"Một chiếc thuyền lá?"
Mọi người Từ gia đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ Từ người có vẻ mặt kích động, hai mắt tỏa sáng, sắc mặt hồng nhuận, cái tên trẻ trâu gì thế này?
"A, Nhan chủ trì còn nhớ ta sao?" Ông cụ Từ nhiệt tình gọi Nhan Khê, đuổi Từ Kiều Sinh đứng bên cạnh đi, "Ngồi đây ngồi đây."
"Sao có thể không nhớ rõ ông chứ, không phải giữa trưa chúng ta mới nói điện thoại sao?" Nhan Khê ngồi xuống bên cạnh ông cụ Từ, trong nháy mắt đã bị ông cụ nhét đầy đồ ăn vặt vào tay.
"Ông ngoại, ông nhét nhiều đồ như vậy cho Tiểu Khê, cô ấy cũng không có cách nào để ăn đâu." Nguyên Dịch đi qua lấy đồ ăn vặt trong tay Nhan Khê đi, vừa định lách đến giữa ông cụ Từ và Nhan Khê ngồi xuống, đã bị ông cụ Từ giữ chặt vai, "Con chụp cho ta và Nhan chủ trì hai tấm hình đã."
Nguyên Dịch nhận mệnh lấy điện thoại ra, thấy ông cụ đưa lên hai ngón tay, như hình cái kéo.
"Chụp ta đẹp trai một chút."
Yên lặng mở phần mềm làm đẹp ra, chụp cho ông cụ và bạn gái nhà mình liên tục chín tấm.
Chụp xong, Nguyên Dịch đưa cho ông cụ chọn ảnh chụp: "Ông ngoại, sao ông biết Tiểu Khê?"
Ông cụ Từ chẳng quan tâm mà chọn ảnh chụp, ngược lại hỏi: "Con và Nhan chủ trì là có quan hệ gì?" Vừa rồi trong điện thoại Nhan chủ trì nói muốn đi gặp bạn trai, ông vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, hiện tại thấy cháu ngoại mình dẫn Nhan chủ trì tới trước mặt mình, ông cụ Từ vẫn có chút không dám tin, đứa cháu ngoại không hiểu phong tình này, vậy mà chính là bạn trai Nhan chủ trì?
Chẳng lẽ là đứa nhỏ này lợi dụng tiền tài địa vị ép buộc Nhan chủ trì?
Nhận thấy ánh mắt ông ngoại không nhìn mình, nguyên dịch lập tức nói: "Ông ngoại, Tiểu Khê từng nói với con, gần đây có vị bạn qua thư bảy mươi tuổi gần nửa tháng không hồi thư cho cô ấy, chẳng lẽ ông là người bạn qua thư kia?"
"Ta rất sớm đã cùng Nhan chủ trì làm bạn qua thư rồi, thì sao?" Ông cụ Từ dựng thẳng lông mi hoa râm lên, "Con có ý kiến?"
"Ông ngoại, con nào dám có ý kiến gì với ông." Nguyên Dịch lột một trái nhãn đưa đến miệng Nhan Khê, "Nhưng mà con nhớ năm nay ông đã tám mươi chín tuổi, so vơi bảy mươi có sai lệch rất lớn."
"A..." Vẻ mặt Từ Kiều Sinh chấn kinh, "Ông nội, ông vậy mà nói dối tuổi tác lừa gạt cô gái người ta."
"Sao con lại nói chuyện với ông nội như vậy." Cậu Từ trừng mắt con trai của mình một cái, quay đầu dở khóc dở cười nhìn ông cụ Từ, "Ba, mấy tháng vừa rồi ba thần thần bí bí, là cùng..." Ông nhìn nhan Khê, không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp, gọi là cô Nhan thì quá khách sáo, gọi thẳng tên lại sợ đối phương cảm thấy mạo phạm.
"Chú gọi con là Tiểu Nhan được rồi ạ." Dieenddanleequuydonn.
Cậu Từ nhẹ nhàng thở ra: "Ba là cùng Tiểu Nhan thư từ qua lại sao?"
Ông cụ Từ gật đầu: "Đều tại con không cho ta ra cửa, may mắn Nhan chủ trì còn nhớ ta, nếu không thì ta không để yên cho con."
"Ba, bác sĩ đã nói, mắt và đầu của ba không có thể quá mức mệt nhọc, con cũng là vì ba..." Cậu Từ thấy ông cụ không vui, biết có nói tiếp chỉ chọc ông cụ thêm không vui, chỉ có thể như dỗ một đứa nhỏ, "Ba và Tiểu Nhan thư từ qua lại cũng không sao, nhưng sao ba có thể gạt người tám mươi chín lại nói bảy mươi, đã nhỏ hơn tới hai mươi tuổi rồi."
"Người nào, người nào nói ta gạt người hả?!" Ông cụ Từ có chút chột dạ, thật không dám nhìn Nhan Khê, "Lòng ta còn rất trẻ, hiểu không?"
"Ông Từ đã gần chín mươi sao?" Nhan Khê kinh ngạc, "Con còn tưởng rằng ông chỉ có sáu bảy mươi tuổi thôi."
"Mặt vẫn còn trẻ." Ông cụ Từ thấy Nhan Khê cũng không thèm để ý chuyện này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, "Bình thường ra ngoài, ta nói mình chín mươi tuổi, không ai tin hết."
