Nhịp Điệu Trái Tim [one-short - 12 Chòm Sao]

Author: Cừu con nhi
Thể loại: One - short
Nhân vật: Bảo Bình nam - Song Tử nữ (Ma Kết nam - Song Ngư nữ phụ)

*oOo*

-Tớ... tớ thích cậu!

Chàng trai nói.

-Tớ... cũng vậy...

Cô gái đỏ mặt trả lời.

-Cậu... sẽ... sẽ hẹn hò... với... tớ chứ?

Chàng trai kiên quyết.

-Ừ... ừm...

Cô gái bẽn lẽn gật đầu.

Một mối tình ra đời!

Cách đó không xa, chính xác là trên cầu thang...

-Wa~Ma Kết tỏ tình với Song Ngư rồi~Họ thành một đôi rồi! Hay quá!

Bảo Bình vui sướng rít lên.

Xin giới thiệu, nhân vật chính của chúng ta: chàng trai Bảo Bình.

Anh là một chàng trai được gọi là trai ngoan trong trường, kiểu mọt sách.

Anh rất hâm mộ các mối tình xung quanh...

... Dù anh chả hiểu tình yêu là cái khỉ gì!

Anh đã được chứng kiến nhiều mối tình xung quanh anh. Cái thứ tình yêu gì đó đã làm cho những người rơi vào nó thay đổi rất nhiều. Họ từng bảo với anh rằng họ rất hạnh phúc, anh cũng muốn được như họ.

...

...

...

-Ma Kết, cậu thích thật đấy. Có người yêu rồi! Được yêu rồi!

Tiếng Bảo Bình than thở trên sân thượng cùng cậu bạn thân.

-Tớ nghĩ cậu sẽ tìm thấy "người đó" nhanh thôi!

Ma Kết an ủi.

-Tìm thấy thì được gì? Tớ còn chả định nghĩa được thế nào là yêu!

Anh tiếp tục thở dài.

-Cậu không biết yêu?

Một giọng nói lạ vang lên đằng sau cả hai người. Hình như là giọng nữ...


Đằng sau... QUAY!

Đằng sau anh là một cô gái. Cô gái sở hữu mái tóc dài suôn mượt. Khuôn mặt trắng trẻo hồng hào. Vẻ xinh đẹp quyến rũ đến chết người của cô như một đặc điểm nổi bật tuyệt hảo của riêng cô.

Cô nhìn anh nở nụ cười quyến rũ.

-A Song Tử! Chào... cậu...!

Ma Kết giật mình nhưng rồi cũng chào một tiếng.

-Ma... Kết... à...

Song Ngư từ đằng sau Song Tử bước ra gọi Ma Kết rồi nhanh chóng kéo anh chàng Ma Kết còn ngây ngốc chạy mất biến.

-Hơ...

Bảo Bình đờ người ra.

-Có vẻ bọn họ chạy mất biến rồi!

Song Tử chun môi mỉm cười mãn nguyện.

-Cậu là Song Tử?

-Ừ!

-Cậu là cái cô nàng ngày nào cũng có gần 50 chàng trai khác nhau thay phiên túc trực 24/7 đó hả?

-Cậu có nhất thiết phải nói ra không?

Bảo Bình khẽ thở dài. Gặp đúng sát thủ sát trai thì hy vọng gì được...

-Tớ sẽ dạy cậu yêu!

Câu nói đánh thức anh chàng dậy khỏi sự thất vọng triền miên.

Anh chàng ngẩn mặt dậy với ánh mắt sáng rực sáng.

-Thú vị đây...

Cô mỉm cười, nụ cười tinh nghịch quyến rũ rồi nhanh chóng nắm lấy tay anh kéo tay anh đi.

Tại phòng-đố-ai-biết-được...
-Ủa? Vô đây làm chi?

-Học!

Cô "đẩy nhẹ" anh xuống cái bàn học gần đó, với vẻ cảnh giác yếu kém, anh đã ngã nhào... xuống đất.

Anh lồm cồm bò lên bàn ngồi, chau mày nhẹ rồi nhìn cô.

Cô cầm viên phấn rồi ghi ghi một mớ thứ-hiểu-chết-liền lên bảng...

-Tình yêu là một khái niệm đa nghĩa trong cách diễn đạt và cách hiểu của mọi người, nhưng theo nghĩa chung nhất, tình yêu là trạng thái tình cảm của chủ thể này đối với một chủ thể khác ở mức cao hơn sự thích thú và phải nảy sinh ý muốn được gắn kết với chủ thể đó ở một khía cạnh hay mức độ nhất định...

Trong khi cô đang say sưa giảng giảng thì anh chàng cứ trơ trơ mặt ra.
Cái tình yêu mà cô đang nói nó trộn lẫn nhiều... môn học quá. Dù anh là mọt sách nhưng vẫn chả hiểu cái mô tê gì cả.

-... Trong hóa học, tình yêu là một phản ứng hóa học sinh ra a-xít... Còn trong toán học, tình yêu là một phép trừ của túi tiền , phép chia của trái tim , phép nhân của nhân loại và là phép cộng của mọi rắc rối. Nói về văn học thì tình yêu là quyển sách dày mà đọc từ trang đầu đến trang cuối ta vẫn không hiểu gì cả ....


-Khò...

-Hở?

Đang say sưa trong định lý tình yêu, cô chợt nghe thấy tiếng ngáy trầm ấm của anh chàng mọt sách.

Bép!

Một thước vào lưng anh đã để lại "dấu ấn hòa bình" đau đớn. Anh không la nhưng mặt thể hiện rõ sự đau đớn.

-Hầy! Chắc lý thuyết không có tác dụng. Vậy thì thực hành luôn vậy. Nào, đi thực hành.

Cô chau mày nhìn anh chốc lát rồi lầm bầm. Sau đó lâu anh đi một cục thịt heo.

-Chúng ta đi đâu?

"Miếng thịt heo" nhăn nhó, cái cách dạy của cô nàng làm anh có một chút khó chịu.

-Hẹn hò! Đây là bài tập thực hành.
Song Tử nói kiên định rồi cười tỏa nắng mà chẳng hay rằng "nạn nhân" của cô đang bị hàng vạn ánh mặt săm soi căm ghét.

Cả hai nhanh chóng rời trường dù vẫn còn giờ học.

Bảo Bình chưa từng bỏ tiết nào và đây là lần đầu tiên. Song Tử thì bình thường rồi vì ngay cả giờ kiểm tra cô vẫn lẻn ra ngoài được, nhưng không vì thế cô làm việc học giảm sút. Cô rất thông minh.

Bảo Bình tuy hơi khó chịu nhưng vẫn im im vì theo định nghĩa tình yêu trong môn lịch sử: "Tình yêu là một cuộc cách mạng giải phóng chủ nghĩa độc thân." và anh đang cố gắng để có thể giải phóng cuộc cách mạng này, một phần nào đó...

Tại một công viên nào đó...

-Đây là nơi các cặp đôi thường đến và tận hưởng thời gian bên nhau. Nơi này thích hợp với việc thực hành...
Song Tử vui vẻ nói còn Bảo Bình cứ trơ trơ mặt ra.

-Được rồi! Nào, thử thể hiện tình cảm với tớ xem!

Cô ngồi cuống một băng ghế đá rồi nhắm mắt nói.

Bảo Bình đơ một lúc.

-Ừ thì thực hành... chắc làm những gì Ma Kết đã nói thôi nhỉ...?

Bảo Bình tiến tới và thực hành... như một von rô-bốt lập trình sẵn...

Bước 1: Ngồi xuống.

Bước 2: Quay sang nhìn đối phương.

Bước 3: Nắm tay đối phương.

Bước 4: Nói một thứ gì đó hài hước.

Bước 5: Vào sâu trong cuộc nói chuyện để thân với đối phương.

Bước 6: Thể hiện tình cảm như nói lời yêu, hôn, ôm,...

Đây là các bước được lập trình.

...


...

...

Bước 1: Ngồi xuống.

Bảo Bình toát mồ hôi hột, rồi từ từ tiến gần cái ghế xong thì ngồi xuống.

Phịch!
Cứ như là tiếng kim loại va chạm với nhau vậy. Bảo Bình sợ tới vậy sao?

Bước 2: Quay sang nhìn đối phương.

Rè... rẹt... rè... rè... rẹt... rè... rẹt...

Tiếng cái cổ của anh quay sang nghe như máy in kẹt giấy vậy.

Mặt đang tái như mông nhái kia kìa.

Bước 3: Nắm tay đối phương.

Bần bật... bần bật... bần bật...

Tay anh rung còn hơn cái máy giặt đay hoạt động nữa.

Rắc.

Anh NẮM lấy tay cô, anh nói là đang SIẾT CHẶT nó.

-Ắc!

Song Tử khẽ tái mặt.

Bước 4: Nói một thứ gì đó hài hước.

-Cậu... cậu... mặc... đồ lót màu gì?

-...=="

Song Tử câm nín.

Au: Hả?

