Ở bên em
Cuối tháng tư, Nguyễn Niệm xong việc sau bốn giờ chiều, đang ngồi câu cá giết thời gian ở chỗ làm thì nhận được tin nhắn của Quý Sương, nói mình ngày mai sẽ xuất viện.
Nguyễn Niệm thật sự có chút mong đợi, mấy hôm nay cô đến bệnh viện thăm Quý Sương, dì hộ lý Lương Tây Văn thuê vô cùng chuyên nghiệp, nấu ăn giỏi, làm việc kiên nhẫn cẩn thận, cũng có lẽ là do Lương Tây Văn đã nói chuyện với bác sĩ, xác nhận mọi vấn đề đã trở nên bình thường, vết mổ sau ca phẫu thuật cũng hồi phục tốt nên Nguyễn Niệm cũng rất yên tâm.
Những việc xảy ra tiếp đó hình như đều nằm trong dự kiến.
Thứ tư là ngày mua sắm định kỳ của Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn.
Bọn họ đến trung tâm thương mại mua trái cây rau quả sau giờ làm.
Trong khi Lương Tây Văn lựa rau, Nguyễn Niệm đã chạy đến tủ lạnh đựng sữa gần đó để lấy sữa chua.
Cô đang cúi người loay hoay chọn mua hương vị gì, đột nhiên nghe thấy một giọng rất quen.
Nguyễn Niệm ôm hai lốc sữa chua đang định quay lại tìm Lương Tây Văn thì thấy bóng người quen thuộc biến thành ba người.
Đó là Nguyễn Văn Lâm đang đẩy xe hàng, theo sau là một người phụ nữ trẻ nắm tay một bé gái bảy tám tuổi.
Không thể trách Nguyễn Niệm bỗng dưng có suy nghĩ kia.
Người phụ nữ cầm hai bình sữa, cô bé làm ồn đòi mua bánh mì nướng.
Nguyễn Văn Lâm không nhìn thấy cô, vẫn tươi cười phụ giúp mua sắm.
Khoảnh khắc đó, Nguyễn Niệm sững sờ mấy giây, ngây ngốc đi tìm rồi lại không thấy ba người đó đâu.
Nhưng dù không tìm thấy, cô vẫn chắc chắn đó là Nguyễn Văn Lâm, bố của cô sao cô có thể nhận lầm được?
Nguyễn Niệm cầm sữa chua một lúc vẫn chưa hoàn hồn, Lương Tây Văn đẩy xe hàng tới, thấy sắc mặt Nguyễn Niệm không ổn liền giúp cô bỏ sữa chua vào xe: "Sao vậy? Sắp phải tăng ca à?"
"Không có." Nguyễn Niệm theo bản năng lắc đầu, tùy ý tìm cớ, "Hình như tăng giá thì phải."
Lương Tây Văn nhìn nhãn giá, lấy thêm một lốc sữa chua: "Mua 3 lốc giảm 10% này."
"..."
"Còn muốn ăn gì nữa không? Không thì chúng ta đi tính tiền."
Nguyễn Niệm lắc đầu, không còn tâm trạng ăn uống: "Chúng ta về thôi, khi nãy có lẽ em nhận lầm người."
"Em nhìn thấy ai?" Lương Tây Văn nhìn một vòng cũng không thấy có người quen."
Nguyễn Niệm không định giấu Lương Tây Văn, cô im lặng một lúc: "Bố em."
Nghe vậy Lương Tây Văn không nói gì thêm nữa, cố gắng không suy nghĩ nhiều, cùng Lương Tây Văn đẩy xe hàng đi mua ít đồ ăn vặt, sợ lúc thanh toán sẽ lại gặp Nguyễn Văn Lâm.
May mà không có, Lương Tây Văn dẫn cô đi tính tiền, cô cứ cảm thấy bối rối một cách khó hiểu.
Lương Tây Văn không thích nhìn Nguyễn Niệm ủ rũ mãi, vì thế sau bữa tối, trong lúc dẫn Thập Nhất đi dạo, Lương Tây Văn kéo cô đến chợ đêm, mỗi người mua một ly trà sữa.
Sau đó cả hai tới công viên ít người, Lương Tây Văn và cô ngồi xuống ghế, ở đây hầu như không có ai, Thập Nhất có thể tùy ý đi lại.
"Tâm sự đi." Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn cô.
Nguyễn Niệm khá xấu hổ khi nhắc đến chuyện này.
"Chúng ta sẽ không mang bất kỳ phiền muộn hay buồn phiền gì về nhà.
Chúng ta có thể nói những gì chúng ta muốn mà, cứ để trong lòng khó chịu lắm, em cũng biết em không nỡ nhìn em không vui mà." Nói tới đây, Lương Tây Văn nắm tay cô, "Anh sẽ không vui giống em."
Đêm thanh vắng, trước mặt có một hồ nước nhân tạo, gió nhẹ thổi qua, Nguyễn Niệm lắc lắc ly trà sữa: "Sao anh cũng mua một ly thế?"
"Uống với em.
Vợ chồng cùng chung hoạn nạn."
"Anh cứ tiếp tục như vậy, đường huyết của cả hai chúng ta đều tệ đi đấy." Nguyễn Niệm lẩm bẩm.
Lương Tây Văn bật cười: "Thế không phải trước đây em nói với anh 30% đường giống không đường sao?"
Nguyễn Niệm cắn ống hút, ngồi tựa ra sau thành ghế: "Em có cảm giác ngày bố mẹ em ly hôn thật sự đến rồi, e m không buồn mấy, cũng không biết là đúng hay sai."
Lương Tây Văn cũng đoán được là chuyện này.
Nguyễn Niệm nói tiếp: "Thật ra em ý thức rõ gia đình mình như thế nào, bởi vì trước khi em học lớp ba, mẹ em không quá bận rộn với công việc, bố mẹ em đều có thể ở nhà với em, em cảm thấy đó mới chính là gia đình.
Sau này mẹ em thường xuyên đi công tác, bố mẹ luôn an ủi em nói đó là vì cho em cuộc sống tốt hơn."
Lương Tây Văn kiên nhẫn lắng nghe, anh biết Nguyễn Niệm không để tâm những chuyện vụn vặt như vậy, nhưng có khi nói ra cũng tốt.
"Nhưng chính từ lúc đó, bố mẹ em hay cãi nhau, em nhớ câu bọn họ nói nhiều nhất là nếu không phải vì Niệm Niệm, tôi đã ly hôn."
Dù họ đã cố không xảy ra mâu thuẫn trước mặt con cái nhưng vẫn bị Nguyễn Niệm vừa lên cấp hai nghe thấy.
Cô nhớ rất rõ câu nói đó.
Nếu không phải vì Niệm Niệm, nếu không phải vì con...
Khi đó, Nguyễn Niệm bắt đầu có cảm giác áy náy với Quý Sương, cứ như mối quan hệ của bố mẹ không tốt, cô chính là cây trụ tinh thần.
Nên Nguyễn Niệm mới có suy nghĩ mẹ bảo cô làm gì cô sẽ làm nấy.
Cô còn ngây thơ cho rằng cuộc hôn nhân của bố mẹ đi đến nước này cùng lắm chỉ là hai người họ đã chán nhau hoặc là vì theo thời gian, hôn nhân sẽ bước vào thời kỳ lạnh nhạt.
Cô chưa từng nghĩ lý do là phản bội.
"Thật ra bao nhiêu năm qua em cũng không biết phải nói thế nào, hình như em muốn có một gia đình trọn vẹn nhưng lại không muốn họ dằn vặt lẫn nhau, mãi cho đến chiều hôm nay, em mới cảm nhận rõ gia đình đó sớm đã tan rã, rất nhiều chuyện không hề đơn giản như em nghĩ." Nguyễn Niệm cúi đầu, "Hình như em có thể chấp nhận bố mẹ mình ly hôn vì không còn tình cảm chứ không phải vì phản bội, mà mẹ em còn giả vờ muốn tốt cho em.
