Chỉ là Khánh My không ngờ, nguyệt san của cô lại sớm hơn mấy ngày. Hôm trước đi siêu thị còn ỷ y không mua bây giờ thì không có mà xài chẳng lẽ tối nay cô ngủ trong toilet sao? Khánh My đang rầu rĩ thì trong đầu Khánh My nghĩ ra sáng khiến. Đã mất mặt nhiều lần rồi, nếu mất mặt nữa không biết có sao không? Nhưng nhìn Duật Luân cao ngạo như thế cô thật sự thấy không nỡ để anh đi vào siêu thị mua cho cô như vậy còn mặt mũi nam nhân nào nữa. Nhưng mà không nhờ thì cô ở đây suốt đêm.hay sao? Haizz đúng là nhức óc mà. Khánh My chống tay lên càm sầu não.
Cộc... Cộc
Tiếng gõ cửa vang lên ánh mắt Khánh My ngước nhìn cánh cửa ở xa kia.
- Bụng em không tốt à!_ Giọng Duật Luân bên ngoài vọng vào.
Trả lời sao đây?
Đột nhiên hai bên vai Khánh My hiện ra một Ác Ma, một Thiên Thần.
Thiên Thần bảo Khánh My dũng cảm nói cho Duật Luân nghe. Duật Luân cưng cô như thế cô nói gì chắc chắn anh sẽ làm.
Thiên Thần đang bay lơ lửng trước mặt Khánh My luyên thuyên thì bị Ác Ma đá một cước bay ra xa.
Như thế không được, Duật Luân ưu tú như thế đi mua chắc chắn anh sẽ mất mặt. Chưa nói tới việc thu hút ánh nhìn của các cô gái nữa. Ác Ma cho một ý kiến khác.
Thiên Thần bay lại nói: chẳng lẽ để Khánh My ngồi ở đây cả đêm hay sao. Chỉ nhìn thôi mà cũng đâu biến Duật Luân thành chồng họ đâu!
Ác Ma lườm Thiên Thần quay qua nói với Khánh My.
Nghe lời tôi đi không thôi cô mất chồng đó.
Khánh My đần mặt ra. Hả? Nhờ đi mua đồ phụ nữ mà mất chồng hả?
Thiên Thần dùng mông đẩy Ác Ma ra khỏi tầm nhìn của Khánh My và nói:
Chẳng lẽ cô muốn ngủ ở đây đêm nay sao?
Khánh My gật đầu nghĩ cũng đúng. Nhưng mà lúc này Ác Ma và Thiên Thần đang đấu tranh với nhau, cãi nhau ầm ĩ mà bụng dưới Khánh My đã bắt đầu quặn đau. Cơ thể Khánh My là thể hàn, nên mỗi khi tới mấy ngày này thì lại đau như sắp chết. Đây chỉ là đau nhẹ, nếu không uống thuốc và giữ ấm thì sẽ đau nhiều hơn.
Khánh My đứng dậy, ôm.bụng đi tới cửa mở ra.
- Mua dùm em thuốc đau bụng và BVS đi ạ.
Nhất thời Khánh My quên mất cái gọi khác của thứ kia là gì rồi nên nói toẹt ra.
Duật Luân gật đầu bảo cô lên giường nằm nghỉ đợi anh mua đồ về rồi đi. Nhưng Khánh My thân thể như thế sao dám lên giường nằm cơ chứ. Đàng ngồi trong toilet đợi Duật Luân mua đồ về.
Duật Luân trước giờ giỏi về kinh doanh, lợi nhuận nào biết mấy cái này nên anh gom về hết. Ra tới quầy tính toán nhân viên siêu thị nhìn anh với ánh mắt hâm mộ, anh nào để ý. Chỉ nhanh chóng thanh toán tiền đi về. Rời siêu thị anh lại ghé một tiệm thuốc, anh nói với người bán thuốc là mua thuốc đau bụng, người bán thuốc hỏi anh là đau bụng gì anh không ngần ngại trả lời là đau bụng đó. Mặt anh không hề đổi sắc khi nói ra câu đó.
Khi Duật Luân mua thuốc về đến nhà liền gõ cửa toilet đưa cho Khánh My. Sau đó anh lên mạng search để tìm hiểu thêm thì anh xuống bếp. Khánh My thay đồ xong đi ra, uống viên thuốc cùng với nước mà Duật Luân đã chuẩn bị cho cô, nhìn lại không thấy Duật Luân đâu cô đi xuống phòng khách vẫn không thấy nên cô vào phòng bếp thấy Duật Luân đang tìm gì đó trong tủ lạnh.
- Luân, anh tìm gì vậy?
- Anh tìm gừng tươi._ Duật Luân trả lời nhưng vẫn tìm kiếm
Để làm gì?
- Em không có mua gừng._ Cô ít xài nên không mua, trước kia mua nhưng tới khi cô xài thì nó đã mọc mầm mất rồi.
Nghe Khánh My nói vậy Duật Luân không tìm nữa, nhưng anh lại lấy ấm đun nước đổ nước vào và ghim điện. thấy Duật Luân đang tìm gì đó trong tủ lạnh.
- Luân, anh tìm gì vậy?
- Anh tìm gừng tươi._ Duật Luân trả lời nhưng vẫn tìm kiếm
Để làm gì?
- Em không có mua gừng._ Cô ít xài nên không mua, trước kia mua nhưng tới khi cô xài thì nó đã mọc mầm mất rồi.
Nghe Khánh My nói vậy Duật Luân không tìm nữa, nhưng anh lại lấy ấm đun nước đổ nước vào và ghim điện.
- Duật Luân, gốt cục anh làm gì vậy?_ Khánh My hỏi lại lần nữa
- Anh đọc trên mạng cách giúp em giảm bớt đau bụng.
Khánh My nghe thế trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cô khẽ mỉm cười dịu dàng rồi ôm chầm lấy anh.
- Cảm ơn anh, em uống thuốc là được rồi. Không cần anh làm gì hết.
Thật muốn khóc, thật sự cô muốn khóc. Rốt cuộc cô thấy bản thân mình có gì tốt mà Duật Luân yêu đến như thế. Đã vậy bản thân trước kia không biết quý trong, không hề để anh vào mắt mà cấm đầu đi yêu người đàn ông vô tình kia.
...
Liên tiếp mấy ngày sau Khánh My đến công ty với lý do gặp bạn cũ. Nhưng thực chất là cô tìm tới Ryan và Steven về chuyện đầu tư cùng với vụ đấu thầu sắp tới.
Như đã nói, công trình xây dựng khu độ thị ở phía Nam ngoài thành phố do Steven luôn là con mời béo bở của các nhà đầu tư cũng như xây dựng. Nhưng không chỉ đơn giản như thế, hạng mục này liên quan đến giới chính phủ thế nên công ty nào giành được hạng mục này chắc chắn sẽ tạo lợi thế trên thương trường từ nay về sau. Bởi lý do đó mà Toàn Cầu lo lắng Thiên Hà sẽ giành được. Hiện tại trên thương trường vị trí của Thiên Hà vốn đã không lay động được nếu giành được hạng mục đầu tư này chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh khi đó Toàn Cầu chẳng phải ở tít đằng sau Thiên Hà hay sao?
Điều này Khánh My nghe Duật Vĩ nói qua. Lúc đầu Khánh My chỉ biết là hạng mục này có tương lai phát triển hơn nữa, nếu giành được hạng mục này thì những hạng mục công ty khác sẽ dễ dàng hơn nào ngờ nó có sức ảnh hưởng đến thế. Làm hại mấy buổi nay Khánh My chạy tới chỗ An Nhiên hỏi phương án như thế nào thì Steven mới chọn. An Nhiên cũng đáng thương quá đi, phải dụ dỗ Steven hết lời mới moi được chút thông tinh nhưng chút thông tin đó khiến hai cô nàng ngu ngơ không biết gì. Ai ngờ Khánh My nói lại với Duật Vĩ thì Duật Vĩ chợt nở nụ cười thần bí và tự tin nói với Khánh My rằng vụ đấu thầu lần này, hạng mục đầu tư đó chắc chắn sẽ thuộc về Thiên Hà.
Nhìn vẻ đắc thắng của Duật Vĩ, Khánh My cầu mong như thế.
Trước hôm đấu thầu một ngày, Duật Vĩ gọi Duật Minh, Khánh My và Duật Luân đến xem phương án mà anh đã chuẩn bị cho vụ đấu thầu ngày mai. Sau khi xem xong Khánh My không ngờ tới bình thường bộ dạng trẻ con của Duật Vĩ như vậy mà làm ra phương án hoàn mĩ như thế. Cả Duật Luân cũng mở miệng khen tốt. Duật Vĩ như thế càng cong môi cười tự tin riêng chỉ có Duật Minh im lặng. Đến khi mọi người ra về Duật Minh đến tìm Duật Vĩ mượn laptop coi lại phương án lúc sáng để tránh sai sót hay xảy ra lỗi nhỏ gì. Duật Vĩ đưa cho anh mượn mà không một chút chần chừ.
Hôm sau, buổi đấu thầu cũng đến, hôm nay Khánh My cực kì căng thẳng, cô còn lo lắng hơn cả Duật Luân. Duật Minh và Duật Vĩ cùng hai trợ lý đã đi đến buổi đấu thầu, vợ chồng Duật Luân ở lại công ty chờ kết quả. Khánh My ngồi trong phòng Duật Luân như ngồi trên đống lửa, đi tới đi lui, một lát uống nước, một lát thở dài khiến Duật Luân đang tập trung làm việc cũng ngẩn đầu lên nhìn Khánh My. Duật Luân ngừng công việc rời bàn làm việc đến sô pha ngôi xuống kéo con mèo đang chạy tới chạy lui vào lòng.
- Em lo lắng về việc đấu thầu sao? Việc đó đâu phải em đảm nhiệm không cần khẩn trương như thế. _ Duật Luân khẽ cười.
- Dạ._ Khánh My ngoan ngoãn đáp lời.
Dù vậy trong lòng vẫn lo lắng không thôi.
Đúng lúc ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Khánh My rời khỏi Duật Luân sang ngồi bên cạnh anh. Duật Luân sau đó lên tiến cho vào. Bước vào là một người đàn ông nhỏ hơn Duật Luân vài tuổi, ăn mặc gọn gàng lịch sự mặt khá điển trai.
- Chủ tịch, đồ anh dặn đã làm xong._Người đàn ông đó đưa cho Duật Luân một hộp gấm.
Khánh My lúc này mới nhìn người đó thoáng chốc cô sững người. Khi người đó đi ra cô mới giật mình tỉnh lại.
- Luân, anh ta là ai sao trước giờ em chưa thấy?_ Khánh My dò hỏi.
- Cậu ấy là trợ lí bên cạnh anh lâu rồi, hay thay anh giải quyết một số công việc. Không xuất hiện thường Hải Minh nên em không biết.
Nghe Duật Luân giải thích xong hô hấp Khánh My có phần khó khăn. Lúc này cô không giấu được mà thể hiện ra bên ngoài làm Duật Luân thấy được và lo lắng.
- Em không sao. Anh nhờ anh ta làm gì vậy?_ Khánh My chuyển chủ đề.
Duật Luân mở hộp gấm ra, bên trong là một cặp nhẫn. Duật Luân cầm tay Khánh My lên đeo nhẫn vào ngón áp út và hôn lên bàn tay cô.
- Không lâu nữa hôn lễ sẽ được tổ chức._ Duật Luân như thông báo cho Khánh My.
Hoá ra anh đã chuẩn bị hết mọi thứ. Luôn luôn chu toàn, luôn luôn lo nghĩ cho cô.
Khánh My cầm chiếc nhẫn kia lên định đeo cho Duật Luân thì không may làm rớt. Khánh My cúi xuống nhặt mới thấy dòng chữ trong lòng nhẫn "shmily"
See how much i love you
Khánh My giả vờ như không có việc gì xảy ra và thản nhiên nhặt nhẫn lên đeo cho Duật Luân rồi ôm lấy anh sau đó.
- Luân, những chuyện cũ em đã lãng quên thật rồi. Vì em anh hãy nhìn về tương lai được không?
Sến súa cũng được, mất mặt cũng được nhưng cô chỉ cho Duật Luân biết. Duật Thiên cô đã lãng quên, cô không muốn anh nhìn lại những chuyện đau lòng trong quá khứ mà cô gây ra cho anh. Những chuyện mà khi cô chưa trùng sinh vô tình làm tổn thương anh. Cả đời này cô toàn tâm toàn ý một đời với anh, hiện tại, tương lai và vĩnh viễn sau này cũng sẽ như thế.
Duật Luân không hỏi lý do sao đột nhiên cô nói câu đó mà chỉ ừ một tiếng như đồng ý mà không thèm nghĩ suy gì. Bởi người con gái trong lòng này là tâm can của anh, là tất cả của anh. Cô nói gì anh cũng nghe theo. Cả khi cô kêu anh moi tim ra cho cô anh cũng sẽ gật đầu nghe mà làm theo lời cô.
- Em thấy mệt, em về nhà trước._ Khánh My ôm Duật Luân một lúc thì buông ra, nhỏ giọng yếu ớt nói.
Duật Luân định về cùng cô nhưng cô nói không sao bảo anh còn công việc rất nhiều, cô ổn hết cả.
Trong lúc Khánh My và Duật nói chuyện xong thì buổi đấu thầu đã bắt đầu từ lâu và tới lượt của Toàn Cầu. Khi màn hình lớn trên máy chiếu chiếu dự án của Toàn Cầu thì gương mặt của Duật Vĩ lạnh xuống hơn cả âm độ.
- Tổng giám đốc sao có thể như thế được._ Trợ lí của Duật Vĩ không tin vào mắt mình khi phương án của Toàn Cầu lại giống với phương án của Duật Vĩ y như bản gốc 100%.
Tay Duật Vĩ siết thành nấm đấm. Nếu không có nhiều người ở đây, nếu hạng mục chưa thuộc về Thiên Hà thì Duật Vĩ chắc chắn rằng anh sẽ túm lấy cổ áo của Duật Minh ngay tại đây và đấm vài cú đấm vào mặt Duật Minh. Trước giờ đều anh nghi ngờ cũng xảy ra, kể từ lúc người con gái đó xuất hiện anh đã dự phòng tình huống xấu nhất nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện tồi tệ ngày hôm nay. Công sức của ba anh gầy dựng, của anh trai anh duy trì và phát triển tất cả những thứ đó cũng không bằng người con gái vừa xuất hiện.
Duật Vĩ nhịn không được khi nghe từng câu chữ mà Toàn Cầu nói lại chẳng khác gì những lời anh sắp nói, nên đã đứng dậy rời khỏi ghế mà đi thẳng vào nhà vệ sinh nam. Cởi áo vest ra, để một bên bồn. Mở vòi nước rồi tạt vào mặt cho hạ lửa giận trong lòng xuống. Lúc trước khi
anh nghe Khánh My hiểu lầm anh thích cô ấy thì anh đã nghi rằng điều đó do Duật Minh nói ra nhưng anh không quan tâm cũng đã bỏ qua thế mà không ngờ hôm nay Duật Minh làm điều tồi tệ như thế. Phản bội lòng tin tất cả mọi người chỉ vì một người con gái. Và anh dám chắc rằng mục tiêu Duật Minh nhắm tới đầu tiên là anh. Không biết sao vụ này còn việc gì sẽ tới với anh nữa.
Duật Vĩ đang đăm chiêu suy nghĩ nhìn bản thân tồi tàn trong gương, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Duật Vĩ lấy điện thoại trong túi quần ra xem, là trợ lí của anh gọi.
- Tổng giám đốc, tới lượt công ty mình rồi.
- Tôi biết rồi._ Duật Vĩ nghiêm chỉnh đáp lại lời hối hả trong điện thoại.
Cất điện thoại vào túi sau khi ngắt kết nối. Sau đó vút lại tóc trong gương, ánh mắt kìm nén lửa giận dịu xuống thay vào đó là một tầng băng dày phủ kín. Duật Vĩ cầm áo vest vắt lên tay rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh nam trở lại nơi diễn ra buổi đấu thầu.
- Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta phải làm sao?_ Trợ lí của Duật Vĩ lo lắng nói.
Duật Vĩ lấy từ trong túi áo vest ra 1 USB đưa cho trợ lí, quay qua lạnh lùng nhìn Duật Minh rồi nhìn lại trợ lí.
- Mọi thứ diễn ra bình thường. Cậu phụ trách máy chiếu, tôi sẽ triển khai phương án._ Duật Vĩ lạnh nhạt cất tiếng.
Bộ dáng này Khánh My nhìn thấy sẽ không nghĩ tới là Duật Vĩ mà cô quen bởi quá tiêu soái. Không cà lơ, cà phất như thường ngày.
Duật Vĩ đi lên trên để chuẩn bị triển khai phương án. Khoảnh khắc anh đứng trên cao, trong chiếc áo sơ mi màu tối, quần tây đen, giày da thì đã làm say mê bao nhiêu cô thư kí có mặt ở đây. Thêm vào đó là gương mặt điển trai và thần thái cực kì tiêu soái làm cho bầu không khí của cuộc đấu thầu càng căng thẳng.
Duật Vĩ đứng trên cao nhìn xuống phía Angel, tổng giám đốc Toàn Cầu. Đang nở nụ cười chiến thắng khiêu khích anh. Nhưng anh chỉ lạnh lùng không quan tâm tới. Tiếp theo đó là phương án mà Duật Vĩ triển khai.
- Để tôi coi Thiên Hà kì này làm sao giành được hạng mục đầu tư này._ Angel thầm nói trong miệng. Trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.
Nụ cười kiêu ngạo đó chợt đông cứng khi trên màn hình chiếu là phương án hoàn toàn khác phương án lúc nãy mà cô ta vừa triển khai.
Tại sao có thể như thế được?
Angel quay xuống chỗ Duật Minh ngồi nhìn Duật Minh định chất vấn, cô ta liền thấy vẻ mặt bất ngờ của Duật Minh chẳng khác gì cô.
Phút cuối Duật Vĩ đưa ra con ách chủ bài thật sự. Lần này cậu ta đã lật ngửa ván bài mà cậu ta giấu. Cậu ta giấu cả mọi người sao?
Steven, ông chủ của hạng mục mà bao công ty khao khát giành được hạng mục này đang im lặng tập trung lắng nghe Duật Vĩ nói.
Khi Duật Vĩ triển khai xong mọi người bên dưới vỗ tay, Duật Vĩ nhìn về phía Steven nở nụ cười, vỗ tay. Steven cười đáp lại trong lòng thầm nói:"thằng nhóc này đã trưởng thành rồi".
Khoảng khắc Duật Vĩ cười với Steven như cười với anh trai làm cho cả hội trường suýt chúc nữa hét lên vì nụ cười yêu nghiệt đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...