Nhớ Anh

21

Nhưng tôi không thể nghĩ rằng. Tôi không bao giờ đợi được cuộc gọi của Cố Kình nữa.

Một ngày, hai ngày trôi qua.

Tôi hoàn toàn không thể ngồi yên đợi được.

Gọi cho Cố Kình.

Nhưng những gì tôi nhận lại được là âm thanh tắt máy.

Tôi cảm thấy có một sự hoảng loạn không thể giải thích được.

Bạn thân tôi liên lạc với phóng viên nước ngoài kia, và biết được rằng bọn họ đã về nước, cũng không có tin tức gì về Cố Kình.

Lòng tôi chợt trở nên hơi khó chịu.

Ngày hôm đó, tôi nhận được một cuộc gọi bí ẩn.

Phía bên kia nói sẽ sắp xếp cho người đến đón chúng tôi.

Bạn thân tôi và tôi đã cùng đi đến sân bay chuyên dụng.

Nhưng mà…

Ai cũng đều quay trở về, ngoại trừ Cố Kình.

Cố Kình của tôi đâu?

Tôi đang tìm kiếm trong đám đông.

Còn có vợ của một quân nhân khác cũng vậy.

Cho đến khi, một sĩ quan với mái tóc húi cua cùng vài người đến gặp tôi.

Tôi đã từng gặp anh bạn này trước đó, anh ta chính là người mà tôi đã nhận nhầm.

Họ nhìn thấy tôi và vợ sĩ quan đó.

Trước tiên là cúi đầu trịnh trọng chào hỏi.

Anh ta không dám nhìn chúng tôi, hai mắt rưng rưng, đột nhiên nặng nề mà đem một cái hộp, đưa đến cho vợ sĩ quan kia.

“Tôi xin chia buồn.”

Vào khoảnh khắc đó, toàn bộ máu trên cơ thể tôi đều trở nên lạnh đi.

Chân tôi lảo đảo, nếu bạn thân tôi không đỡ thì tôi đã ngã xuống đất.

Tôi thậm chí còn không biết nguyên nhân và kết quả.

Nhưng nó chỉ là một chiếc hộp vậy thôi, nhưng lại sở hữu một sức mạnh vô hình nào đó, đủ để tiêu diệt toàn bộ sức sống của một người.

Vợ sĩ quan bên cạnh khóc đến mức ngã xuống ngất.

Được mọi người vây quanh gọi xe cứu thương.

“Cố Kình đâu? Cố Kình….Anh ấy làm sao vậy?”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn, lẩm bẩm một mình.


“Chị dâu, đội trưởng vẫn còn sống, nhưng anh ấy không được tốt lắm… rất tệ.”

Giọng nói nghẹn nào của sĩ quan trẻ khiến cho tim tôi như ngừng đập.

Chân tôi run rẩy và tai như ù đi.

Tôi dường như không thể nghe thấy bất kỳ điều gì cả,

Không thể nhìn thấy được điều gì nữa.



Chờ cho đến khi tôi lấy lại bình tĩnh.

Họ mới cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra Cố Kình và một sĩ quan khác tên là Trương Hoài sau khi trận đấu kết thúc, thay đồng đội đi mua một ít quà lưu niệm.

Nhưng tình cờ gặp phải một trận tấn công kh.ủng bố.

Đám người Cố Kình và Trương Hoài nhận ra có gì đó không ổn, liền sơ tán một nhóm người.

Nhưng họ cũng bị mắc kẹt trong tòa nhà.

Cùng lúc đó, có 16 đứa trẻ bị bọn kh.ủng bố bắt làm con tin.

An ninh lúc đó rất hỗn loạn và những kẻ kh.ủng bố rất tàn bạo.

Lực lượng đặc nhiệm đến cứu viện căn bản không đủ.

Cố Kình và Trương Hoài vốn có thể trốn thoát.

Nhưng bọn họ không hề do dự mà gia nhập vào lực lượng cứu hộ.

Bọn côn đồ bị đánh trở tay không kịp.

Trương Hoài bị b.ắn trúng 6 phát s.úng, t.ử vong ngay tại chỗ.

Cố Kình vì để cứu đứa trẻ bị b.ắn mà đã xả thân cứu lấy.

Mặc dù đã bắt được hết những tên côn đồ đó, những chính anh cũng bị b.ắn 3 phát s.úng và chịu vô số vết đ.âm.

Tình trạng của anh vẫn rất nguy kịch và anh ấy chỉ có thể ở lại đó để điều trị.

Sau khi nghe xong những điều này tôi ngây ngốc, sửng sốt hồi lâu.

Chậm rãi cúi đầu, nhìn cái bụng bầu đang lớn dần lên của mình.

Tôi muốn khóc, nhưng không thể khóc được.

Hóa ra nỗi đau lớn nhất trên thế giới này chính là sự im lặng.

Tôi ngất đi và thức dậy một lần nữa.

Cha mẹ hai bên đều ở đây.

Tất cả mọi người đều ở đây.

Phòng bệnh trở nên lộn xộn.


Tất cả bọn họ đều an ủi tôi và nói với tôi rằng hãy chú ý cơ thể của mình, bây giờ cơ thể tôi là quan trọng nhất.

“Nhà họ Cố chúng ta xin lỗi con.”

Cha mẹ Cố Kình nghẹn ngào nắm lấy tay tôi, thân thể họ cũng run rẩy.

Đó là chồng tôi.

Nhưng anh cũng là con trai của họ.

Vào khoảnh khắc này.

Tôi phải mạnh mẽ!

Tôi cố gắng mỉm cười trong nước mắt.

“Cha… mẹ, Cố Kình sẽ không sao, con còn có chuyện vui cho anh ấy, anh nhất định sẽ bình an trở về.”

22

Có lẽ cũng có chút ảnh hưởng.

Cơ thể tôi hơi yếu.

Thỉnh thoảng lại buồn nôn.

Tôi cũng không thể ngủ ngon và thường xuyên thức dậy vào giữa đêm.

Tôi hết lần này đến lần khác, đều tự thuyết phục mình đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng tôi không thể ngừng nhớ Cố Kình.

Các số liệu về cơ thể của Cố Kình không được ổn định.

Không thể chuyển về trong nước để điều trị.

Ban đầu, có thể sắp xếp để một thành viên trong gia đình đến chăm sóc. Nhưng tình hình bạo loạn trong khu vực đó kéo dài không an toàn.

Tất cả chúng tôi chỉ có thể chịu đựng sự dày vò này.

Ba tháng trôi qua.

Cố Kình vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Sau khi nơi đó ổn định, tôi muốn ra nước ngoài để thăm anh.

Nhưng tất cả mọi người đều khuyên tôi.

Bác sĩ cho biết thai nhi của tôi không ổn định và có dấu hiệu sinh non.

Ngoài ra, thể chất của tôi còn yếu, và sẽ rất nguy hiểm cho đứa bé nếu nó cùng tôi xuất ngoại.

Cuối cùng mẹ chồng tôi ở lại chăm sóc tôi, còn bố chồng tôi đi qua đó với anh.

Mỗi ngày bố chồng tôi đều gọi điện cho chúng tôi để biết được tình hình của Cố Kình.


Mặc dù anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tình trạng của anh đã có chuyển biến tốt hơn, điều này cũng khiến tôi an ủi phần nào.

Khi tôi đang ở trạng thái ổn định.

Tôi sẽ thường xuyên đến thăm vợ của Trương Hoài.

So với tôi.

Cô ấy mới là người cần được an ủi.

May mắn thay. vợ Trương Hoài đã bước ra khỏi bóng tối.

Chính quyền địa phương đã ghi lại rất nhiều video cảm ơn.

Có những con tin được giải cứu, cũng có những đứa bé lúc trước bị bắt làm con tin.

Mặc dù ngôn ngữ chúng tôi không đồng nhất, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự biết ơn chân thành của họ.