Em không hề thấy buồn, như vậy có đúng không? Em chỉ cảm thấy hơi mệt."
Lương Tây Văn kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Nguyễn Niệm theo bản năng dựa vào cánh tay anh, hít sâu một hơi, lại lắc ly trà sữa.
"Không sao đâu, sau này chúng ta đã có gia đình của chúng ta, em mệt cũng không sao, đã có anh ở cạnh em rồi." Lương Tây Văn hỏi, "Nói ra có dễ chịu chút nào không?"
Nguyễn Niệm thở dài: "Cuối cùng cũng không để trong lòng nữa."
"Thật ra em không cần nghĩ nhiều, chuyện này mẹ em có chính kiến riêng của mình, nếu đã quyết định ly hôn, anh nghĩ bà ấy sẽ không nhượng bộ, dù sao mẹ em cũng không phải người yếu đuối." Lương Tây Văn cố gắng khai sáng cho cô, "Bây giờ em nghĩ bà ấy không sớm ly hôn là không tốt, nhưng có lẽ là vì bà ấy sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của em khi còn đi học, sợ em phân tâm."
Nguyễn Niệm ngẫm lại: "'Hình như từ em lên trung học học ngoại trú, luôn là bố nấu cơm cho em ăn."
"Nếu hai người họ ly hôn, em chắc chắn sẽ được tòa giao cho mẹ."
"Tại sao?"
"Em nghĩ mẹ em nỡ vứt bỏ em sao?" Lương Tây Văn bóp nhẹ mũi cô, "Có quá nhiều điều tiếng về mẹ kế con riêng rồi, mẹ em lại rất yêu em, chẳng qua bà ấy không thể hiện ra mà thôi."
Nguyễn Niệm nghĩ lại, trong mắt cô, Nguyễn Văn Lâm chỉ có thể là người bố 60 điểm, nhưng cũng không phải người chồng đủ tư cách.
Ít nhất lúc còn đi học, Nguyễn Văn Lâm cũng không quan tâm cô là mấy.
Nghĩ vậy, Nguyễn Niệm cũng thoải mái hơn nhiều.
Cô giơ ly trà sữa cụng ly với anh: "Yêu anh."
"Tốt hơn nhiều rồi đúng không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Nguyễn Niệm cúi người uống thử ly của anh.
Thỉnh thoảng Lương Tây Văn sẽ mua hai ly, đều là thứ cô thích, Nguyễn Niệm có chứng khó khăn trong việc lựa chọn, cho nên có Lương Tây Văn đi cùng, cô sẽ có hai đáp án.
Của cô là lục trà sữa hoa nhài, của Lương Tây Văn là trà sữa Thiết Quan Âm.
Nguyễn Niệm thỏa mãn dựa vào người anh: "Trò chuyện với anh tốt hơn nhiều, thật đấy, cảm ơn anh, Lương Tây Văn."
"Tốt hơn nhiều thì tốt, chuyện không vui chúng ta phải cùng nhau giải quyết."
Cách đó không xa, có mấy chú cún rủ Thập Nhất chơi, Thập Nhất là chú chó thông minh, vẫy đuôi, lon ton chạy về, nằm dưới chân Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn liếm láp.
Lương Tây Văn rót ra ít nước cho Thập Nhất uống, Thập Nhất uống ừng ực, cảnh tượng dịu dàng không góc chết.
"Còn anh thì sao, hôm nay có thế nào?" Nguyễn Niệm hỏi, "Có gì không vui không?"
"Không có." Lương Tây Văn bật cười, "Anh có gì mà không vui chứ? Từ lúc kết hôn không cần tăng ca nữa."
"Cũng đúng, tính chất công việc của chúng ta khác nhau quá, em thì chỉ là nhân viên cần cù thật thà thôi."
Lương Tây Văn đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông, anh lấy ra nhìn màn hình rồi mới nghe máy.
Nguyễn Niệm cắn ống hút uống trà sữa chờ, Lương Tây Văn nói chuyện điện thoại rất nhanh, mấy giây là kết thúc, Nguyễn Niệm nghiêng đầu hỏi: "Ai vậy?"
"Ảnh hôm lễ cưới, bọn họ gửi cả album tới.
Muốn về nhà chưa?"
"Về nhà."
Nguyễn Niệm đứng bật người dậy, Thập Nhất cũng đã chơi mệt, vì vậy ngoan ngoãn cắn vòng cổ để cho Nguyễn Niệm đeo vào.
Lương Tây Văn thấy vậy xoa đầu nó: "Mày thay đổi chiến tuyến nhanh lắm đấy."
Thập Nhất nghiêng đầu tránh đi, ríu rít chạy tìm Nguyễn Niệm.
Nguyễn Niệm xoa đầu Thập Nhất, dắt Thập Nhất đi.
Khi ấy bọn họ không cần ảnh cưới gấp, vì thế để bên thợ từ từ sửa, đến giờ mới giao tới, cũng không biết do Lương Tây Văn sắp xếp hay Liêu Chi cố ý dặn dò, ảnh cưới của họ không đơn thuần chỉ là mấy tấm ảnh mà còn cả mấy cuốn album khổng lồ.
Lúc đầu Nguyễn Niệm cứ tưởng một cuốn là đủ, cho nên khi tận mắt chứng kiến thì không khỏi sững sờ, bảy tám cuốn album thật sự quá nhiều rồi, Nguyễn Niệm còn suýt chút quên những chi tiết nhỏ trong ngày cưới, bởi vì hôm đó dù sao cũng là lần đầu, trừ căng thẳng thì chỉ có căng thẳng, thậm chí làm gì cũng cần nhân viên hướng dẫn, không cần cố tình hướng mắt về máy ảnh.
Vì vậy mới có mấy tháng, cô gần như đã mất trí rồi.
Bây giờ Nguyễn Niệm rất muốn lấy ra xem, vì vậy nhân lúc canh gà đang hâm nóng, cô kéo Lương Tây Văn đi xem trước.
Có bốn hộp lớn trông giống blind box.
Nguyễn Niệm chờ mong ngồi xổm xuống đất, trong cái hộp đầu tiên có một cái hộp nhỏ đựng những tấm ảnh chụp lấy liền.
Hôm ấy Nguyễn Niệm thay mấy bộ quần áo, bao gồm áo ngủ buổi sáng, có áo khỏa đính đá quý, có váy cưới, váy đỏ đi kính rượu, thậm chí còn rất nhiều ảnh chụp tập thể của cô với Mạc Vân Thường, với Quý Sương và Liêu Chi.
Cả ngày hôm đó đa phần đều rất vui, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Niệm chưa từng dừng lại, thợ trang điểm còn phải trang điểm lại cho cô hai lần.
Nguyễn Niệm chọn hai tấm mình thích nhất.
Một tấm chụp ở hành lang khách sạn, hôm đó Lương Tây Văn ôm eo hôn cô ở nơi vắng vẻ, cô nhớ hôm đó hai bên phòng có hơi ồn ào, Mạc Vân Thường bị Lục Thiệu Lễ kéo đi.
Tấm còn lại là Lương Tây Văn đến khách sạn đón cô, cô lúng túng cầm bó hoa trên tay, còn anh nửa quỳ trên thảm giúp cô đi giày cao gót.
Nguyễn Niệm quơ quơ hai tấm ảnh này: "Em phải trân trọng chúng."
Cô ngồi dưới thảm, Lương Tây Văn ngồi trên sô pha, chỉ cần nghiêng người là có thể hôn cô.
Ngoài ra còn có một video đã qua chỉnh sửa.
Nguyễn Niệm bấm mở, bắt đầu là một đoạn nhạc êm dịu, mấy lần Lương Tây Văn trịnh trọng hỏi cô có muốn hay không.
"Niệm Niệm, sau này em có muốn cùng anh ăn một ngày ba bữa không?"
"Niệm Niệm, em có đồng ý cho anh sau này mỗi ngày đều đưa đón em đi làm không?"
