Áng mây thứ 75 : Buổi họp mặt bí mật.
Giây phút ngọt ngào ta bên nhau…Chớm nở như ánh dương ngày mới…Nhưng…Đâu ai nghĩ nó sẽ vụt tắt khi ngày tàn?Em hiểu tất cả… nên đừng nghĩ em ngốc!Chỉ là… dường như em không đủ can đảm để thú nhận NÓ mà thôi.Định mệnh…Mang em đến bên anh…Cho em được gặp anh… Yêu anh.Thế cũng đủ rồi… Anh nhỉ?Đã đến lúc… em trở thành người lớn.Và…Cũng đã đến lúc…Định mệnh đưa em… Rời xa anh… mãi mãi!
Rời khỏi nhà hàng khi trên môi vẫn lưu lại hương thanh khiết ngọt lịm của cam. BMW dần lăn bánh trên sa lộ rực ánh đèn lung linh, huyền ảo.
Trong khoang xe sang trọng là bầu không khí ngọt ngào, chứa cả hai trái tim đang đập loạn nhịp. Mọi xúc cảm quyện vào nhau, dệt nên địu nhạc vu vương.
Thiên Di nắm chặt dây an toàn, hết sức hồi họp. Dư vị của nụ hôn khi nãy vẫn còn vương.
Két…
Vĩnh Khoa phanh xe lại trước công viên vui chơi, khẽ cười rồi bước xuống xe, để lại vẻ mặt ngơ ngác còn lơ lửng đâu đâu của Thiên Di.
Không gian nhộn nhịp lấp lánh đèn nhiều màu. Từng chuỗi âm thanh riêng biệt nối nhau đập vào tai vẫn không sao làm Vĩnh Khoa quên đi nhịp tim đang nhanh của mình.
_ Sao lại đến đây?
Thiên Di định thần lại, chóng ra khỏi xe, nheo mắt nói :
_ Vào thôi.
Chụp lấy cánh tay nhỏ nhắn, Vĩnh Khoa kéo đi một mạch vào tận công viên.
Hình ảnh mới cùng gương mặt anh tuấn thu hút mọi ánh nhìn trong công viên trong vài giây ngắn ngủi vừa đặt chân trên nền si măng trắng.
Bắt gặp được những ánh nhìn yêu trao cho Vĩnh Khoa từ các cô gái phấn son, váy áo, Thiên Di bực bội vô cùng, việc gì phải nhìn “chồng” người ta say mê thế chứ?
_ Chồng yêu, mình qua đó chơi đi.
Dùng chất giọng trong trẻo đáng yêu của mình, Thiên Di nhẹ nhàng nói và nhấn mạnh từng con chữ.
Vĩnh Khoa cười lạnh, cậu thừa biết cô nhóc đang ghen nên chiều lòng. Sóc con ghen chứng tỏ nhóc yêu cậu rất nhiều.
Vì ánh đèn công viên quá lấp lánh hay tại ai đó đang hạnh phúc nên gương mặt trở nên sáng bừng? Do sóc con mãi liếc nhìn những cái đuôi quanh “chồng yêu” nên chẳng thấy nụ cười mang nhiều hạnh phúc đang ngự trị trên khóe môi đỏ mộng hay tại nụ cười ấy chỉ hiện trong giây lát!!
Những cô gái õng ẹo, địu đà thay nhau ném cho sóc con cái nhìn ganh ghét rồi ngúng nguẩy bỏ đi trong tiếc nuối.
_ Vợ, cõng chồng!
_ …
Tia cười vừa hiện bỗng chốc bay mất khi Thiên Di thoáng nghe lời đề nghị gì đó từ người đi bên cạnh. Chớp chớp mắt quay sang Vĩnh Khoa, Thiên Di khẽ hỏi lại :
_ Anh nói gì cơ?
_ Cõng chồng!
Hử! Còn gì quá đáng hơn nữa không Trương Vĩnh Khoa? Nghĩ sao mà bắt em cõng cả một thân hình to lớn như anh? Quá đáng!
_ Mau. Đi nhiều quá ảnh hưởng đến vết thương, anh mệt rồi!
_ Nhưng… sao em cõng anh nổi?
_ Cõng không?
Khoanh hai tay trước ngực, Vĩnh Khoa hung hăng gắt lên. Ánh nhìn hằn rõ tia gian manh.
Thiên Di nhăn mặt, ngó nhìn xung quanh. Một ý nghĩ nhỏ vụt qua, ngẩng đầu lên, sóc con cười hì hì rồi nói :
_ Thế này nhé, em sẽ… tiếp thêm năng lượng cho anh. Chịu không?
Nhíu mày, chẳng hiểu nổi ý của cô vợ ngốc, Vĩnh Khoa nghi ngờ hỏi lại :
_ Bằng cách nào?