Lúc đó tôi và vợ Trương Hoài cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trương Hoài còn có một cô con gái 3 tuổi rất đáng yêu.

Mỗi khi cô bé mở miệng hỏi cha, mẹ của cô bé sẽ chỉ vào ảnh mà mỉm cười nói với con gái:

“Cha của con ở đây. Cha con là một anh hùng tuyệt vời!”

Từng ngày từng tháng trôi qua.

Tôi sắp sinh rồi.

Vào ngày sinh, bác sĩ nói rằng thai nhi ở tư thế bất thường và tôi cần phải sinh mổ.

Lòng tôi rối loạn, có chút thấp thỏm lo lắng.

Tôi đột nhiên nghe thấy bạn thân ở phía sau giơ điện thoại lên và hét:

“Tiểu Lâm, Cố Kình tỉnh rồi rồi, anh ta tỉnh rồi!”

“Ba đã nói với nó rằng con đang sinh con.”

“Anh ấy nói, hai mẹ con cậu nhất định phải bình an vô sự, đợi anh ấy về!”

Tôi sững người một lúc rồi mỉm cười hạnh phúc.

Cố Kình tỉnh lại rồi.

Đột nhiên tôi không còn sợ bất kỳ điều gì nữa, mà còn cảm thấy hài hước.

Ah?!

Sao lại sinh con trai rồi, tôi vốn dĩ muốn có một cô con gái xinh đẹp cơ mà.

Với lại hình như nhóc con này có chút xấu xí, tạm thời tôi không muốn thấ

“Xấu chỗ nào, con cái xấu thì sau này lại đẹp thôi. Con ngày xưa không thế sao.”

Người nhà hai bên rất vui vẻ.

Tôi lập tức tìm bạn thấy lấy điện thoại, muốn gọi video với Cố Kình.

Khi tôi nhìn thấy anh ấy đang mở mắt ra nhìn tôi.

Chóp mũi tôi xót đến mức không chịu được mà bật khóc.

Giọng Cố Kình yếu ớt.

“Ngoan, Anh tỉnh rồi, đừng khóc. Đều là lỗi của anh, khoảng thời gian này dọa em sợ rồi.”

Giọng nói đã lâu không nghe, giống như đang mơ.


Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Đó là…

Tôi nhớ anh ấy.

Tôi muốn nhìn thấy anh ấy.

Tôi muốn ở cạnh anh.

Anh nói rằng mình sẽ được chuyển thẳng về bệnh viện trong nước trong vài ngày tới.

Và rồi…

Chúng tôi đến với nhau trong vội vàng.

Tôi và Cố Kình trực tiếp trở thành bạn cùng phòng bệnh với nhau.

Khoảnh khắc Cố Kình được một nhóm bác sĩ và y tá đưa vào.

Ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau và ai cũng luyến tiếc dời đi.

“Cố Kình…”

“Lâm Hân, anh đến ở cùng với em.”



Đứa bé được 3 tháng tuổi.

Quân đội cho phép Cố Kình nghỉ phép một năm để hồi phục sức khỏe.

Bạn thân nhắn tin cho tôi:

“Tất cả sẽ ổn thôi.”

“Ừ, gần như vậy.”

“Đứa bé đâu?”

“Bố mẹ chồng đang trông rồi.”

Bạn thân tôi chụp một đống hàu và hẹ nướng gửi cho tôi:

“Muốn ăn không?”

Tôi:....

Tôi liền đưa Cố Kình đi ăn tối với bạn thân.

Bạn thân tôi gọi hàu, tỏi tây và cật.

Cố Kình không thích cật, không ngừng cau mày.

Nhưng tôi vẫn cố hết sức nhét vào miệng anh.

“Nếu anh không thích thì thôi, chúng ta không ăn nữa.”

Cố Kình lắc đầu: “Không sao, anh biết em có ý gì mà.”

Tôi có ý gì?

Tôi nhướng mày: “Em có ý gì?”

Cố Kình cười nhỏ giọng tiến lại gần tôi,

“Em có lẽ muốn sinh thêm đứa thứ hai.”

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận