Khi Tử Đằng rời đi, Huyết Tâm và Khang Dụ vẫn đứng đấy nói chuyện một lúc nữa mới rời đi.
Huyết Tâm nghe Khang Dụ nhắc đến những chuyện như thế thì ngay lập tức bày ra vẻ mặt khinh bỉ, vừa đẩy anh ra vừa lùi ra sau vài bước.
“Thôi thôi được rồi đấy, tôi không cần.
Thay vì lo cho tôi thì cậu nên lo cho cậu đi, đừng cứ suốt ngày cặp kè qua lại hết cô này rồi đến cô kia nữa, được vây quanh bởi hàng tá người phụ nữ chẳng khác gì cậu rước thêm một mớ phiền phức vào người.” - Huyết Tâm ngừng một lúc rồi bước lên đi trước Khang Dụ - “Tôi thấy Hoàng Nam đã tìm thấy người con gái khiến cậu ấy rung động rồi đấy.
Cậu cứ chờ đi, dù sớm hay muộn cậu nhất định sẽ gặp được người con gái khiến cậu phải khuất phục, ngoan ngoãn nghe theo lời cô ấy, suốt ngày chỉ biết quấn quýt bên cạnh cô ấy.”
Ha, nhưng nếu như cô gái tôi nhìn trúng lại có vẻ xem tình yêu như là một thứ cản trở thì sao? Và người tôi nhìn trúng thì Hoàng Nam cũng nhìn trúng, cậu muốn tôi phải thế nào đây.
Nghe cô nói thế, Khang Dụ khẽ cau mày, trầm ngâm nhìn Huyết Tâm đang rời đi rồi lại dời ánh mắt sang nơi Tử Đằng vừa đứng, nhưng phát hiện cô đã không còn đứng ở đấy nữa.
Anh vội nhìn sang dòng đường thưa thớt xe cộ như để tìm bóng dáng quen thuộc, nhỏ nhắn trong chiếc xe của Hoàng Nam, nhưng chiếc xe ấy đã rời đi một lúc rồi.
[...]
Tử Đằng dĩ nhiên không dám nói cho Hoàng Nam biết nơi cô đang ở hiện giờ, cô thật sự không dám nghĩ đến vẻ mặt của anh ấy sẽ như thế nào nếu như Tử Đằng nói “Tôi không còn ở chỗ này nữa, mà ở cùng với Lâm thiếu gia”.
Nhìn hàng cây, nhìn con đường vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm qua tấm kính chắn gió, trong đầu Tử Đằng bỗng chốc nhớ về khoảng thời gian còn sống ở nơi này.
Lúc nào cô cũng lủi thủi, cô đơn một mình trong căn hộ không lớn cũng chẳng nhỏ kia, cho dù có nhớ Hà Thanh đến mấy Tử Đằng cũng hiếm khi gọi điện đến cho mẹ mình, vì sợ sẽ phiền bà.
Nhưng kể từ khi chuyển đến sống chung với Khang Dụ, thú thật là Tử Đằng đã cảm thấy vui hơn trước đây rất nhiều, anh mang lại cho cô cảm giác và hơi ấm của một gia đình mà trong cô đã trống vắng bấy lâu nay.
Mặc dù là đã có “vài chuyện” xảy ra, nhưng đó là điều không thể tránh được.
Không biết tối nay Khang Dụ có về nhà không nhỉ? Tử Đằng lơ đãng tựa đầu ra phía sau, đưa mắt nhìn hàng cây đang lùi về phía sau.
“...Đằng, Tử Đằng, em sao thế?”
Giọng nói của Hoàng Nam đã thành công kéo Tử Đằng về với thực tại.
“H… hả? À ừm, có chuyện gì thế?
Cô khẽ giật mình quay sang nhìn anh.
“Chuyện gì là chuyện gì? Đến nhà của em rồi kìa.
Em trông có vẻ không để ý đến xung quanh, em mệt à?”
Vừa nói Hoàng Nam vừa áp sát lại người Tử Đằng, cô theo phản xạ mà giơ hai tay lên chắn ở giữa.
“Không sao, t… tôi ổn, cảm ơn anh đã quan tâm và đưa tôi về nhà.”
Tử Đằng cười ngượng nói.
“Hm… hay để anh đưa em lên phòng luôn nhé?”
