Áng mây thứ 45 : Giáng sinh buồn
Thế nào là một tình yêu ?* Đó là khi bạn đau khổ, nước mắt tuôn rơi nhưng vẫn còn quan tâm đến người ấy* Đó là khi họ thờ ơ với bạn nhưng bạn vẫn khát khao được gặp mặt* Đó là khi họ quan tâm và yêu người khác mà bạn vẫn phai mỉm cười nói rằngCầu mong hạnh phúc sẽ đến với ai đó".
_ Dạ, con biết rồi. Con sẽ chăm sóc tốt cho bé Di.
Cúp điện thoại trong mớ ngổn ngang, Hải Nhân khẽ thở hắt. Thiên Di sẽ theo cậu sang Mỹ, đáng ra nên vui mới phải? Sao lại khó chịu thế này?
Có cái gì đó đang dày vò tâm trí Hải Nhân, cậu không muốn nói dối Thiên Di chút nào, không muốn thấy nó đau khổ tí nào. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này!
_ Vĩnh Khoa, cậu là tên đại ngốc.
Bước ra khỏi xe, Hải Nhân đứng chết lặng khi nhìn thấy Thiên Di, cái dáng nhỏ nhắn bước từng bước trên nền cỏ xanh rì như còn lưu luyến ngôi nhà ấy. Có thứ gì đó long lanh khẽ chạm đất…
Khóe mắt nhòa đi, mi mắt đỏ tấy lên vì khóc…
Không hiểu sao, khi bước đến trước mặt Hải Nhân, nước mắt lại chực trào ra..
Dang vòng tay rộng ôm chầm dáng người nhỏ bé vào lòng, Hải Nhân xoa đầu sóc con như một người anh trai thực thụ, cánh môi cậu khẽ chạm vào làn tóc mịn màng.
_ Hu hu…Em ghét anh ta, anh ta..sao lại có thể hôn chị ấy trước mặt em chứ…
Từng tiếng nấc nghẹn lòng thỏ thẻ bên tai làm Hải Nhân nhói ở tim, cậu đưa một tay ra, bịt chặt lấy đôi mắt đang nhỏ lệ, khẽ thì thầm vào tai ai đó, giọng nhẹ nhàng như làn gió xuân :
_ Thế này thì không nhìn thấy rồi. Anh sẽ làm em quên đi những gì trước mắt.. Úm..ba la úm ba la… tan biến.
Cái chất giọng hệt như một ông bụt của Hải Nhân đã làm cho Thiên Di khẽ cười. Nụ cười nhẹ tênh tựa chiếc lá xanh biếc….
----
Sớm mai, từng ánh nắng dịu nhẹ xông thẳng vào căn phòng trống trải, nhành cây mơn mởn tựa héo úa, dật dờ trong đợt gió sớm.
Khí lạnh bao quanh căn phòng, cơn buồn đủng đỉnh gieo giắt quanh khung cảnh hiện tại.
Gương mặt vương vãi ưu sầu, nét mệt mỏi thấm đậm hàng mi.
Một đêm thức trắng như hành xác Vĩnh Khoa, đôi mắt vô hồn nhìn mãi một khoảng trống. Cậu dường như gục ngã, hố đen từ vực thẩm dường như quá lớn…
_ Cô ấy vẫn còn chưa rời khỏi Việt Nam mà cậu đã thế này rồi sao, Khoa? Hôm nay là Giáng sinh, cậu biết chứ?
Ánh nhìn vẫn không rời khoảng không, đôi mắt mỏi mệt khẽ chớp nhẹ, miệng thốt ra câu nói hờ hững :
_ Thì đã sao? Giáng sinh… Hừ, tôi không thích ngày này!
Chính An buồn bã lắc đầu nhìn nét mặt Vĩnh Khoa, cậu khẽ bước đến cạnh Vĩnh Khoa, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng rồi cất giọng :
_ Đừng tự ép mình như thế!
Chẳng buồn quan sát nét mặt Chính An, Vĩnh Khoa nhỏm người dậy, bước chậm đến bên cửa sổ, mắt nhìn vào bầu trời cao vút chẳng bao giờ chạm tới.
Nhìn thằng bạn đau buồn mà Chính An cũng quặng lòng, cậu như đi guốc trong bụng ai đó. Nỗi đau mà Vĩnh Khoa đang gánh, còn ai hiểu rõ hơn Chính An.
_ Bây giờ vẫn còn kịp để thay đổi quyết định…
Xoảng!
Cánh cửa sổ vỡ tung, từng mảnh nhỏ thủy tinh rơi xuống nền gạch cùng mùi máu tanh.
Máu từ cánh tay phải loan ra, từng giọt nhỏ khẽ chạm vào khung cửa.
Bất động trước hành động của Vĩnh Khoa, Chính An ngồi im như tượng, chưa khi nào cậu thấy Vĩnh Khoa như thế cả.
Gương mặt nhệch nhạt hứng từng đợt gió trời, tâm trí như bẫng đi, một làn sương mù nhẹ nhàng ôm lấy đôi mắt chớm đỏ. Dáng người anh tuấn chỉ kịp nói một câu trước khi gục xuống nền nhà.
_ Tôi sẽ không thay đổi quyết định.
----
Giang phòng trắng toát cuốn lấy mọi cảnh vật. Vị bác sĩ điềm đạm khép nhẹ cánh cửa phòng, khẽ bước từng bước nhỏ ra ngoài.
_ Cậu chủ sốt cao từ đêm qua. Cần cho cậu ấy nghỉ ngơi nhiều. Vết thương của cậu ấy không sâu lắm, tôi đã băn bó rồi. Nhớ là, đừng để cậu ấy quá kích động. Dường như cậu ấy đang có chuyện buồn thì phải.
_ Tôi biết rồi. Cám ơn ông.
Tiễn ông bác sĩ ra cửa, Chính An toan bước trở vào thì mắt cậu chạm ngay ánh nhìn của Vĩnh Kỳ.
Khẽ gật đầu thay cho câu chào hỏi, Chính An đi lướt qua người trước mặt nhưng bị níu lại bằng một câu nói vô vị từ khóe môi Vĩnh Kỳ :
_ Đúng là ngốc.
Đôi mày rậm chau lại đầy khó hiểu, nắm đấm từ cánh tay trái được hình thành, Chính An quay người lại, nhếch môi cười :
_ Anh nói ai ngốc?
Hai tay khoanh thoải mái trước ngực, ánh nhìn thoát ra từ đôi mắt tường tận, chất giọng trầm trầm bay giữa không trung :
_ Tôi nói thằng em trai ngốc nghếch của tôi. Có ngốc không khi nó đồng ý lời đề nghị của ông tôi. Có ngốc khi để mất người nó yêu. Tôi thừa biết ông ấy rất gian xảo, ông ấy đang muốn chế ngự Vĩnh Khoa đấy. Ông tôi đã chọn được chủ tịch kế nhiệm từ lâu rồi. Đương nhiên không phải là tôi. Ông đang muốn huấn luyện Vĩnh Khoa thành con người sắc lạnh, không xúc cảm và tàn ác để có thể đứng vẫn trên cái ngôi vị chủ tịch và giúp ông quản lí mọi thứ. Cậu biết những điều đó chứ, Chính An?
Đôi môi nhẽ nhếch lên, ánh nhìn bỗng chốc chạm tráng nhau, Chính An như nhìn xoáy tâm can Vĩnh Kỳ. Chẳng phải cũng đang rất lo cho Vĩnh Khoa hay sao?
Những điều Vĩnh Kỳ nói, Chính An đã ngộ ra từ lâu, cậu thừa biết mọi chuyện.
Trước khi bước lên chăm sóc Vĩnh Khoa, Chính An không quên bỏ lại lời đáp trả của mình :
_ Cám ơn anh đã nhắc nhở, Vĩnh Kỳ. Nhưng, còn vài điều anh chưa biết thì phải. Những gì anh nói, tôi đã được biết từ lâu. Còn nữa, ông anh sẽ sẵn sàng giết cả hai người nếu không một ai làm vừa ý ông ấy. Đi đôi với việc muốn huấn luyện Vĩnh Khoa thành một vị chủ tịch cừ khôi, ông ấy có thể xóa sổ cả hai người nếu không chế ngự được con cờ. Nếu Vĩnh Khoa đã nảy sinh tình cảm với một người con gái, điều đó có nghĩa, cậu ấy không phải sắc đá. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc, sinh mạng Vĩnh Khoa đang gặp nguy hiểm. Ngay cả cậu nữa, Vĩnh Kỳ, cậu cũng là con chốt trong ván cờ của ông cậu. Đó là lí do vì sao tôi có mặt ở đây. Chủ tịch thì luôn luôn cần hậu duệ, đúng không!
Nhìn theo cái dáng Chính An dần khuất sau góc thang lầu, Vĩnh Kỳ như chôn chân tại chỗ, vẫn còn một chuyện mà cậu chưa biết, một chuyện mà cậu không hề nghĩ đến. Nhưng bây giờ, chuyện ấy đã được phơi bày, có gì làm khó được trí thông minh của cậu.
Chỉ cần dựa vào những lời Chính An vừa thốt ra thì Vĩnh Kỳ đã có câu trả lời cho riêng mình, ngay cả câu trả lời cũng đã được lồng ghép vào những lời lẽ khi nãy đấy thôi.
Một làn gió nhẹ phớt qua, Vĩnh Kỳ vẫn đứng đó, mắt vẫn nhìn về thang lầu. Một lúc sau, chiếc môi đỏ khẽ hếch lên…
_ Thì ra cậu chính là hậu duệ của đời này.
----
Tại sân bay :
Chiếc đầm xanh nhạt hôm sinh nhật được khoác lên thân hình nhỏ nhắn, tô thêm phần đáng yêu cho sóc con. Trông nó hôm nay thật đẹp. Một nét đẹp ngây thơ, trong sáng pha chút tinh nghịch, trẻ con. Đáng ra, hôm nay là ngày hò hẹn cùng ai đó và chiếc đầm là lựa chọn tuyệt vời, nhưng, hiện thực vẫn là hiện thực không thể nào che lắp nó đi được.
Dòng người tấp nập trong khoảng trống bao la của cái phi trường to lớn. Tiếng loa của cô phát thanh viên đều đặn vang lên. Tiếng ồn ào ngày một nhiều, hành khách ngày một đông.
Đôi mắt to tròn dáo dác nhìn vào đám đông như chờ đợi một điều gì đó, một ai đó xuất hiện. Nhưng.. mọi thứ điều vô vọng.
Ngồi ở hàng ghế chờ, Hải Nhân luôn để mắt nhìn xem nét mặt của sóc con. Cậu biết nó… không muốn đi. Nhưng biết làm gì được, nếu Thiên Di ở lại sẽ rất nguy hiểm.
_ Hộc hộc hộc…
Từ đằng xa, hai cái dáng thân quen vội vã chạy lại, đôi mắt ánh lên tia mừng vui khi tìm ra được đối tượng cần tìm. Thở hì hục vì mệt, Triết Minh đưa mắt nhìn Thiên Di chăm chăm. Qủa thật chiếc đầm làm sóc con trông rất đáng yêu.
Khác với Triết Minh, Bách Nhật đưa ánh mắt dõi hờn nhìn cái dáng bé nhỏ trước mặt, khẽ càu nhàu :
_ Muốn đi là đi ngay không thèm nói trước với ai lời nào cả!
Khẽ cười, Thiên Di vui vẻ cất giọng, phá tan nỗi mệt nhọc trong hai tên bạn cùng bạn.
_ Xin lỗi, tại gấp quá nên…
_ Cái tên Vĩnh Khoa đó đâu? Sao không ra đây? Có phải anh ta làm cô buồn không?
Đảo mắt khắp sân bay mà không thấy một người quan trọng, Triết Minh mơ hồ hỏi Thiên Di với chất giọng khản đặc.
Nét cười dường như biến mất ngay khi câu hỏi được bật ra, nhưng Thiên Di nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ, vội xua tay rồi chuyển sang chuyện khác để lãng tránh vấn đề đang được đề cập đến :
_ Không phải. Mà buồn thật nhỉ? Không được học ở Quang Tuyến nữa, tôi sẽ nhớ hai cậu lắm đó.
Cử chỉ nhỏ nhặt ấy được chộp lại đúng lúc, nhìn nhau hồi lâu, Triết Minh và Bách Nhật khẽ chau mày. Cả hai biết chắc là đã có chuyện không vui xảy ra. Thiên Di yêu Vĩnh Khoa nên mới từ chối cả hai, vậy thì làm sao có thể dễ dàng đồng ý theo Hải Nhân sang Mỹ chứ.
“Chuyến bay từ Việt Nam sang Mỹ chuẩn bị cất cánh. Mời tất cả hành khách lên máy bay. Xin nhắc lại…. “
Tiếng nói lảnh lót của cô phát thanh viên phá tan sự ngột ngạt hiện có, khẽ vẫy tay chào Triết Minh và Bách Nhật, Thiên Di nở một nụ cười trong sáng, nói với lại :
_ Tạm biệt. Tôi sẽ rất nhớ hai cậu. Sống khỏe nhé!
Sống khỏe nhé = đửng có chuyện gì nhé = > Muốn chù ẻo.
Tài suy luận sắc sảo của cậu học sinh thông minh Vương Bách Nhật và cậu học sinh có đầu óc phi thường Hàn Triết Minh lại vô tình chạm nhau. Không hiểu sao cả hai lại có suy nghĩ giống nhau đến vậy. Đúng là hai tư tưởng lớn gặp nhau.
Cả hai nghệch mặt ra nhìn nhau rồi nhìn theo cái dáng đang run lên không biết vì cười hay khóc nữa.
Thiên Di ôm bụng cười sặc sụa vì câu chúc của mình. Trước khi rời xa hai tên bạn, sóc con muốn để lại ấn tượng đẹp nên trêu đùa họ.
Bravo! Cả hai đã hiểu đúng ý nghĩa của câu chúc do miệng sóc con thốt ra.
Congratulation!
_ Này, Thiên Di ngốc, cô chù ẻo bọn tôi à?
Bắt tay thành hành cái loa nhỏ, Bách Nhật hét to làm náo động cả sân bay, người người dóm ngó cậu như thể cậu là vật thể không gian lạ mắt.
_ Thiên Di, bọn tôi sẽ xử cô sau, ngay khi cô trở về đây. Nhớ đấy!
Ngay cả Triết Minh cũng vậy, cậu dẹp bỏ hình tượng hào hoa trong mắt mọi người và các cô nàng đỏng đảnh nơi phi trường. Cái giọng to lại một lần nữa náo động.
Mọi ánh mắt điều đổ dồn về phía hai chàng trai và nhìn về hướng giọng nói được đưa tới…. Không có ai cả. Cả hai người này đều nói khi Thiên Di đã bước vào trong. Nhưng chắc là tai của con sóc ấy rất thính. Nếu không, chắc sẽ không có một nụ cười thoáng qua.
Ánh nhìn của mọi người vẫn còn đó, vẫn dò xét và săm soi hai vật thể đẹp trai không chớp mắt. Và cả hai thoáng nghe một câu nói nhỏ phớt qua :
_ Tiếc thật. Đẹp trai vậy mà bị khùng. Tội nghiệp quá.
-----
Chiếc máy bay to kình trượt tự do trên đường băng để lấy đà rồi từ từ cất đôi cánh săn chắc vút lên bầu trời xanh thẳm.
Từng đám mây bồng bềnh như kẹo bông trôi lơ đễnh bên ngoài ô cửa kính làm cho người ta cảm thấy muốn sờ vào chúng, muốn cảm nhận cái cảm giác mịn màng từ chúng.
Bầu trời lúc này thật gần. Gần đến mức có thể chạm tay chỉ trong phút chốc. Chỉ cần giơ tay ra và sẽ chạm vào nó ngay. Rất gần.
Từng mảng chuyện rời rạc bao lấy tâm trí Thiên Di, những chuyện vui lẫn chuyện buồn, sóc con thả tất cả chúng ra ngoài kia. Ra ngoài cái khoảng trời rộng lớn ấy để mây cuốn trôi tất cả.
Sang Mỹ. Cuộc sống mới sẽ bắt đầu. Mọi thứ đều quay lại điểm khởi đầu. Giống như mang trong mình mảng kí ức trắng. Bỏ lại mọi chuyện sau lưng. Bỏ lại… người quan trọng phía sau.
Hôm nay là Giáng sinh…ngày của biết bao niềm vui ngập tràn.
Nhưng…. không biết tự bao giờ, sóc con lại cảm thấy căm ghét ngày Giáng sinh và ngày sinh nhật đến thế!
Buông tay.
Vì có níu kéo nữa thì có được gì ngoài những giọt nước mắt tràn khóe mi. Thôi thì cứ buông tay.
Người ta thường nói sau khi chia tay thì cả hai như người xa lạ. Đó là đối với những tình yêu từ hai phía.
Với Thiên Di, nó nghĩ mình đã dơn phương. Vậy thì buông tay sẽ gọi nhau là gì?
Quyết định đi có lẽ là một điều tốt. Không chạm mặt nhau ở nhà sẽ không ngại ngùng và không tạo ra khoảng lặng giữa ngôi nhà. Và rồi mỗi người sẽ tìm được hạnh phúc của mình. Cái hạnh phúc chỉ thuộc về mình và là của mình.
Nhưng sao khóe mắt lại cay thế này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...