"Niệm Niệm, em có muốn sau này cho anh không cần lý do mà bám lấy em, ôm em hôn em, còn cả chúc em ngày mới tốt lành, chúc em ngủ ngon mỗi ngày không?"
"Niệm Niệm, em có muốn chúng ta sau này từ năm này sang năm khác từ từ yêu nhau không?"
Từng câu từng chữ như mật ngọt rót vào tim.
Thật ra Nguyễn Niệm đã quên mất bài phát biểu của mình hôm đó, Lương Tây Văn đã nghe trước nhưng không chịu sửa cho cô, có lẽ vì sợ cô quá căng thẳng mà quên mất.
Đã kết hôn mấy tháng rồi, Nguyễn Niệm nhớ lại.
Anh thật sự làm được tất cả.
Nguyễn Niệm nhẹ nhàng nhắm mắt, Lương Tây Văn hôn cô thật sau.
Phải mất một lúc cô mới vươn tay đẩy anh ra.
Lương Tây Văn bảo muốn làm một trò ảo thuật.
Nguyễn Niệm hợp tác hỏi anh: "Có cần nhắm mắt lại không?"
"Không cần." Lương Tây Văn lấy di động trong túi ra, mở tấm ảnh chụp hình chiếc vòng tay, hỏi cô có đẹp hay không.
Nguyễn Niệm gật đầu nói đẹp.
Lương Tây Văn trượt màn hình xuống, sau đó đặt chiếc vòng tay y hệt vào lòng bàn tay cô, lần này vẫn là chiếc vòng cỏ bốn lá của Van Cleef & Arpels, màu vàng hồng, mặt cỏ bốn lá có đính ngọc trai và kim cương.
Lương Tây Văn đeo nó vào tay phải của cô, sau đó nâng tay cô đặt lên môi mình: "Kỷ niệm tình yêu."
Nguyễn Niệm mím môi vì bản thân không chuẩn bị gì cả: "Thế em nên tặng anh gì đây?"
Lương Tây Văn nắm chặt tay cô không rời, cười hỏi: "Em thật sự muốn tặng hả?"
"Muốn muốn, chứ tuần nào anh cũng nhớ tặng gì đó cho em, em phải tặng cái gì đó thực tế mới được."
"Thế anh cho em một gợi ý."
"Vâng."
"Hôm nay làm thêm một lần nữa." Lương Tây Văn kề sát tai cô, "Thời gian có thể rút ngắn một chút."
"Lương Tây Văn!" Nguyễn Niệm đỏ mặt, "Anh nghiêm túc chút được không?"
Lương Tây Văn kéo cô ngồi lên đùi mình, trìu mến hôn tai cô, "Nghiêm túc cái gì?"
"Thì là...!Đừng có suốt ngày túng dục như vậy nữa."
"Em thấy anh giống người vậy à?"
Nguyễn Niệm liếc xéo anh một cái: "Có đấy."
"Thế thì hôm nay làm xong anh bóp vai cho em."
"Lương Tây Văn, chờ một chút, không phải cái này..."
Nguyễn Niệm muốn bỏ trốn nhưng đã bị Lương Tây Văn ôm vào lòng không thể động đậy, anh không nói gì cả, cứ dọc theo cằm cô hôn xuống, lần nào cũng khiến Nguyễn Niệm nhột không nhịn được.
Lương Tây Văn khẽ cười: "Lần này xem như bổ sung bất ngờ, một tiếng xong sẽ tha cho em được không?"
Nguyễn Niệm mếu máo: "Sao lần nào đang nói chuyện bình thường anh cũng nói sang chủ đề này hết vậy?"
Lương Tây Văn tập trung hôn cô: "Ừ thì thế đấy."
"Ưm." Nguyễn Niệm bị anh bế lên lầu.
Lương Tây Văn xoa mắt cô như thể đang chăm chú nhìn cô, ngọn đèn tường trên mặt đá cẩm thạch luôn khiến ánh sáng mờ ảo, ấm áp đến mức phác họa rõ đường nét của anh.
Câu trả lời cho vấn đề này hình như đã bị hơi thở nghiền nát.
Cô bắt đầu thả lỏng, cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng của người mình yêu trên môi.
Sau đó Lương Tây Văn hôn lên tai cô, khàn giọng: "Có lẽ do em quá quyến rũ rồi."
Hôm đó Lương Tây Văn thật sự giữ lời hứa không như trước "dằn vặt" cô, Nguyễn Niệm đi tắm xong, Lương Tây Văn mát xa cho cô một lúc.
Nguyễn Niệm ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau tỉnh lại sắc mặt không tệ.
Lương Tây Văn vẫn làm bữa sáng rồi đưa cô đi làm như thường lệ, trước khi xuống xe Nguyễn Niệm bỗng nghĩ tới một việc: "Tối nay em phải về nhà, anh tan làm xong có thể đến chỗ mẹ đón em không?"
"Tự em đi được không?" Lương Tây Văn hỏi.
Nguyễn Niệm gật đầu: "Cứ hai mươi phút có một chuyến tàu điện ngầm, ngay dưới công ty và nhà em đều có ga tàu cả."
Nghe vậy Lương Tây Văn mới yên tâm: "Vậy 18 giờ 30 anh đến đón em."
Tan làm, Nguyễn Niệm đi thẳng đến ga tàu điện ngầm để đến chỗ của Quý Sương, lần trước trở về là để lấy sổ hộ khẩu, chớp mắt đã qua nửa năm.
Thật ra hôm qua nói chuyện với Lương Tây Văn xong, Nguyễn Niệm đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chuyện nên xảy ra sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, hơn nữa dù bố mẹ có ly hôn, cô cũng không còn là đứa bé không biết mình đi về nơi nào.
Nguyễn Niệm hít sâu một hơi mới lên lầu.
Người mở cửa cho cô là Nguyễn Văn Lâm, ban đầu Nguyễn Văn Lâm muốn nói gì đó nhưng thấy Nguyễn Niệm có vẻ thờ ơ, mà bản thân cô hôm nay gặp Nguyễn Văn Lâm, cô đã tin những gì mình nhìn thấy hôm qua không phải giả.
Quý Sương ngồi ở sô pha, bên cạnh là mấy chiếc vali đã đóng gói sẵn, trên bàn là hai tờ thỏa thuận ly hôn và giấy chứng nhận ly hôn.
Quý Sương vẫn thản nhiên như thuật lại một chuyện bình thường: "Tiểu Niệm, mẹ với bố con ly hôn rồi, căn nhà này sẽ để lại cho con, tài sản mẹ với bố con cũng đã chia xong, mẹ sẽ dọn đến ký túc xá của học viện ngoại giao."
Nguyễn Văn Lâm im lặng.
Sự việc quá đột ngột, hôm nay Quý Sương đột nhiên gọi điện cho ông, ông không ngờ Quý Sương lái xe chở mình đến thẳng Cục Dân Chính.
Có sẵn giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu của hai người.
Luật sư đến đủ.
Khi ấy Quý Sương thẳng thắn nói: "Bản thỏa thuận ly hôn đã soạn sẵn, đúng là ông bây giờ là nhà biên kịch nổi tiếng nhưng những gì không cần chia tôi sẽ không lấy, tôi chỉ muốn căn nhà chung của chúng ta để lại cho Tiểu Niệm.
Chuyện này không cần phải thương lượng nữa, hãy giải quyết trong vòng một tiếng này đi."
"Tiểu Niệm..." Nguyễn Văn Lâm xấu hổ nhìn Nguyễn Niệm như thể hy vọng cô sẽ xoa dịu bầu không khí này.
Nhưng Nguyễn Niệm lại nhớ đến cảnh trong siêu thị hôm qua.
Cô bình tĩnh hỏi: "Cô ấy có phải chỉ lớn hơn con vài tuổi không? Hai người đang sống chung bất hợp pháp với cô bé bảy tuổi kia?"
Nguyễn Niệm biết thông minh như Quý Sương, bà không thể không biết gì, thế nên mấy năm nay hai người họ ở riêng cũng là vì Nguyễn Văn Lâm đã làm gì đó.
Nguyễn Văn Lâm kinh ngạc nhìn Nguyễn Niệm: "Tiểu Niệm, con..."
"Mẹ không khởi kiện bố sống chung bất hợp pháp, ở riêng nhiều năm là đã giữ thể diện cho bố lắm rồi.
Bố, con không ngờ bố có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thậm chí còn ngang bằng tuổi con, bố từng tuổi này chắc là không biết áy náy nữa, nếu bố cảm thấy áy náy thì ngày xưa đã không ngoại tình, cũng không che giấu việc này nhiều năm như thế.
Từ lúc bố ở bên ngoài...!Từ lúc đó, trong lòng bố đã không còn cái nhà này nữa, bố áy náy thì có tác dụng gì hả?"
Nguyễn Văn Lâm không ngờ Nguyễn Niệm đột nhiên lên tiếng chất vấn mình, nhất thời ngây ra một chỗ.
"Bố đừng có đổ lỗi cho mẹ bận đi công tác, là lỗi của bố không kiềm chế được, đừng trách mẹ và con.
Nếu không còn gì muốn nói nữa thì bố đi đi."
Nguyễn Văn Lâm đứng cứng đờ một chỗ nhìn Nguyễn Niệm, rồi nhìn Quý Sương không nói câu gì ngồi ở sô pha.
Đây là lần đầu tiên ông phát hiện Nguyễn Niệm ngày xưa hay vui vẻ bám theo mình cũng thừa hưởng tính kiên định của Quý Sương, trông cô ngày thường ít nói nhưng thật ra có một số việc cô rất quyết liệt.
Nguyễn Văn Lâm biết sự việc đã không còn đường quay đầu, vì thế lặng lẽ lấy hợp đồng ly hôn và giấy chứng nhận ly hôn, định nói mấy câu với Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm tránh đi.
Ông thở dài bỏ đi.
Quý Sương ngồi ở sô pha đứng dậy rót cho Nguyễn Niệm ly nước ấm.
"Con...!Con mới biết hôm qua thôi."
"Đó là học sinh của ông ấy." Quý Sương kể lại một cách vô cảm, "Tám năm trước mẹ đã phát hiện, ông ấy cam đoan sẽ không phạm sai lầm nữa, nhất quyết cắt liên lạc, nhưng khi đó con còn đi học, nhà chúng ta không có ông bà trông con, mẹ lại hay đi công tác, không thể dẫn con chạy ngược chạy xuôi, vì thế chỉ có thể lựa chọn tạm thời không ly hôn, mẹ định chờ con lên đại học sẽ nói cho con biết."
"Nhưng cuối cùng mẹ phát hiện bọn họ không hề cắt đứt liên lạc." Nguyễn Niệm bổ sung.
"Ừ."
"Thế tại sao khi con lên đại học mẹ không ly hôn?"
"Lúc con mới vào đại học ông ấy chưa có danh tiếng gì, ly hôn cũng không có bao nhiêu tiền để chia, bản thân mẹ thì không cần tiền nhưng mẹ muốn để lại cho con một chút, không thể nhịn cục tức này vô cớ được.
Khi biết ông ấy đã có danh tiếng, mẹ nhờ người ta hỏi thăm thu nhập của ông ấy.
Con tưởng mẹ ngốc sao, mẹ không nhắc tới ông ta cứ tưởng mẹ không biết, thời gian này mẹ đã thu gom bằng chứng, cũng chờ dàn xếp ổn cho con xong, mẹ mới có thể giải thoát."
"Thật ra con chỉ muốn mẹ không bị thiệt là tốt rồi, mẹ không cần vì con mà chịu đựng cuộc hôn nhân này, còn nhẫn nhịn nhiều năm như thế."
"Từ lúc bố con có qua lại với cô gái kia, cuộc hôn nhân này đã chết.
Mẹ không hiền đến mức nuốt giận, mẹ chỉ muốn làm thế nào để giảm thiểu sự mất mát mà thôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...