Áng mây thứ 64 : Vị… ghen (1)
Những ngày đầu thích anh- Em cứ nghĩ là cảm giác nhất thời- Rồi dần theo thời gian nó cũng sẽ biến mất..* Nhưng đến khi...- Tim em biết đau nhói- Khoé mắt em thấy cay cay- Và em không còn cười nhiều như trước nữa- Lúc này em mới biết...- Em đã dành tình cảm cho anh nhiều hơn em nghĩ...* Vì anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của em mất rồi.
Đừng bao giờ rời xa em, anh nhé!
Căn nhà nhỏ trở nên ấm cúng hơn khi có nhiều người ngồi bên nhau. Măm cơm đơn sơ, mộc mạc trở nên ngon hơn bao giờ hết. Hương vị tuy dân dã nhưng chứa đựng cả một tình thương bao la mà ít ai có được.
Biển nhuốm màu của đêm, tối đen khi nhìn từ xa. Những vì sao cứ lấp lánh soi rọi trên tấm áo khoác màu đen mới mẻ. Chẳng đủ để làm sáng cả vừng trời to rộng.
Tối mịt. Là những gì lúc này Thiên Di đang nhìn thấy.
Ngồi trong giang nhà nhỏ, sóc con mải ngắm nghía bên ngoài xem biển thay đổi thế nào. Nhưng… chẳng thấy gì cả.
Vờ nhắm mắt tỏ vẻ mình đang chìm vào giấc ngủ, nhưng thật ra trong lòng Vĩnh Khoa đang rất rất rất… lạ.
Suốt buổi tối, chẳng hề nghe sóc con đoái hoài tới mình làm cậu hơi… giận. Thoáng chốc, chỉ nghe tiếng cười nho nhỏ giữa sóc nhỏ và A Huân. Điều đó càng làm chàng lạnh lùng bực hơn gấp trăm lần. Tiếc là bây giờ cậu không nhìn thấy được cảnh đó nên mới có nhiều suy nghĩ lung ta lung tung thế này.
Em giỏi lắm. Thấy trai đẹp thì sáng mắt. Đúng là…
Giận là không thể ngồi dậy và nhìn cảnh tượng trước mắt, Vĩnh Khoa chỉ biết nằm im, nghiến răng ken két.
Nào ngờ đâu những cử chỉ nhỏ nhặt trên gương mặt lạnh lùng kia đang là tâm điểm thu hút sự chú ý của… cả gia đình. Mọi ánh nhìn đều đang dõi theo gương mặt điển trai kia. Màn kịch đúng là… rất hiệu quả!
Thiên Di cười gian manh, đưa tay che miệng rồi nhìn sang A Huân thầm cám ơn vì đã hợp tác rất ăn ý với nhau.
Vĩnh Kỳ khoanh tay trước ngực, vờ hắng giọng rồi liếc sang gương mặt anh tuấn của Vĩnh Khoa :
_ Thiên Di này, tên ngốc ấy ngủ rồi nhỉ? Hay là em và A Huân ra biển dạo đi. Sáng mai chúng ta phải rời khỏi đây rồi.
A Huân nhìn Thiên Di rồi cười nhẹ. Sóc con khẽ đứng lên, trước khi ngắm biển còn cố ý để lại một câu ngắn gọn :
_ A Huân là đáng yêu nhất. Mình đi thôi.
…
Lửa giận sôi sùng sục như đang được hun nóng ở nhiệt độ sôi cao nhất. Giống như cái lò hỏa luyện chuẩn bị bùng nổ và gây ra một trận động đất khủng khiếp. Tuy mắt vẫn nhắm nghiền và vờ ở trạng thái ngủ nhưng Vĩnh Khoa không tài nào ép mình vào giấc ngủ được. Chỉ nghĩ đến cảnh hai người kia ra biển và làm những gì ngoài đó thì cậu đã tức điên lên rồi. Đã thế, sóc con lại còn cười cười nói nói vui vẻ với A Huân.
Mặc dù A Huân là người cứu sống anh chàng lạnh lùng này, nhưng… một khi Vĩnh Khoa nổi giận thì… mặc kệ ai là ai.
Nhưng… tại sao lại giận vì một chuyện cỏn con ấy chứ?
Mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ mơ hồ, mọi biểu lộ cảm xúc trong tâm trí điều đã hiện diện trên gương mặt anh tuấn và tố cáo cậu vẫn còn chưa ngủ.
Chính An khẽ ngồi xuống ghế, đan xen hai tay vào nhau rồi sẵn giọng, nói bâng quơ :
_ Thế thì làm sao ngủ được!
Vốn là người thông minh, Vĩnh Khoa thừa biết Chính An đang… ám chỉ mình. Nét mặt lập tức trở về với trạng thái không một cảm xúc nào, cậu bình tĩnh nằm bất động.
_ Ngủ không vô đâu.
_ …
Ngầm hiểu được ý của Chính An, Vĩnh Kỳ vờ ngạc nhiên rồi thảng thốt reo lên :
_ A, sóc con và tên đó hôn nhau kìa.
Đôi mày khẽ nhíu lại rồi lập tức trở về với vẻ bình thường đã bị Chính An bắt gặp được. Cười đắc ý, Chính An nhếch môi :
_ Khoa, sóc con đang…
_ Im đi. – Chất giọng lạnh tanh phả vào không trung lạnh ngắt – Không thấy đang ngủ, huh?
Ha ha, cuối cùng cũng dụ được rắn ra khỏi hang ổ. Dùng lời nói đã kích động được tới kẻ lạnh lùng kia. Thật là đáng ngờ!
Thấy Vĩnh Khoa thế, cả Chính An và Vĩnh Kỳ đều ôm bụng cười sặc sụa. Một lúc lâu, khi không còn sức để cười được nữa, Vĩnh Kỳ mới thở hỗn hễn rồi nói, chiếc móc câu như được móc vào cần rồi quăng vào ai kia :
_ Ghen à?
Trầm tĩnh mở mắt, tuy vẫn chìm trong bóng tối nhưng Vĩnh Khoa không để tâm. Cậu lạnh nhạt hếch môi rồi phun ra một câu khiến cả Chính An lẫn Vĩnh Kỳ điều đứng hình :
_ Ừ!
_ …
Chịu thừa nhận rồi ư?
Nghĩ khẽ, cả hai ánh nhìn hoang mang thoáng chạm nhau ở một góc độ nhất định. Định thần lại, Vĩnh Kỳ nhẹ giọng đầy nghi hoặc :
_ Thật sao?
Tia lạnh ngày càng rõ hơn, nhãn thần điềm đạm đến lạ. Môi hếch lên tạo thành nụ cười hiểm, Vĩnh Khoa nghiến răng ken két, nhấn mạnh từng âm điệu mình đang thốt ra :
_ Thật.
Trố mắt nhìn Vĩnh Khoa trân trân, cả hai há hốc, không tin vào những gì mình đã nghe thấy. Vĩnh Khoa đã thừa nhận thật sao? cậu thừa nhận mình đang ghen thật sao?
_ Ghen vì… hiện giờ tôi không nhìn thấy được. Vì không thể ngồi dậy và… đánh cho hai người một trận. Hiểu chưa?
Âm vực trong giọng nói hệt lưỡi hái tử thần đang kề sát cổ Chính An và Vĩnh Kỳ làm cả hai lạnh toát người, khẽ rùng mình.
Không! Cả hai đã lầm. Làm sao mà tên ngốc Vĩnh Khoa lại dễ dàng thừa nhận việc cậu ta ghen cơ chứ! Cái gì cũng có mục đích của nó cả.
Sao ai kia cứ thích dùng bạo lực nhỉ?
Chính An liếc sang Vĩnh Kỳ, hồi họp chờ đợi vị cứu tinh ấy. Nhưng không, nét mặt mong chờ chóng lịm tắt khi mà… nhìn thấy vị cứu tinh cũng đang hoang mang nhìn mình.
Vĩnh Khoa đáng sợ đến vậy, sao đối với Thiên Di lại chẳng nhầm nhò gì nhỉ?
Nếu Thiên Di không sợ, việc gì mình phải sợ?
Nghĩ bụng, Chính An len lén nhìn sang Vĩnh Kỳ rồi nhún vai nói với Vĩnh Khoa như chẳng để ý đến những gì người lạnh lùng kia vừa thốt ra :
_ Chịu. Giờ cậu làm gì được bọn tôi? Khoa này, cậu nên bỏ cái thói hung hăng với người khác đi. Nếu ghen thì cứ nói là ghen, có…
_ CẬU CÒN NÓI NỮA THÌ MAI ĐỪNG TỚI CÔNG TY LÀM VIỆC!
Chất giọng lạnh ngắt vang lên, bao trùm cả giang nhà nhỏ làm Chính An giật cả mình. Đúng là… tên này chỉ có Thiên Di mới trị được!
_ Suỵt. Nói nhỏ tiếng để Bảo Bảo ngủ.
Phù! May thật.
Thở phào nhẹ nhõm, cả Chính An và Vĩnh Kỳ long lanh mắt nhìn sang hướng phát ra thanh âm khàn khàn kia. Ông xuất hiện thật đúng lúc. Chuyện này coi như “tạm dừng” ở đây.
------
Từng làn sóng xô vào bờ, vẫn hương mằn mặn của biển chực xông vào cánh mũi. Nhưng… đúng là rất khác lạ.
Sáng.
Biển hắt màu nắng trong veo, êm dịu.
Chiều.
Ánh hoàng hôn làm biển trở nên ôn hòa, đượm buồn, ấm áp.
Đến tối.
Biển… không chút thần sắc. Cảm giác trống trãi, tĩnh lặng.
Màu đen ôm trọn đại dương làm ánh nhìn như đang bị một bàn tay ma quái nào đó che khuất. Chẳng thấy gì cả. Đầu óc trở nên trống rỗng. Khác với cảm giác ngắm biển ban sáng và lúc hoàng hôn buông trên thảm xanh.
Trong đêm đen, chỉ cần nhắm mắt, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào nhẹ bên tai. Thật bình yên.
_ Tuyệt thật. Trong một ngày mà biển thay đổi chớp nhoáng. Đem đến nhiều xúc cảm mới lạ cho người khác. Chắc anh A Huân yêu nơi này lắm, lắm nhỉ?
Ngồi trên nền cát trắng dần nhuốm ánh đen, Thiên Di hồn nhiên nói hệt một đứa trẻ ngây ngô. Dáng dấp ấy làm A Huân khẽ cười. Chuyển hướng ánh nhìn sang biển, A Huân khẽ cất giọng :
_ Đúng. Anh rất yêu nơi này. Biển như là một phần sống của anh và dân làng.
Ngước mắt ngắm biển đêm, tít xa, nước dần lấp lánh trong những ánh đèn dịu nhẹ của ngọn hải đăng. Giống như thế giới thần tiên đang vươn tay đón chào mọi người.
Thầm cám ơn gia đình A Huân, thầm cám ơn biển cả, thầm cám ơn những người dân chất phác. Nhờ có những người đó và đại dương mà Vĩnh Khoa vẫn còn trên thế giới này. Và nhờ thế, sóc con đã tìm được Vĩnh Khoa.
_ Em rất yêu Vĩnh Khoa phải không?
_ Dạ.
Không cần suy nghĩ, Thiên Di đã thẳng thắn đáp lời A Huân. Khi nhắc đến Vĩnh Khoa, Thiên Di lại vui vẻ cười, bỗng, nụ cười vụt tắt, sau đó là một gương mặt giận dõi đầy nét trẻ con :
_ Anh không biết đâu. Cái tên đó rất đáng ghét. Chỉ vừa mới gặp lại thôi mà hắn đã chọc em, làm em nổi nóng rồi cãi nhau với hắn… Cứ đợi đấy, sau khi anh ta lành lặn hẳn, em sẽ trả thù rửa hận.
Phì cười trước nét mặt cực yêu của sóc con, A Huân nheo mắt rồi cố gắng nín cười để cho giọng nói của mình thỏa sức lan rộng ra khắp đại dương, điều mà cậu vẫn thích nhất khi ra biển, cảm giác cứ như mình là chủ của đại dương vậy :
_ Em đó. Cũng đâu vừa, nhỉ! Anh có nghe Vĩnh Khoa kể về chuyện của hai người. Thật ra, Vĩnh Khoa cũng rất yêu em đấy, nhóc. Chỉ là cậu ấy không nói ra thôi. Mà nè, chắc em hay ăn hiếp Vĩnh Khoa lắm, phải không?
_ Ơ, anh nói ngược lại dễ nghe hơn đấy! – Thiên Di bĩu môi.
_ Sau này, em không được ức hiếp Vĩnh Khoa. Nghe cậu ấy kể tội nghiệp lắm. Nghe đâu em toàn chơi xỏ cậu ấy thôi! – A Huân thản nhiên thuật lại lời của chàng lạnh lùng trước đó một cách ngây thơ, không hề biết những gì chàng lạnh lùng kia khoác lác là hoàn toàn sai sự thật.
Lắng nghe những lời thoát ra từ miệng A Huân mà Thiên Di chỉ muốn tức tốc đánh cho Vĩnh Khoa một trận. Sóc con ngạc nhiên tột độ rồi chuyển sang tức giận khi biết Vĩnh Khoa dám nói xấu mình nhiều đến thế.
Grừ…Vĩnh Khoa đáng ghét… anh cũng có biệt tài bóc khoét nhỉ? Em mà chơi xỏ anh á? Sao anh không nghĩ lại, xem anh đã làm những gì với em trước. Cái này gọi là ăn miếng trả miếng thôi. Đã thế, anh còn đi nói với người khác là em chơi xỏ anh… Thật quá đáng mà!
Mặt hầm hầm, Thiên Di nhìn chầm chầm vào nắm cát trong tay hệt như đang nắm trọn mạng sống của ai đó. Tia nhìn bộc lộ vẻ hung hăng tinh nghịch làm A Huân không kìm lòng được bèn thốt lên :
_ Em sao thế?
_ Anh A Huân, anh tin em chứ? – Mắt chuyển sang long lanh lóng lánh.
_ Tin. – Thật lòng.
_ Anh không cho rằng em hung dữ, đúng không – Chất giọng nghẹn ngào.
_ Cái đó thì… nhìn kỹ thì… em cũng rất hiền. – Thành thật.
(Lầm to rồi A Huân ơi.)
_ Anh xem, em yếu đuối thế này thì làm chơi xỏ một người cao lớn, vạm vỡ thế! Đúng không? – Chớp chớp mắt như thỏ con. Tỏ vẻ đáng thương đến tội.
_ Cũng đúng – Lại thành thật.
_ Thế thì anh nghe này! Những gì anh ta, tức là Vĩnh Khoa ấy, nói điều sai sự thật. Thật ra, anh ta luôn là người bắt nạt em. Chẳng qua là vì muốn tự vệ nên mới phản công. Bày ra một số trò nhỏ đùa anh thôi. Hic, anh không tin đâu. Tên Vĩnh Khoa ấy suốt ngày làm em khóc, suốt ngày hung hăng với em, suốt ngày bắt nạt em, suốt ngày bắt em làm đủ thứ chuyện trong nhà…
Bavooooo!!!! Thiên Di quả là tài năng.
Thật.
Sóc con vờ buồn tủi kệ lễ với A Huân khiến chàng ta tin như thật. Vì mọi bằng chứng điều có lợi cho sóc con mà. Hơn nữa, A Huân luôn cho rằng sóc con “chân yếu tay mềm” thế thì làm sao mà chơi xỏ Vĩnh Khoa được.
Vậy ra, những gì Vĩnh Khoa kể điều nhầm mục đích “vụ lợi” như lời sóc con nói. Chỉ vì muốn tìm thêm đồng minh cho mình mà thôi.
Nghĩ vậy, A Huân khẽ xoa mái đầu nhỏ rồi phán :
_ Đáng ra, anh theo phe của Vĩnh Khoa khi nghe anh ta nói thế về em. Nhưng, bây giờ anh biết được sự thật, anh sẽ bảo vệ em. Khi nào Vĩnh Khoa bắt nạt, em cứ nói với anh!
-----
_ Thưa chủ nhân, đã có tung tích của sóc con và Vĩnh Khoa.
Chàng thanh niên khúm núm cuối đầu đầy kính nể người trước mặt. Khác hẳn với những nơi khác. Trong giang phòng được bật đèn sáng rực, khung cảnh trong phòng mang đến cho người ta cảm giác an toàn, tin tưởng, kính trọng, lẫn ngưỡng mộ.
Ngồi trên chiếc ghế xoay, chất giọng trầm trầm nhẹ vang vọng :
_ Cám ơn. Tôi biết rồi. An toàn hết là tốt. Giờ cậu có thể về được rồi.
_ Dạ, chào chủ nhân.
Gió làm cành cây lao xao. Dưới ánh đèn đường, vóc dáng của chàng thanh niên hằn dài trên nền nhựa. Khuất sau rặng cây, vóc dáng dần biến mất trong đêm.
Căn phòng sáng bừng giữa đêm tối có lẽ là điểm nhấn duy nhất của một dãy đường mờ nhạt.
Mây lơ đễnh che mất ánh trăng khuyết. Chỉ còn lại những vì tinh tú phát sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...