Ngày hôm sau Tử Đằng đến công ty với tâm trạng không mấy dễ chịu, đã vậy Khôi Vĩ còn đến trễ nữa cơ, giờ đã hơn chín giờ sáng rồi mà cô vẫn không thấy bóng dáng anh đâu, khó chịu lại càng khó chịu hơn.
Phó tổng gì mà đến cả nguyên tắc cơ bản về giờ giấc cũng không tuân thủ nữa là sao? Giờ đã trễ lắm rồi mà anh ta vẫn chưa chịu đến, rốt cuộc thì anh ta định đợi đến mấy giờ mới tới đây! Tử Đằng khó chịu tặc lưỡi, đưa tay lên nhìn đồng hồ.
“Tối hôm qua Khôi Vĩ là người đưa Nhã Vân về, đến sáng hôm nay vẫn chưa thấy anh ta đâu.
Chẳng lẽ…”
Tử Đằng sực nhớ đến việc tối hôm qua Khôi Vĩ đưa Nhã Vân về nhà, rồi đến chuyện anh còn là một tay lão luyện trong làng ăn chơi chẳng kém gì Khang Dụ.
Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của Nhã Vân.
Tử Đằng nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho cô ấy.
Tiếng chuông kéo dài từng hồi lâu, vẫn không thấy ai bắt máy.
Tử Đằng bắt đầu sốt ruột, cô không ngừng tắt điện thoại rồi gọi lại cho Nhã Vân.
Chết rồi, có khi nào Nhã Vân xảy ra chuyện thật không? Sao từ nãy đến giờ cô ấy vẫn chưa bắt máy vậy? Cô lo lắng thầm nghĩ.
Khi Tử Đằng định tắt thì Nhã Vân đã kịp bắt máy, chưa kịp để cô ấy nói lời nào, Tử Đằng đã vội vàng nói trước:
“Alo? Nhã Vân cô đã đến công ty chưa? Vẫn ổn chứ?”
“Dĩ nhiên là rồi.
Sao cô lại hỏi vậy?”
“Không có gì, chẳng qua là tôi sợ…” - Tử Đằng ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp - “Tối hôm qua tôi thấy cô uống khá nhiều, với cả Khôi Vĩ là người đưa cô về.
Cô cũng biết tính cách của anh ta như thế nào rồi đấy nên tôi lo cô sẽ bị gì.”
“Phó tổng chỉ đưa tôi về nhà thôi, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra hết.
Chỉ là sáng nay dậy có chút đau đầu thôi.
Nhưng thay vào đó…” - Nhã Vân nở nụ cười gian, tinh nghịch nói - “Tử Đằng à, cô với giám đốc Lý thì sao? Cô không sao chứ hả?”
“Tôi? Tôi đâu có uống rượu nên có bị gì đâu?”
Tử Đằng ngây thơ vẫn chưa nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Nhã Vân.
“Aiz, ý tôi không phải vậy, mà là hai người có tiến triển thêm bước nào hay không ý?”
“Cái… dĩ nhiên là không rồi! Thiệt tình, thôi không gián đoạn cô làm việc nữa.
Làm tốt nhé!”
Cô ngượng ngùng nói rồi cúp máy.
Vừa hay lúc đó Huyết Tâm đến công ty, dĩ nhiên so với thường ngày thì cô đến trễ hơn.
Tử Đằng ngay lập tức để ý đến bộ đồ mà cô ấy mặc, nó trông giống y hệt bộ đồ của ngày hôm qua, hay nói một cách chính xác hơn thì đó chính là bộ đầm hôm qua Huyết Tâm mặc.
Bộ đầm đó… cô ấy mặc lại bộ ngày hôm qua.
Phải rồi, tối đó Khang Dụ là người đưa Huyết Tâm về mà, hai người họ thân thiết như thế, ở bên nhau cũng chẳng có gì lạ.
Nhắc mới nhớ, hình như từ sáng đến giờ mình không thấy Khang Dụ đâu cả… Nét mặt cô thoáng buồn bã nhìn Huyết Tâm đang đi về phía chỗ mình.
“Chào cô, Tử Đằng.”
Cô ấy cười vui vẻ nói.
“A… chào cô.”
Tử Đằng cố gắng gượng cười chào Huyết Tâm.
Cùng lúc ấy, Khôi Vĩ cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng có vẻ như tâm trạng của anh ta không được tốt lắm.
Hàng chân mày nhíu chặt lại, ánh mắt sắc lẹm như có thể giết người chỉ một cái nhìn, khuôn mặt hậm hực, sải chân bước nhanh đến phòng làm việc của mình.
“Phó tổng, anh đến rồi à? Chào buổi…”
Tử Đằng nhanh chóng lấy lại tinh thần khi thấy Khôi Vĩ đến, nhưng khi cô mở lời chào anh, anh ta lại đi lướt qua cô, xem cô như không khí.
Ơ, gì vậy? Tự nhiên ngó lơ mình? Cô tròn mắt nhìn anh lướt qua.
“Khôi Vĩ, chào, giờ mới ló mặt đến công ty đấy à.”
Huyết Tâm cười nói với Khôi Vĩ, vậy mà cô cũng bị Khôi Vĩ ngó lơ, hay nói đúng hơn là anh đáp lại lời chào ấy một cách hằn học, khó chịu.
“Tránh ra!”
Anh lớn giọng đáp trước khi đóng sầm cửa phòng lại một cách mạnh bạo.
Khác hoàn toàn so với ngày thường, Khôi Vĩ lúc nào cũng buôn vài lời trêu chọc với Tử Đằng, đặc biệt là với Huyết Tâm, giờ lại tỏ ra hằn học, thậm chí là nạt nộ với Huyết Tâm.
Không chỉ một mình Khôi Vũ cư xử kì lạ hôm nay, mà Huyết Tâm cũng thế.
Nếu anh ta mà nổi giận một cách vô tội vạ như thế với cô thì chắc rằng cô sẽ giáng vào má anh một cái vã “nhẹ nhàng.
Vậy mà hôm nay cô ấy chẳng tức giận gì cả, mà chỉ trầm mặc đứng đấy hồi lâu.
Sao hôm nay hai người họ lạ vậy? Đặc biệt là Khôi Vĩ, giữa hai người họ xảy ra xích mích gì ư? Tử Đằng thầm thắc mắc.
“Chúng ta cũng nên làm việc của mình thôi nhỉ.”
Huyết Tâm quay sang nhìn Tử Đằng đang đứng ngẩn người ở đấy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“À ừm, cô làm việc tốt nhé.”
“Cô cũng thế.”
Nói rồi hai người việc ai nấy lo.
Tử Đằng trông ngóng cả một ngày, đến khi kết thúc một ngày làm việc dài đằng đẵng cô vẫn không thấy Khang Dụ xuất hiện.
Thế thì tối hôm qua anh đã làm gì suốt cả một đêm mà đến ngày hôm nay không đến công ty chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...