Thấy Nhã Vân bước tới, trong lòng Khang Dụ dường như đã thoải mái hơn, anh liền ngỏ lời muốn đưa hai người họ đến chỗ ăn.
"Nếu không phiền thì lên xe đi, tôi chở hai cô đến đó."
Tử Đằng nghe thế thì dĩ nhiên ngay lập tức từ chối.
"Ah, bọn tôi không cần đâu.
Chúng tôi không dám làm phiền và lấy mất khoảng thời gian quý báu của Lâm thiếu gia đâu."
Tử Đằng xua tay lắc đầu, nhưng Nhã Vân thì ngược lại với cô.
Ai cũng biết Nhã Vân muốn được ở bên cạnh Khang Dụ, nên khi anh nói như thế thì liền đồng ý, nhanh nhẹn gật gật đầu.
"Vâng, thật quý hóa quá.
Cảm ơn Lâm thiếu gia rất nhiều."
Nhã Vân cười nói, còn Tử Đằng thì chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể sững sờ nhìn cô ấy rồi đành miễn cưỡng thuận theo ý của Nhã Vân.
Ngồi trong xe, Tử Đằng chỉ đường cho Khang Dụ.
"Hai người ăn ở đâu?"
"Anh cứ chạy thẳng đi, băng qua hai ngã tư đường, cho chúng tôi xuống ở ngã rẽ là được rồi."
"Sao không để tôi chở hai cô vào quán luôn? Sợ tôi bắt hai người trả tiền xăng à?"
Khang Dụ cười nói, mắt liếc nhìn lên kính chiếu hậu vài giây để xem vẻ mặt của Tử Đằng, rồi lại nhìn đường.
"Kh… không phải, chỉ là đường vào quán hơi nhỏ nên xe không thể vào được, cũng không tiện đậu xe.
Nên cứ để cho bọn tôi xuống ở chỗ đó rồi bọn tôi đi bộ vào cũng được.
Dù gì thì từ đầu hẻm vào quán cũng không xa."
Cô ngập ngừng nói.
“Ở đó có nhà hàng à? Sao tôi không biết nhỉ?“
“Không, đó chỉ là một quán ăn bình dân ở trong hẻm thôi.
Mấy đồng lương ít ỏi của bọn tôi thì làm gì có cửa để ăn nhà hàng chứ.”
Cô cười trừ nói.
“Làm trợ lý cá nhân của tôi tiền lương vẫn không đủ à?”
“À không, ý tôi không phải vậy.
Tôi không có nhiều tiền như anh, tôi còn phải lo cho những việc khác nữa.
Một bữa ăn sang trọng như thế thì tôi tiếc đứt gan đứt ruột đấy, thà ăn một bữa cơm bình thường nhưng vẫn no bụng là được.”
Nghe cô ấy nói thế thì chắc là quán lề đường nhỉ, Khang Dụ thầm nghĩ.
“Chú ý vệ sinh, kẻo đau bụng.”
Anh lên tiếng nhắc nhở Tử Đằng.
“À ừm, cảm ơn anh.”
Cô cười gượng nói.
Đúng là người giàu có khác, hẳn là anh ta chưa bao giờ trải qua cảm giác ăn ở quán bình dân nhỉ.
Nghe đến quán bình dân thì liền cho rằng nó không hợp vệ sinh, Tử Đằng thầm nghĩ.
Đến nơi, Tử Đằng và Nhã Vân xuống xe.
“Cảm ơn Lâm thiếu gia đã bỏ khoảng thời gian quý báu của mình để đưa chúng tôi đến đây.”
Nhã Vân cúi người cảm ơn anh.
“Không có gì, do tiện đường thôi.
Hai cô ăn ngon miệng.”
Nói xong, Khang Dụ lái xe rời đi.
Nhã Vân thì vẫn còn đứng đó nhìn chằm chằm vào chiếc xe của anh đang khuất dần, cho đến khi không còn thấy nữa, cô ấy mới phấn khởi lên tiếng.
“Ôi trời ơi, tôi chết mất, Lâm thiếu gia quả thật là một người ga lăng mà.
Tôi được đi nhờ xe của Lâm thiếu gia đấy, chuyện này cũng đủ khiến tôi hãnh diện cả đời rồi.
Không biết tôi có đang mơ không nữa.” - Nhã Vân lấy hai tay đánh vào má mình như để xác nhận việc bản thân mình không hề mơ.
Vừa đi, cô vừa quay sang hỏi Tử Đằng: “Tử Đằng này, cô ở bên cạnh Lâm thiếu gia nhiều như thế thì cô có biết anh ấy có bao nhiêu người bạn gái không?”
“Không phải chính cô nói rằng Lâm thiếu gia có số lượng bạn gái còn nhiều hơn số tuổi chúng ta cộng lại sao.
Sao bây giờ cô lại hỏi ngược lại tôi?”
Tử Đằng cười nói.
“Ờ đúng nhỉ.
Vậy là tôi không có cơ hội rồi.
Tử Đằng, sau này tôi có thể cùng cô đi ăn cơm được không?”
Nhã Vân buồn rầu nói.
“Không vấn đề.”
Nghe được câu trả lời khiến cô vừa lòng của Tử Đằng, Nhã Vân nhảy cẫng lên vui mừng.
"Ha ha, vui quá, cảm ơn cô nhiều lắm! Nếu như vậy thì có khi nào vào một ngày đẹp trời nào đó, Lâm thiếu gia cũng chú ý tới tôi luôn không.
Nghĩ đến đó thôi là tôi đã sung sướng đến mức nổi hết cả da gà." - Dường như nhớ ra điều gì đó, Nhã Vân quay sang hỏi Tử Đằng - "Phải rồi, Tử Đằng này, ở bên cạnh Lâm thiếu gia mỗi ngày như vậy, cô thật sự không bị vẻ đẹp trai của anh ấy rung động sao?"
Nghe câu hỏi đột ngột như thế của Nhã Vân thì cô lặng người một lúc.
Rung động à? Có lẽ là vài lần chăng? Nhưng nó lại nhanh chóng biến mất chỉ trong vài giây ngắn ngủi vì thái độ và cách cư xử của anh ta.
Như vậy thì chắc không tính là rung động đâu nhỉ? Tử Đằng trầm ngâm suy nghĩ.
Cô không nói gì, mà chỉ lắc nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
"Vậy thì tốt quá, tôi yên tâm rồi.
Tôi không muốn tranh giành đàn ông với người bạn của mình đâu, như thế thì kỳ lắm.”
Nghe Nhã Vân nói thế thì Tử Đằng cũng chỉ biết im lặng.
Vào quán ăn, cô cũng không nói gì nhiều, Nhã Vân hỏi gì, Tử Đằng trả lời cái đó, cô ấy nói gì thì Tử Đằng cũng chỉ gật đầu qua loa.
Cứ như thế mà hết một buổi ăn, nhà ai nấy về.
Cô đóng cửa vào nhà, nhớ đến câu hỏi của Nhã Vân liền thở dài một tiếng, là một trợ lý riêng của Lâm tổng, Tử Đằng vừa phải sắp xếp lịch trình, hình ảnh xuất hiện lẫn các tư liệu của quan khách trong buổi dạ tiệc sắp tới.
Hơi đâu mà đi rung động chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...