuế bị loại tra tấn ngọt ngào này giày vò đến nửa đêm, cuối cùng hai người sức cùng lực kiệt, mồ hôi nhớp nháp ôm nhau ngủ.
Liên tiếp mấy tháng cũng không có việc gì phát sinh, dần dần, Từ Tri Tuế không để chuyện này ở trong lòng nữa. Cho đến trưa hôm nay, khi ăn cơm trưa, chủ nhiệm Trịnh thấy cô buồn ngủ lại chán ăn, nói đùa một câu: “Tiểu Từ, xem bộ dáng của cô không phải là có tin vui đấy chứ?”
Trong lòng Từ Tri Tuế giật thót, làm động tác pha trò nói không có, chắc bản thân đã quá mệt, trong lòng lại thầm nghĩ chu kỳ tháng này của mình quả thật đã muộn mấy ngày rồi.
Một câu nói đùa của chủ nhiệm Trịnh lại khiến trái tim cô thấp thỏm cả buổi chiều, sau khi kết thúc công việc cô lặng lẽ đến hiệu thuốc đối diện mua que thử thai, vì thế mới có cảnh vừa rồi, cô nhốt mình trong nhà vệ sinh hơn nửa ngày trời còn khiến Kỳ Nhiên tưởng rằng cô bị bệnh.
Nhốt mình trong nhà vệ sinh hơn hai mươi phút, trước tiên Từ Tri Tuế xé một que thử thai theo hướng dẫn sử dụng, sau một hồi chờ đợi mấy chục giây trong nỗi sợ hãi, bất an rồi lại mơ hồ chờ mong. Que thử thai chậm rãi hiện ra hai vạch màu hồng vừa nhỏ vừa ngắn, một cái đậm một cái nhạt, trong hướng dẫn sử dụng nói tình huống này thuộc loại dương tính… Có thể cô mang thai rồi.
Đôi mày Từ Tri Tuế giật giật, lập tức xé một que thử khác, kết quả lần này không giống vừa nãy, que thử chỉ hiện một vạch, là âm tính.
Cô hoàn toàn ngơ ngác, cho nên rốt cuộc cô có mang thai không vậy? Là que thử có vấn đề, hay là thời gian mang thai sớm, que thử không thể xác định chính xác được?
Lúc ăn cơm, Từ Tri Tuế không có cảm giác thèm ăn, dì Lý phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hai người bọn họ thấy ngay cả món canh cá chép đậu hũ bình thường cô yêu thích nhất cũng không ăn được mấy miếng, còn tưởng rằng lúc dì Lý nấu cơm đã xảy ra sơ suất gì. Sau khi ăn xong, lúc dọn dẹp mọi thứ dì Lý còn lén hỏi Kỳ Nhiên có phải đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị hay không, tại sao Từ Tri Tuế lại không ăn?
Kỳ Nhiên quay đầu nhìn vợ đang ngồi buồn bực tra tư liệu trong thư phòng, mỉm cười an ủi dì Lý: “Đồ ăn rất hợp khẩu vị, có lẽ trong lòng Tuế Tuế đang lo nghĩ chuyện công việc cho nên chán ăn, dì đừng suy nghĩ nhiều.”
Thấy anh nói vậy, trong lòng dì Lý cũng thoải mái hơn, dọn dẹp xong bát đũa rồi vui vẻ trở về nhà.
Buổi tối, Từ Tri Tuế lên giường nghỉ ngơi từ sớm, sau khi Kỳ Nhiên xử lý xong giấy tờ công việc cũng tắt đèn chui vào chăn, ôm lấy cô từ phía sau.
“Tuế Tuế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Từ Tri Tuế sửng sốt, mở mắt trong bóng đêm: “Tại sao anh lại hỏi thế?”
Kỳ Nhiên dựa vào người cô, tựa cằm lên cổ cô nói: “Hôm nay lúc anh đón em tan làm đã thấy em phân tâm rồi, buổi tối cũng không ăn được bao nhiêu, dáng vẻ có một bầu tâm sự.”
Từ Tri Tuế chần chờ một lúc, trong nháy mắt cô rất muốn nói chuyện thử thai cho Kỳ Nhiên biết nhưng rối rắm nửa ngày, cô vẫn quyết định tạm thời chưa nói cho anh biết.
Lỡ như là nhầm lẫn, để tránh cho anh thất vọng.
Từ trước đến giờ, mặc dù Kỳ Nhiên không nói rõ chuyện muốn có con với cô, muốn lúc nào, muốn mấy đứa, tất cả đều tùy theo suy nghĩ của cô. Nhưng là một người vợ, Từ Tri Tuế nhìn ra anh thật sự rất thích trẻ con, cũng hy vọng có thể có một đứa bé với cô.
Ngày đứa nhỏ của Tống Nghiễm cùng Phùng Mật chào đời, bọn họ đã tới thăm, anh nhìn đứa bé trong khăn quấn rất lâu, ánh mắt tràn đầy yêu thích cùng ngưỡng mộ. Anh không nói nhưng Từ Tri Tuế biết chắc lúc đó anh đang nghĩ nếu đứa bé của bọn họ cũng đáng yêu như này thì thật tốt.
Nghĩ đến đây, Từ Tri Tuế thở dài, xoay người ôm lấy anh, mặt áp lên lồng ngực rộng lớn: “Thật sự không có chuyện gì, chỉ là gần đây đi làm quá mệt, cho nên về nhà mới uể oải.”
“Thật ư?” Bàn tay Kỳ Nhiên phủ lên gáy cô: “Vậy anh giúp em thư giãn?”
Giọng nói của anh pha lẫn ý cười thâm thúy, ngón tay cũng mập mờ vuốt ve mái tóc của cô, Từ Tri Tuế hiểu anh rất rõ, mỗi lần đùa giỡn khiêu khích như vậy, sau đó hai bọn họ sẽ xảy ra một ít chuyện không thể miêu tả được.
Quả nhiên, không chờ cô kịp hoàn hồn, Kỳ Nhiên lập tức cúi đầu hôn lên môi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...