Khánh My đang ngồi ở nhà viết kịch bản thì nhận được một món hàng chuyện tới cô kí tên nhận món hàng đó. Khi xé ra là một hộp nhỏ. Trong hộp đó chứa toàn hình của Duật Thiên và người đàn ông kia. Khánh My tức giận lùa đống hình đó xuống sàn, toàn bộ vật trên bàn cũng rơi xuống sàn theo. Ngay sau đó điện thoại Khánh My đổ chuông.
- Cô nhận được quà tôi gửi rồi chứ?_ Giọng nam yểu điệu bên kia điện thoại chuyền tới.
- Diệp Trọng Thể anh muốn cái gì?_ Khánh My nghiến răng, lạnh lùng hô cả tên lẫn họ của người đó ra nói.
Bên kia bật cười nụ cười khoái chí.
- Cô thấy rồi đó. Chúng tôi bên nhau đã lâu, tình yêu của chúng tôi là vĩnh cửu cô không thể nào chia rẻ được. Cô nên biết cô chỉ là kẻ thứ ba, nên bỏ cuộc đi.
Khánh My tức giận tắt máy, quăng điện thoại đi.
Bỏ cuộc, tại sao bao nhiêu người luôn kêu cô bỏ cuộc mà không bao giờ ủng hộ cô một lần.
Khánh My nhìn xuống đống hình dưới sàn, thấy tấm hình Duật Thiên cùng Trọng Thể hôn nhau. Khánh My đi tới nhặt lên xem chợt cô mỉm cười, nụ cười xinh đẹp và rực rỡ như ánh nắng ngoài kia. Khánh My xé đôi tấm hình đó ra rồi cầm mảnh hình của Trọng Thể lên đốt nó. Đợi khi lửa bén tới ngón tay Khánh My mới từ từ buông ra, nhìn mảnh hình Trọng Thể đang cháy gần hết dưới sàn nụ cười xinh đẹp của Khánh My phút chốc hoá lạnh.
Vĩnh cửu à, không thể chia rẻ à. Chỉ cần Trọng Thể biến mất vĩnh viễn thì xem tình cảm của hai người còn gọi vĩnh cửu nữa hay không?
Hôm đó cả đoàn làm phim ăn mừng vì phim đạt được giải thưởng phim được yêu thích nhất của năm.
Hôm đó đang ăn tiệc giữa chừng, Khánh My đứng dậy đi vệ sinh. Khánh My đi không bao lâu thì Trọng Thể trùng hợp cũng đi. Khánh My sau khi đi vệ sinh xong, rửa sạch tay, son lại chút son, ngắm mình trong gương sau đó xịt thêm ít nước hoa đi ra khỏi nhà vệ sinh. Khi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh môi Khánh My cong lên nụ cười qủy dị.
Bên nhà vệ sinh nam, Trọng Thể vừa đi vệ sinh xong, dùng xà phòng rửa tay đột nhiên có hai người đàn ông đeo khẩu trang từ sau đi tới, đánh vào gáy Trọng Thể khiến Trọng Thể ngất đi liền chụp bao lại khiêng đi. Hai người đàn ông đó khiêng Trọng Thể ra ngoài xe tải. Dọc đường các nhân viên trong nhà hàng hỏi họ khiêng gì, họ đáp là khăn trải bàm cũ họ đem đi đổi khăn trải bàn tới mà nhà hàng vừa đặt và an toàn đem Trọng thể lên xe. Họ lấy điện thoại của Trọng Thể nhắn tin cho Duật Thiên nói là Trọng Thể về nhà nghỉ trước bảo Duật Thiên đừng lo và chở Trọng Thể đi.
Ở ngoài, Khánh My xinh đẹp ngồi xuống đối diện với Duật Thiên. Nhìn chỗ bên cạnh Duật Thiên còn trống Khánh My khẽ cười thầm. Thấy Duật Thiên chuẩn bị đi tìm Trọng Thể, Khánh My liền ngăn cản.
- Nãy giờ mọi người chúc anh rồi giờ tới lượt em. Chúc mừng anh đạt danh hiệu ảnh đế._ Khánh My đứng dậy cầm ly bia mời Duật Thiên.
Duật Thiên không nghĩ Khánh My có mưu kế nên cầm ly đáp lại uống cạn.
Điện thoại trong túi Duật Thiên run lên, Duật Thiên mở ra xem thì thấy tin nhắn của Trọng Thể. Anh cũng an tâm phần nào nên định ở lại tiệc một chút rồi về. Nhưng anh đâu biết hôm nay Khánh My đã lên kế hoạch hết cả rồi.
Khánh My nhân lúc mọi người vui chơi không để ý, cô bỏ thuốc vào ly bia và rót thêm bia vào ly. Rót bia vào ly khác, cô cầm ly có thuốc đưa cho Duật Thiên.
- Chúc mừng cho sự "thành công" của chúng ta à không của bộ phim chúng ta._ Khánh My cố ý nhấn mạnh từ thành công. Duật Thiên không để ý, nhận ly và uống.
Thật ra bốn năm trước, Khánh My thi hai ngành, đạo diễn và biên kịch. May mắn đậu cả hai ngành và Khánh My vừa học biên kịch, học thêm cả ngành đạo diễn. Khi ra trường, từ biên kịch nhỏ trở nên nổi tiếng rồi lấn sang đạo diễn, ngày càng tài giỏi và có quyền uy trong showbiz nên khi cô mời rượu Duật Thiên, dù anh không muốn nhưng cũng vì nể mặt cô mà nhận uống.
Duật Thiên hôm nay uống không ít, sau một hồi cảm nhận không ổn, Duật Thiên xin rút lui. Khánh My cũng ra về theo. Duật Thiên đi tới thang máy thì không trụ nổi suýt nữa ngã, may Khánh My ở đó đỡ lấy anh.
- Anh ổn chứ?_ Khánh My hỏi với giọng lo lắng nhưng môi lại cong lên.
- Có lẽ không._ Duật Thiên ngã đầu vào vai cô, mặt áp gần vào cổ Khánh My, mũi ngửi được mùi nước hoa quyến rũ trên người Khánh My.
- Để em đưa anh về được không?_ Khánh My dùng giọng trời sinh, dụ dỗ Duật Thiên.
- Được._ Duật Thiên trong cơn say bị cuống theo giọng nói quyến rũ đó.
Khánh My mỉm cười thoả mãn.
Xe tải chở Trọng Thể ra bến tàu của Thành phố dừng lại. Hai người đàn ông ngồi ở ghế chính và ghế phụ xuống xe. Ra sau xe mở cửa ra, khiêng Trọng Thể xuống ném xuống sông sau đó hai người đàn ông trở lại trên xe và láy xe rời khỏi.
Về phần Khánh My, Khánh My đưa Duật Thiên về nhà riêng của cô. Do từ nhà hàng tới nhà Khánh My quãng đường khá dài tới khi đến nơi thuốc đã tan ra, cảm giác nguyên thủy tìm đến Duật Thiên. Khi Khánh My đưa Duật Thiên lên phòng ngủ thì bị anh đẩy ngã lên giường. Từng mảnh quần áo rơi xuống sàn, căn phòng tràn ngập hơi thở ái muội và triền miên cả đêm.
Duật Luân từ nước ngoài công tác về, anh có mua cho Khánh My trà thảo dược. Gần đây qua trò chuyện, Khánh My hay than với anh về áp lực công việc và chuyện tình cảm nhiều đêm mất ngủ và nói thật với anh cô đang dùng thuốc ngủ. Anh lo lắng nên mua loại trà thảo dược này, có thể đem lại giấc ngủ mà không tác dụng phụ như thuốc.
Duật Luân tới nhà riêng của Khánh My. Khánh My xem anh như người thân nên cho anh mật khẩu nhà cô. Khi Duật Luân tới dễ dàng mở cửa đi vào.
Vào trong nhà, thấy không có ai ở phòng khách, đi vào phòng bếp anh thấy cũng không có liền nghĩ Khánh My ngủ chưa dậy nên anh đi lên gọi cô dậy. Lên tới phòng ngủ, anh thấy cửa phòng không đóng chỉ khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào anh chân anh đạp lên áo sơ mi nam. Ngay lúc này tim anh như bị thứ gì đó hung hăn bóp mạnh. Đi sâu vào trong thấy đồ nam nữ rơi lả tả trên sàn, Duật Luân như chết lặng khi thấy cảnh tượng trên giường.
Khánh My bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào mắt, làm cổ tỉnh giấc, mắt cô mở ra thấy Duật Luân đứng dưới giường.
- Tiền bối, anh đến từ lúc nào vậy._ Khánh My ngồi dậy, chăn trên người cô tụt xuống khi sắp lộ ra cảnh xuân Khánh My nhớ ra giữ lại kịp lúc nhìn sang bên cạnh là Duật Thiên đang ngủ cô liền diễn kịch hét lên.
Duật Thiên bị tiếng hét của Khánh My làm tỉnh giấc, anh mở mắt ra thấy Khánh My trần trụi ôm chăn anh giật mình ngồi dậy, nhìn quần áo tán loạn trên sàn, anh ôm đầu.
- Anh cả, mặc đồ vào em có chuyện muốn nói với anh._ Duật Luân im lặng nản giờ, gắng gượng bản thân trở lại bình thường và nói ra câu nói đó. Duật Thiên mặc đồ vào rời khỏi phòng, Khánh My ngồi trong phòng nở nụ cười chiến thắng. Cô cũng xuống giường mặc quần áo vào sợ Duật Luân vì cô sẽ đánh Duật Thiên.
Lo lắng của Khánh My không sai. Duật Thiên vừa đi xuống phòng khách đã nhận cú đấm trời giáng của Duật Luân. Duật Luân liên tiếp đáng Duật Thiên nến Khánh My không tới kịp thì Duật Luân đã đánh chết Duật Thiên.
- Đừng đánh nữa tiền bối. Là em can tâm tình nguyện._ Khánh My đứng chắn trước Duật Thiên.
Duật Luân dừng cú đấm giữa không trung.
- Em vừa nói gì?_ Duật Luân tưởng bản thân nghe lầm.
- Là em tự nguyện.
Hai chữ chữ “tự nguyện” như con dao đâm thẳng vào tim Duật Luân.
Duật Thiên ngước lên nhìn Khánh My.
Duật Luân thu nấm đấm lại, cả người anh qùy xuống đất như chẳng còn sức sống. Mắt anh đỏ ao nhìn Khánh My và Duật Thiên.
- Em biết anh là người tốt vớ em nhất nên em xin anh hãy chúc phúc cho em và anh Thiên._ Khánh My lại nói tiếp.
Từ đả kích này đến đả kích khác, hô hấp Duật Luân ngày càng khó khăn.
- Được._ Duật Luân gặng ra một từ đau nhói rồi nhìn Duật Thiên nói tiếp - Em sẽ nói với cha mẹ việc này. Thành toàn cho anh và... chị dâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...