Kì 3: Chia tay!
Cuộc đời vốn không bình lặng, vì bình lặng thì đã không là cuộc đời! Tình yêu cũng vậy, dù có yêu thương nhiều đến đâu, dù đẹp mấy thì vẫn không thể tránh khỏi những xích mích, giận hờn vu vơ!
Tính trẻ con của nó nhiều lúc làm cho hắn nổi điên! Nhưng nó là vậy rồi, biết làm sao được. Tính nó hòa đồng, chơi cùng với cả bọn con trai, xung quanh nó cũng không ít người quan tâm. Vì thế mà nó luôn vô tư đón nhận sự quan tâm ấy, vô tư cười đùa với những thằng con trai khác, thậm trí là cả với những người yêu cũ. Hắn ghen! Nó biết. Nhưng nó thấy như thế thật trẻ con, chẳng việc gì phải như thế cả. Nó vốn đơn giản, yêu là yêu, bạn là bạn. Người yêu cũ dù còn tình cảm với nó hay không thì cũng chỉ là bạn. Còn bạn bình thường ai tốt với nó thì nó tốt lại, thế thôi, có gì đâu.
Nó biết, vẫn có 1 số người luôn dành tình cảm cho nó, hắn ghen cũng không hẳn là vô lí. Nhưng người yêu hiện tại của nó là hắn, tình cảm của nó chỉ dành cho hắn thôi, đó mới là điều hắn nên quan tâm chứ không phải mấy cái chuyện ghen tuông kia. Hắn giận. Nó cũng giận. Nhưng rồi nó nhịn, nó là người xin lỗi. Dù là nó làm sai thì cũng chẳng bao giờ những người yêu trước đây của nó dám làm mặt lạnh với nó. Nó luôn được cưng nựng, tôn thờ. Nhưng hắn thì khác, yêu hắn, nó biết xin lỗi nhiều hơn là giận dỗi!
***
Bận học nhiều hơn, thời gian 2 đứa nhắn tin với nhau ít đi. Một tuần cũng chỉ gặp nhau ở 4 buổi học thêm văn và Tiếng Anh. Ở trường thì 1 lớp đầu dãy, 1 lớp cuối dãy, hầu như chẳng bao giờ nhìn thấy nhau! Và hắn không biết từ lúc nào cách nói chuyện trở nên cục cằn và vô cảm!
- “Ck ơi”
- “Gì?”
- “Gì á?”
- “Dạ”
- “Thế mới ngoan chứ, ck của vk đang làm gì đấy?”
- “Chơi, không làm gì”
- “Ck làm sao đấy?”
- “Chả sao”
- "Ck nói chuyện với vk kiểu gì đấy? Vk làm sai gì à?"
- "Kiểu gì là kiểu gì?"
- "Cục cằn, cụt ngủn, không chủ, không chủ, không vị, vô cảm!"
- "Quen rồi"
- "Thời gian này thỉnh thoảng mới được nhắn tin với nhau, ck làm ơn đi, có chuyện gì thì nói, đừng có cái kiểu lạnh lùng vô cảm ấy nữa. Vk nhớ ck, nên mới nhắn tin, ck lại dùng cái kiểu nói chuyện không cảm xúc như thế để đáp lại vk. Vk yêu ck chứ không cầu xin tình yêu của ck, còn nhắn tin như thế thì thà đừng trả lời tin nhắn của vk còn hơn!"
Nó cảm thấy bất lực và mệt mỏi. Trái tim nó như bị bóp nghẹt, buồn thật, nó nhớ hắn biết bao vậy mà hắn lại dùng thái độ thờ ơ, lạnh lùng để - "…"
- "Dạ"
- ":) vk nhớ ck"
- "Ừk"
- "Mất hứng, ck làm gì làm đi, khỏi cần trả lời tin nhắn!"
Nó tắt máy luôn. Lại nữa, lại cái giọng đó, sao hắn cứ thích đâm kim vào lòng nó như vậy chứ. Cả ngày còn lại, tâm trạng của nó vô cùng tệ. Chỉ những điều nhỏ nhặt như thế, tích tụ lại với nhau thì sẽ tạo ra khoảng cách. Nó biết vậy, nhưng chẳng làm gì được.
***
Hắn trở nên lạnh hơn với nó, với mọi người. Có lẽ là hắn gặp chuyện không vui, nhưng hắn không nói thì nó cũng chịu. Hỏi bạn bè hắn thì cũng chẳng ai nói cho nó biết cả. Nó buồn, buồn vì hắn không tin nó, không tâm sự với nó, buồn vì nó không thể chia sẻ với hắn. Nó phát hiện hắn hút thuốc.
Nó ghét người hút thuốc. Cái thứ đó chẳng bổ béo gì cả, hại người thôi, có gì ngon đâu chứ! Thứ vô bổ đó sẽ làm hắn gầy đi, ảnh hưởng đến sức khoẻ của hắn, nó ghét thuốc lá! Tuy hắn không thừa nhận, nhưng nó biết là hắn có hút.
Xích mích nhhều hơn, mất lòng tin hơn, khoảng cách cũng từ đó mà tăng lên, đến khi đi quá giới hạn thì không thể chịu đựng!
- "Chia tay đi!"
- "Ck tự hỏi mình đi!"
Nó giận thật sự. Nó không biết phải làm sao với hắn nữa, nó không hiểu nổi hắn. Cả tình cảm của hắn bây giờ nó cũng không thể hiểu, nó biết hắn yêu nó nhiều, nhưng tính cách của hắn thay đổi quá, nó chẳng còn nhận ra.
***
Vào lớp, vừa cất cặp sách, nó nghe có tiếng đứa bạn ờ ngoài gọi nó, bảo nó ra gặp hắn. Khoé môi nó bất giác mỉm cười, có lẽ hắn đã suy ngĩ và sang lớp nó để xin lỗi, nó hi vọng hắn sẽ thay đổi.
Nhìn thấy hắn, hờn giận trong nó tan ra hết rồi, nó nhớ hắn lắm, mấy ngày rồi chẳng gặp hắn. Nhưng, khi vừa lại gần hắn, . . . cơn giận của nó lại bùng lên.
Đúng là hắn đến để xin lỗi, . . . nhưng nó chẳng nghe được hắn nói gì cả, bởi suy ngĩ duy nhất hiện lên trong tâm trí nó lúc này là: người hắn toàn mùi thuốc. Nó thật sự không chịu được, hắn chẳng xem lời nói của nó ra gì. Một lần nữa, nó hất tay, quay bướb chạy đi, một lầm nữa nó bỏ hắn đứng lặng nơi hành lang trước lớp nó!
Nó muốn chạy, chạy thật nhanh. Vì nó sợ nếu cứ đứng ở đó nó sẽ không kìm lòng được, nó sẽ hét thẳng vào mặt hắn. Mắng hắn là tên lạnh lùng vô cảm, mắng hắn ngu ngốc, vô tâm, không quan tâm đến cảm giác của nó, mắng hắn không biết chăm sóc bản thân . . . nói cho hắn biết rằng nó thất vọng về hắn, rằng nó rất buồn khi hắn như vậy, rằng . . . nó yêu hắn. . .
Nước mắt đã trực trào ra nhưng nó cố gắng nuốt vào lòng, nó muốn mạnh mẽ, nó muốn hắn biết, nếu hắn không thay đổi, nó cũng không nhún nhường. Có đứa bảo nhìn thấy hắn khóc, nó chẳng tin, con người đó biết khóc sao? Rơi nước mắt vì sự ra đi của nó sao? Có lẽ nào . . .
nói chuyện với nó.
***
- "Ck ơi!"
- "Gì?"
***
Hơn 2 tuần trôi qua, cuộc sống của nó vẫn bình yên như chẳng có gì xay ra, nhưng, nó nhớ hắn. Hắn vẫn nhắn tin cho nó, muốn nó quay lại nhưng chẳng xin lỗi, cũng không giải thích. Nó muốn phát điên. Sao con người hắn cứ cố chấp và ngang bướng như vậy chứ. Tính nó chẳng giận được lâu, nó hết giận hắn lâu rồi, nó chỉ ấm ức, rõ ràng hắn sai vậy mà không chịu xin lỗi!
Có lẽ tình cảnh đó sẽ tiếp diễn nếu nó không vô tình nghe được về hắn. Bạn hắn nói hắn có xích với đám bạn lớp, mọi người ghét hắn. Bạn nó nói, hắn có chuyện không vui với gia đình. Đó là lí do hắn trở nên như vậy!
Trái tim nó thắt lại, lỡ nhịp và đau! Tại sao khôn nói với nó, tại sao không cho nó biết, tại sao chứ? Nó thương hắn nhiều hơn là giận.
- "Tại sao không giải thích? Tại sao không nói với vk?"
- "Giải thích gì?"
- "Tất cả những chuyện đã xảy ra với ck thời gian qua, tại sao không nói cho vk biết? Chẳng lẽ vk không đáng để cho ck chia sẻ sao?"
- "Vk biết để làm gì chứ? Ck không muốn vk phải lo lắng, phải buồn vì ck!"
- "Thế ck nghĩ để vk như con ngốc chẳng biết gì vk sẽ vui, sẽ không buồn sao?"
- "Ck xin lỗi!"
Nó mềm lòng. Yêu thương không phải là cổ tích, không phải bao giờ cũng đẹp. Vậy nên, học cách tha thứ để tiếp tục yêu thương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...