“Không cần đâu ạ, trời cũng tối lắm rồi, đi đêm không tốt, anh cũng nên về nhà đi.” - Cô vội xua tay, lắc đầu từ chối rồi bước xuống xe - “Tôi vào nhà đây, anh đi cẩn thận nhé!”
“Ừm, em ngủ ngon.”
Hoàng Nam cười đáp.
“Vâng, anh cũng thế.”
Tử Đằng khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn chiếc xe sang trọng ấy của anh đang dần rời đi rồi khuất dạng ở phía xa xa.
Lúc này, cô mới bắt một chiếc taxi đi về căn nhà “thật” của mình.
Về đến nơi, Tử Đằng thấy cửa phòng vẫn còn khoá, cô trầm ngâm nhìn nó một lúc lâu rồi mới mở khoá.
Tử Đặt nhìn một lượt căn nhà, cả một ngày không có sự xuất hiện của con người khiến nó thật lạnh lẽo, tăm tối.
Cái cảm giác cô độc lại quay trở về, nó chẳng khác gì lúc cô còn ở căn hộ nhỏ bé kia cả.
Haiz, xem ra Khang Dụ vẫn chưa về, nói không chừng tối này còn chẳng thèm về ấy chứ.
Nếu như mình nhớ không lầm là Khang Dụ dường như không ăn gì cả, uống rượu cũng nhiều, hút thuốc cũng thế… không biết anh ấy có bị gì không.
Ủa? Rồi tự nhiên mình bận tâm đến chuyện đó làm gì?! Điên chết mất, không về càng tốt chứ sao, Tử Đằng vò đầu bức tóc, lắc lắc đầu vài cái để gạt bỏ những suy nghĩ không nên có kia rồi đi tắm và vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thấy nó hiện lên ba cuộc gọi nhỡ từ Bình Quý, cuộc gần đây nhất là ba phút trước.
Chắc có lẽ là lúc đó Tử Đằng đang tắm nên không nghe thấy tiếng chuông.
Không biết anh ta gọi mình nhiều thế này thì có chuyện gì quan trọng không nhỉ? Hay là mẹ xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ đến việc Hà Thanh gặp chuyện xấu, Tử Đằng liền lo lắng gọi lại cho Bình Quý.
Tiếng chuông vang lên vài hồi, ở phía bên kia đã có người bắt máy.
“Alo? Anh gọi tôi có việc gì không?”
Tử Đằng vội hỏi.
“À… cũng không có gì quan trọng lắm, chỉ là ba tôi muốn gặp em nên có thể tối thứ bảy tuần này đến nhà tôi dùng bữa được không?” - Bình Quý ngừng một lúc rồi nói tiếp - “Nếu bận quá thì chỉ cần ghé qua một chút để trò chuyện cùng gia đình tôi là được rồi.”
“Gia đình tôi”...!trong cái gia đình đó của anh còn có mẹ của tôi đấy, Tử Đằng cười chua xót khi nghe anh ta nói thế.
“Được, khoảng bảy giờ tối tôi sẽ có mặt.”
“Cảm ơn… Em có việc gì mà… không thể nghe máy tôi thế? Cuộc đầu tiên tôi gọi là cách đây một tiếng đấy.”
Bình Quý ngập ngừng hỏi.
Một tiếng? Chẳng phải lúc đó mình vẫn còn ở quán ăn sao? Tử Đằng ngẫm khoảng thời gian ở cùng với mọi người, vô tình cô lại nhớ đến “nụ hôn ướt át” kia của Khang Dụ và Nhã Vân.
“À… lúc đó tôi ở quán ăn, chắc là do ồn quá nên tôi không nghe thấy tiếng chuông.”
“Ra vậy.
Thế em ngủ đi, trễ rồi.”
“Vâng.”
Tử Đằng nói rồi cúp máy, sau đó thả người trên chiếc giường êm ái kia lăn qua lăn lại.
Cô nhìn lên con số nhỏ chỉ giờ trên điện thoại, đã hơn hai mươi ba giờ rồi.
Tối nay anh ấy không về thật rồi, chắc là qua đêm với cô nào nữa chứ gì.
Hứ, mặc kệ, mình đi ngủ, Tử Đăng bĩu môi, lòng thầm ghen tỵ, vứt điện thoại sang một bên rồi cố gắng nằm ngủ trên chiếc giường mềm mại nhưng lạnh lẽo kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...