Vui chỗ nào vậy trời?!

Bước 5: Vào sâu trong cuộc nói chuyện để thân với đối phương.

-Tớ... tớ... mặc... mặc... màu... đen... cậu... cậu xem không...

-Hơ...

Song Tử mặt tái xanh như tàu lá chuối nhìn anh với anh mắt dị hợm nhất có thể.

Bước 6: Thể hiện tình cảm như nói lời yêu, hôn, ôm,...

Nói xong anh lao tới...

Cốp!

... Cụng đầu với cô.

Cụng xong bất tỉnh nhân sự.

...

...

...


Song Tử sau khi hoàn hồn vì những câu hỏi vô vô vô cùng "lãng mạng" của Bảo Bình thì thấy ảnh đã sụi lơ dưới đất.

Song Tử khẽ khúc khích nhìn anh.

-Hihi... cậu thú vị thật đấy...

...

...

...

-Hum...

Bảo Bình khẽ mở mắt, áng sáng của buổi chiều tà phản phất, mùi cỏ thơm thơm, cùng làn gió mát và cái-vật-thể-không-xác-định-êm-ái trên đầu anh khiến anh muốn chợp mắt thêm chút nữa.

Hể? Khoan! Êm ái? Vật thể không xác định?

Anh bật mắt ra, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại ở khuôn mặt mà-anh-mới-quen-hôm-nay mà khẽ đỏ mặt.
Qua vòng ngực cỡ B, khuôn mặt Song Tử bỗng nhiên trở nên lấp lánh.

-A! Cậu tỉnh rồi!

Song Tử mỉm cười dịu dàng nhìn anh.
Khuôn mặt anh bỗng trở nên nóng hổi. Anh cảm thấy ngượng và ngại khi nhìn cô...

-Mình bị sao vậy nè...?

Bảo Bình vỗ vài phát vào mặt rồi ôm mặt xấu hổ.

-Có vẻ kinh nghiệm tình trường của cậu còn kém...

Song Tử nhìn lên bầu trời nói. Bảo Bình chợt nhớ lại và đỏ ửng cả mặt lên. Thật là xấu hổ mà.

-Tình yêu là phải bắt đầu từ trái tim, có học thì cũng sẽ chẳng rõ ràng được. Nên cậu cứ từ tư đi, tình yêu sẽ đến với cậu, không cần hấp tấp làm gì.
Song Tử thở dài nhẹ rồi quay dang Bảo Bình cười mỉm.

Bất chợt, Bảo Bình chồm đến đặt lên môi Song Tử một nụ hôn dịu dàng.
Xong, anh rời đôi môi kia với khuôn mặt với màu sắc có thể gần bằng tóc của Erza - một nhân vật trong bộ truyện Fairy Tail.

Song Tử ngạc nhiên. Nhìn anh bằng đôi mắt to hết cỡ.

-Hiện giờ tớ vẫn chưa định nghĩa được tình yêu, nhưng tớ nghĩ tớ đã có chút gì đó với cậu... Tớ... sẽ cố hiểu được định nghĩa tình yêu và lúc đó tớ sẽ nói yêu cậu...

Bảo Bỉnh nhắm tịt mắt giải thích vẻ bối rối vô cùng cute.
-Hì!

Song Tử cười rồi choàng lấy cổ anh hôn anh. Một nụ hôn dài và sâu, cho anh cảm giác say mê chìm đắm mà trước giờ anh chưa từng biết đến.

-Au...

Bảo Bình rên nhẹ khi hàm răng trắng của cô cắn vào phía môi làm anh khẽ đau.

-Tớ sẽ đợi. Và nụ hôn đầu này của cậu tớ sẽ lấy đi coi như một lời hứa. Nhé!
Song Tử nhí nhảnh nháy mắt tinh nghịch nhìn anh.

Bảo Bình đỏ mặt mơ màng. Anh có cảm giác như đang bay, cái cảm giác tê tê trên môi ban nãy cũng bay đâu mất.

Song Tử vuốt nhẹ má Bảo Bình làm anh bừng tỉnh.

Cô lại mỉm cười, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng không như cái cười cô hay dùng trên trường. Lòng anh ấm lên, cảm giác nhẹ nhàng và hạnh phúc bao phủ lấy anh.

Anh cũng mỉm cười lại với cô rồi cả hai cùng về trường sau khi trốn tiết, tay vẫn trong tay.

Chờ đợi là hạnh phúc, chúng ta sẽ chờ nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi trắc trở.

"Em sẽ chờ anh!"

"Cảm ơn em!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận