Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã tới giai đoạn cuối thai kỳ.
Sau khi hiểu lầm được giải quyết, cả hai người ngày càng khăng khít với nhau hơn.
Cũng vì đang mang thai, nên tính tình của Omega thất thường vô cùng, thường hay giận dỗi vì những chuyện rất nhỏ nhặt.
Hạ Viêm Phong vì sợ em nổi giận sẽ làm ra chuyện gì xấu nên lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau em, dịu dàng dỗ em và rất sợ sẽ chọc em bực bội.
Mục Đông đỡ bụng nằm trên sô pha.
Bỗng nhiên em nảy ra ý xấu, em lấy chân đá Alpha của em, đợi khi Hạ Viêm Phong quay sang nhìn thì vẫy tay kêu anh sát gần lại.
Hạ Viêm Phong dán sát vào người Mục Đông, chống cả người để không trúng bụng to của em, sau đó chậm rãi cúi đầu dụi bên tai Mục Đông.
Hơi thở ấm áp cứ phả bên tai làm em thấy hơi ngứa.
Mục Đông tránh nhưng không thoát, thế là nở một nụ cười, ánh mắt tinh ranh ôm lấy cổ Alpha.
Khóe mắt em hồng lên, nhỏ nhẹ thì thầm vào tai anh:
"Anh yêu,"
"Anh có còn nhớ..."
"Chúng ta đã làm gì ở chỗ này không?"
Ánh mắt Alpha trầm xuống, biết rõ Omega đang trêu chọc mình nhưng vẫn im lặng như tiếp thu những lời em ấy nói.
Anh cứ vậy chống người nhìn ngắm vợ, sau đó dụi vào cổ em, liếm yết hầu của em, để lộ răng nanh rồi cắn mút nhè nhẹ.
Anh cong môi, nói nhỏ vào tai Mục Đông:
"Cục cưng,"
"Không ấy, nhân lúc chồng em chưa về, tôi giúp em nhớ lại một chút nhé?"
Mục Đông không nói gì, em mỉm cười nhìn Hạ Viêm Phong, có điều trong mắt không có tí vui vẻ nào cả.
Sau đó em đẩy anh ra, lạnh lùng nói:
"Đồ đểu cáng."
Hạ Viêm Phong:...?
Mục Đông không nói gì nữa mà đẩy Hạ Viêm Phong ngồi thẳng dậy.
Trông em không được vui cho lắm, tâm trạng cũng có phần đi xuống.
Hạ Viêm Phong không hiểu rõ vì sao nhưng vẫn ôm Omega của anh vào lòng.
Anh cảm nhận được Mục Đông hơi vùng vẫy muốn thoát ra, thế nhưng vẫn không buông tay.
Hạ Viêm Phong dịu dàng hôn lên tuyến thể của em, nhíu mày khó hiểu, thấp giọng hỏi:
"Vợ à,"
"Sao vậy? Sao lại giận rồi?"
Mục Đông liếc anh một cái, đôi mắt đỏ hoe, tức giận mở miệng:
"Lúc đó anh lừa dối em, làm em rất khổ sở."
Hạ Viêm Phong há hốc mồm, còn chưa kịp nói gì thì Mục Đông bỗng đỏ mặt.
Em nghiêm túc nhìn vào mắt anh, vừa như làm nũng vừa như nghiêm túc mà nói:
"Em tha thứ cho anh."
"Nhưng sau này anh không được dối gạt em thêm một lần nào nữa."
"Em yêu anh."
"Anh cũng yêu em."
"Chúng tôi yêu thương nhau."
"Thế nên em không mong chúng ta sẽ lừa dối, phản bội, mất lòng tin ở nhau."
"Hiểu không!" Mục Đông ngượng ngùng đỏ mặt đấm nhẹ vào người Hạ Viêm Phong.
Hạ Viêm Phong nhìn chằm chằm vợ anh, mãi một lúc sau cũng không có phản ứng gì.
Trong chốc lát, lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập, trong mắt chỉ có dáng vẻ của Mục Đông, trong đầu thì toàn là những lời người thương vừa nói.
Cuối cùng, anh hít thật sâu một hơi, giống như cố kìm nén những rung động và phấn khích ở trong lòng.
Đột nhiên anh kéo người ôm vào lòng, ngửi pheromone mềm mại của em, để hương vị bạc hà sảng khoái quẩn quanh xoang mũi.
Hạ Viêm Phong hôn sâu em, mãi đến khi người ta thở không nổi mới chịu buông ra.
Hạ Viêm Phong cực kỳ nghiêm túc gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn, anh nói:
"Hiểu rồi."
"Vợ nói đúng."
"Anh nghe lời vợ."
Đến lúc này Mục Đông mới cười thật tươi.
Em dụi đầu vào lòng ngực ấm áp của Alpha, ranh mãnh ghé vào tai anh gọi khẽ:
"Chồng ơi."
Quả nhiên, cơ thể Alpha run lên, đôi mắt anh mở to, sau đó ôm chặt Mục Đông vào lòng hơn.
Yết hầu anh run lên, đôi mắt đen lóe sáng.
"Anh đây,"
"Anh vẫn luôn ở đây."
"Anh yêu em."
Mục Đông lại mỉm cười, em ngẩng đầu gặm yết hầu nhô ra của anh, chỗ đó lăn tới đâu lưỡi em theo tới đó.
Lúc sau em chống người ngồi quỳ, nhắm mắt cúi đầu hôn người em yêu.
Em dụi nhẹ vài cái, để trán chạm trán anh, mũi chạm mũi, nhịp tim đồng điệu với nhịp tim, và rồi em nói:
"Em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh."
"Em yêu anh."
HẾT..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...