Kiễng chân lên, sóc con cười khẽ rồi đưa tay kéo Vĩnh Khoa cuối thấp người xuống, đặt lên má ai đó nụ hôn thật khẽ, thật nhẹ.
_ Xong rồi! Năng lượng đã được truyền!
_ …
Vĩnh Khoa đơ người, không ngờ dạo này Thiên Di của cậu lại táo bạo đến thế! Lại còn dám “công khai” hôn cậu giữa biết bao nhiêu người thế này!
Chẳng đợi ai đó kịp phản ứng, sóc con đã kéo người ta đi khắp công viên lần nữa. Chơi đủ trò. Bỏ qua mọi ánh nhìn ngưỡng mộ lẫn ganh ghét.
Gió mang hương hạnh phúc quyện vào mọi trò chơi. Ánh đèn lung linh huyền ảo mang niềm hạnh phúc ấy đến gần nhau, khắc sâu vào từng tế bào trên cơ thể.
Một đêm đầy sao và trăng thì tuyệt đẹp.
Đi gần như muốn hết cả công viên, cuối cùng cả hai cũng thấm mệt và ra về.
BMW lại lao nhanh trên sa lộ một cách ung dung tự tại.
Trở về ngôi nhà quen thuộc. Cho xe vào bãi, Vĩnh Khoa nhanh chóng bước xuống xe. Thiên Di cũng theo ngay sau đó, đưa tay che cái ngoáp dài mệt mỏi sau khi đã chạy vòng vòng vui chơi suốt mấy tiếng.
_ Rõ ngốc. Ngay cả chồng mình đã hồi phục trí nhớ chưa mà cũng không nhận ra!
Bước qua mặt Thiên Di, Vĩnh Khoa khẽ quăng lại câu nói mang tính chất đầu thú, khóe môi hình thành nụ cười hiếm có.
Như tỉnh hẳn cơn thèm ngủ, trố mắt ra nhìn tấm lưng to rộng, Thiên Di lắp bắp hỏi lại, mặt nghệch ra :
_ Anh... anh nhớ lại rồi?
_ Trước lúc xuống căn teen!
Nói rồi, Vĩnh Khoa thản nhiên bước tiếp, mặc cho Thiên Di ngơ ngác nhìn theo. Chính vì không chạy theo ngay lúc ấy nên sóc con không nhìn thấy được gương mặt đáng yêu của ai kia. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi!
_ Thế… từ chiều tới giờ… NÈ, TÊN KIA, DÁM LỪA EM À?
Khi Thiên Di ngộ ra điều ấy thì Vĩnh Khoa đã vào tới nhà.
Lon ton chạy cùng nụ cười trên chiếc miệng bé xinh khi sóc nhỏ nghe loáng thoáng vài câu chữ thoát ra từ khóe môi cao ngạo.
_ Hôm nay… thật sự rất vui. Rất đặc biệt. Đi cùng người quan trọng nhất, và cũng là người mình yêu thương nhất, cảm giác rất tuyệt. Cám ơn em, sóc con siêu phá phách.
-----------------------------------
Ban mai.
Sân bay chật kín người, đông đúc làm cho luồng không khí trở ngột ngạt đầy đáng sợ. Trên hết là làm tăng thêm nỗi thất vọng cho một chuyến đi dài hạn chỉ mang về con số 0 to tròn.
Ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, Hiệu trưởng Lâm ủ rũ gục đầu xuống. Nét mệt mỏi ê chề sau bao ngày lê la khắp một vòng thế giới chẳng chịu trút xuống gương mặt nhiều nếp nhăn. Cũng đúng thôi, làm sao mà có thể trút hết muộn phiền khi chưa tìm ra lời giải cho câu thách đố kia. Tất cả trở nên vô vọng!
Thầy Vinh ân cần dìu bà Lâm lại ghế ngồi rồi cũng thả mình xuống chiếc ghế cạnh bên. Điều chỉnh lại gọng kính theo thói quen, ánh mắt buồn bã, tuyệt vọng miên man nhìn tận đâu đâu.
Đúng ngốc. Bỏ bao công sức ra cũng chỉ mang về nỗi thất vọng to đùng. Chẳng còn gì khác. Ngay cả Triết Minh và Bách Nhật còn đành bó tay chịu thua huống chi là người chủ tịch đã lớn tuổi như Hiệu trưởng Lâm.
Mọi thông tin về ngôi nhà duy nhất ở Úc liên tục được hai chàng thanh niên trẻ cập nhật mọi lúc. Nhưng chẳng được gì. Lại là con số 0 tròn trĩnh.
Liệu có đi sai đường không khi mà chưa đọc kỹ “đề” đã vội “đặt bút giải toán”?
Thế, cuối cùng đón nhận lại chẳng phải con số 0 là gì?
-------------------------------------
_ Vậy… không tìm được lời giải?
Chính An lo sợ nói, giương tia nhìn qua một lượt những gương mặt quen thuộc trong căn nhà nhỏ cùng ánh nhìn không vui. Không gian bao la thế là cùng. Ấy vậy mà khi người ta thất vọng thì cả không gian như thu hẹp lại, choáng kín tâm trí mọi người là màu đen tuyệt vọng, chẳng có ánh sáng nào len lỏi sống nổi trong cái góc nhỏ hẹp tâm hồn cả.
Bầu không khí chẳng mấy đổi thay khi một câu hỏi khẽ cất lên. Dường như mọi thứ đã như không tồn tại trong mỗi người ngồi đây.
Mỗi người, mỗi tâm trạng.
_ Cứ thế này thì không giải quyết được gì đâu. Mọi người đừng thế nữa mà!
Chất giọng trong trẻo đáng yêu thoáng vang, thu hút mọi tầm nhìn u buồn, thất vọng.
Thiên Di nhoẻn miệng cười tươi, nhìn mọi người với cặp mắt to tròn rồi khẽ nói tiếp :
_ Con không sao! Nếu không tìm được lời giải thì hãy dùng cách đó. Chỉ có cách đó…
_ Đồ ngốc. Em nói lung tung gì thế. Không tin vào anh và mọi người sao? Hay… em không tin Vĩnh Khoa? Cậu ấy cũng âm thầm tìm lời giải đấy thôi!
Chính An lập tức gắt lên khi những âm từ tuyệt vọng kia thoát ra khỏi khóe môi chúm chím. Ngắt ngang dòng suy nghĩ lung tung trong đầu sóc nhỏ.
Bà Lâm khẽ đưa tay vuốt tóc cô con gái bé bỏng, miệng nở nụ cười buồn.
Nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của mẹ, Thiên Di cười nhẹ nhõm. Ánh nhìn vút qua gương mặt mệt mỏi của cha, ánh nhìn buồn bã của thầy Vinh và dừng lại ở gương mặt đang tức tối của Chính An, nói khẽ :
_ Không phải em không tin mọi người. Cũng không phải không tin tưởng Vĩnh Khoa. Chỉ vì… em không muốn mình là gánh nặng cho mọi người nữa. Không muốn vì mình mà mọi người phải khổ sở. Không muốn vì mình mà anh Vĩnh Khoa lại phải bị thương và chịu đau đớn. Bé con rồi cũng sẽ lớn, không phải sao? Đã đến lúc em dừng mọi chuyện lại. Định mệnh đã đưa em đến với anh ấy thì một lần nữa, hãy để định mệnh… đưa em rời xa anh ấy!
_ …
Tích tắc… tích tắc.
Tiếng thời gian chạy vội choáng kín bầu không khí ngột ngạt. Phải cố lắm sóc con mới mạnh mẽ thế. Phải cố lắm cô nhóc mới nói ra những lời như thế.
Sóc con đã lớn rồi sao? Không ngỗ nghịch, không quậy phá, không nhõng nhẽo, không đấu khẩu với Vĩnh Khoa nữa… liệu cô nhóc có làm được?
Đành vậy. Người lớn một lần cũng có sao? Có tổn hại đến ai?
Một lần, tình cờ Thiên Di dọn dẹp nhà thì nhìn thấy tờ giấy cũ rích ố vàng do Hiệu trưởng Lâm để quên trên bàn. Ý thức được những gì người trong cuộc đang phải chịu đựng, Thiên Di chính là người đề nghị với mọi người về việc đó. Ban đầu, ai cũng nhất quyết ngăn cản. Nhưng… vì sóc con quá kiên cường và cứng rắn, ngay cả Chính An cũng phải chịu thua cô nhóc khi cãi nhau.
“Khi máy bay hạ cánh, cũng là lúc phải đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu không có lời giải cho câu đố kia, con sẽ sang Mỹ. Rời xa anh Vĩnh Khoa mãi mãi. Con đâu thể mãi giả vờ không biết mọi chuyện trong khi mọi người đang chịu khổ và cố bảo vệ con?...”
Âm vang của câu nói kia vẫn còn động lại trong lòng mỗi người ngồi đây. Dư vị buồn như tách trà chiều đã nguội.
Thiên Di hiểu rõ, trong thời gian qua, chỉ vì điều luật về “chìa khóa vàng” mà những người xung quanh đã chịu đựng rất nhiều khổ sở. Ngay cả máu cũng đã tuôn thì còn gì tệ hại hơn?
Cha, người đã đau khổ, dằn vặt vì lỗi lầm quá khứ. Mong muốn bảo vệ con gái khỏi móng vuốt tử thần. Đâu phải Thiên Di không hiểu!
Mẹ, người luôn ở phía sau bảo vệ, tạo niềm tin, nghị lực cho cô nhóc. Luôn muốn sóc nhỏ vui vẻ và quẳng mọi gánh lo. Đâu phải Thiên Di không thấu!
Chính An, người đầu tiên bảo vệ sóc con trong trường học. Luôn lo lắng cho cô nhóc mọi lúc. Và luôn che chở cho cô nhóc mỗi khi có chuyện xảy đến. Đâu phải Thiên Di không rõ!
Triết Minh, Bách Nhật cũng vậy.
Và Vĩnh Khoa cũng thế, vì Thiên Di mà hứng chịu bao thương tích. Cậu luôn âm thầm chịu đựng mọi thứ. Một mình. Luôn âm thầm bảo vệ và giấu nhẹm sóc con mọi chuyện. Luôn tạo môi trường an toàn nhất cho sóc nhỏ. Đâu phải cô nhóc không biết những điều ấy!
Đứng nhìn những người thân yêu vì mình mà chịu khổ cũng đủ để Thiên Di lớn lên từng ngày.
Hơn hết, người mà Thiên Di yêu nhất lại luôn liều mạng vì cô nhóc và luôn hành động một mình theo cách của cậu. Cái tính lạnh lùng, cao ngạo ấy rõ đáng ghét!
Ngay từ điểm xuất phát, lẽ ra dịnh mệnh không nên đưa Thiên Di đến con đường có chiếc BMW bóng loáng kia. Và tai nạn bất ngờ kia không bao giờ xảy ra. Không có hôn ước. Không có tình cảm nảy sinh giữa cả hai.Thì có lẽ… mọi chuyện giờ đã khác.
Điểm đầu, điểm cuối, điểm rối, nút thắt. Tất cả sẽ do Thiên Di gỡ rối!
Con nít thế là đủ. Giờ đến lúc lớn và tự giải quyết mọi chuyện theo cách của riêng mình.
Đó là lý do của buổi “họp mặt bí mật” này.
_ Sóc con, em ngốc lắm! Vẫn còn hy vọng mà.
Chất giọng trầm thấp của Chính An kéo Thiên Di khỏi mớ ngổn ngang làm nhòe mắt. Tia nhìn như một lời thỉnh cầu mà Chính An muốn sóc nhỏ hiểu được.
_ Mọi người không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Em thì mệt lắm rồi. Nhìn Vĩnh Khoa ngày ngày phải đối đầu với ông mình và phải vắt hết chất xám cùng sức lực tìm cách bảo vệ em khỏi ông anh ấy. Nhìn anh và mọi người nhọc tâm vì “chìa khóa vàng” và tìm lời giải bằng mọi cách cũng khiến em nhói lòng. Giống như một gánh nặng với mọi người vậy. Thôi thì cứ kết thúc mọi chuyện bằng cách đơn giản nhất.
Ánh nhìn kiên định của Thiên Di làm mọi người xót xa.
Bỗng chốc, thầy Vinh khẽ nhếch môi, chiếu tia nhìn sang cô nhóc đầy mạnh mẽ, cười xòa :
_ Thiên Di… lớn thật rồi! – Quay sang Hiệu trưởng Lâm, thầy Vinh tiếp tục cất giọng để hoàn thành câu nói còn dang dở – Phải không, Hiệu trưởng?
Đan xen hai tay vào nhau, khó khăn lắm Lâm Kỳ mới cất giọng được. Ông nhìn đứa con gái thân yêu rồi gật gù :
_ Đúng, con gái ta.. lớn thật rồi!
Sóc con đã thắng.
Vì quyết định của cô nhóc, mọi người đành làm theo. Dù có ngăn cũng sẽ thế, Thiên Di vẫn sẽ thực hiện.
Bản tính vốn vậy, có thay đổi cũng rất khó. Thế nên đành chiều theo và làm tới cùng.
_ Trước hết, chúng ta phải ngụy tạo một “giấy báo tử”.
Cuối cùng, Chính An cũng đồng tình với quyết định ấy. Cậu nhìn Thiên Di rồi cười nhẹ khi thấy cô nhóc nhìn mình với cặp mắt long lanh như cảm ơn :
_ Em đúng là ngốc. Làm thế em thấy vui sao?
_ Em không hề vui. Nhưng… vì Vĩnh Khoa, em không muốn anh ấy đau khổ nữa. Anh ấy vì em mà quên cả thân mình. Tại sao em lại không vì anh ấy một lần!
Chính An cười, cậu đưa mắt nhìn cô nhóc ương bướng trước mặt buông ra câu bất lực :
_ Anh thua em luôn rồi, sóc con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...