"Con cũng không dám tin." Nhan Khê nói dối làm ông cụ vui vẻ, không biết như thế nào, hai người đã nói đến chuyện ông cụ định giới thiệu bạn trai cho Nhan Khê, làm Nguyên Dịch liên tiếp ghé mắt nhìn qua.
Nhan Khê vẫn cảm thấy, dáng vẻ Nguyên Dịch không hề giống ba mẹ anh, hiện tại thấy ông cụ Từ, mới phát hiện lông mi, mũi rất giống ông cụ Từ, nhất là dáng vẻ chột dạ cố cãi lại, quả thực là giống nhau như đúc. Nhìn đến ông cụ Từ, có thể nghĩ đến hình dáng sau này Nguyên Dịch già đi, nghĩ vậy, Nhan Khê nhịn không được nở nụ cười.
"Còn ngồi làm gì, đã hai giờ chiều rồi, vừa ăn vừa nói." Từ Tương để người làm bắt đầu mang thức ăn lên, cười khanh khách gọi mọi người ngồi xuống. Thái độ của người lớn rất thân thiết với Nhan Khê, làm Nhan Khê giật mình có cảm giác cô không phải lần đầu tiên tới ra mắt.
Mọi người ngồi vây quanh, Nguyên Dịch giới thiệu thân phận những người này với Nhan Khê. Lúc giới thiệu đến chồng của Từ Tương, người đàn ông nho nhã này đã mở miệng giải thích với Nhan Khê, nói là lần trước cháu họ bà con xa của mình không hiểu chuyện.
"Là cái tên ngu xuẩn lái Lamborghini uống rượu mà còn điều khiển xe, bị anh đánh một trận." Nguyên Dịch nói nhỏ bên tai Nhan Khê, "Việc này qua đi, dượng đã giải thích với anh, chẳng qua khi đó em vẫn còn chưa quá thân với anh, cho nên anh không nói với em."
Nhan Khê rốt cục nhớ ra chuyện dượng Nguyên Dịch nói là chuyện gì, khi đó cô và Nguyên Dịch mới quen, sau đó cũng bởi vì ba chiếc xe sang va chạm vào nhau, đã lên tin tức giải trí, "Chú, việc này không liên quan gì tới chú, đừng nói mấy chuyện đã qua lâu rồi, con đã sớm quên mất rồi."
Tục ngữ nói, cùng tại phố xá sầm uất không người hỏi, giàu tại núi sâu có khách tìm, thân thích cực kỳ xa, lấy thân phận thân thích ra ngoài gây chuyện, đương sự thật đúng là không nhất định phải hiểu rõ họ.
Dượng cười khổ, ông và Từ Tương kết hôn, cũng coi là trèo cao, tình cảm hai vợ chồng bọn họ vô cùng tốt, hai bên cha mẹ đều là người hiểu lý lẽ, ngược lại là mấy người thân thích của ông, luôn luôn cảm thấy ông làm rể Từ gia, em rể chủ tịch tập đoàn Trường Phong, nên giúp đỡ tất cả thân thích. Ông không xen vào những thứ này, con người lúc còn sống, người nào quan trọng ông phân biệt rất rõ.
Ăn cơm xong, thân thích Từ gia bên này bắt đầu đưa quà sinh nhật cho Nguyên Dịch, Từ Tương có vẻ tinh tế hơn, lại còn cố ý chuẩn bị một phần quà cho Nhan Khê.
Phần quà này vừa không quá mức quý trọng, cũng không có vẻ quá mức tùy ý, hiển nhiên là đã qua suy xét cẩn thận.
"Cảm ơn dì Từ." Nhan Khê nhận lấy phần quà này.
"Con thích là tốt rồi." Từ Tương kéo nhan Khê ngồi xuống sofa, "Nhà của chúng ta, cũng không quá thích giữ lễ, nếu có chỗ nào tiếp đãi không tốt, con cũng đừng nghĩ nhiều."
Nhan Khê nở nụ cười, cô quay đầu nhìn Nguyên Dịch, "Hẳn không đâu ạ, nơi này rất tốt, cũng không có gì không tốt."
"Bánh trôi nhỏ, con theo ta lên trên lầu nói chuyện." Ông cụ Từ đứng lên, cầm lấy cây gậy bên cạnh, quay đầu nói với Nhan Khê, "Tiểu Nhan con an tâm ngồi đây, có muốn ăn muốn uống gì, nói Kiều Kiều lấy cho con."
"Dạ." Nhan Khê thấy Từ Kiều Sinh vụng trộm nhìn mình trong nháy mắt, cười gật đầu.
Sắp xếp cho thần tượng của mình xong, lúc này ông cụ Từ mới an tâm để cháu ngoại đỡ mình, cùng lên lầu.
Từ Tương nhìn bóng lưng ba mình, cười bất đắc dĩ nói: "Ông cụ cực kỳ thích bánh trôi nhỏ, năm đó sau khi bánh trôi nhỏ gặp chuyện không may, có một đoạn thời gian rất dài ở cùng một chỗ với ông cụ, cho nên tình cảm của bọn họ rất tốt."
"Gặp chuyện không may?" Nhan Khê nghe được trọng điểm những lời này, "Trước đây anh ấy... trải qua chuyện gì ạ?" Sau khi cô và Nguyên Dịch cùng một chỗ, Nguyên Dịch rất ít nói chuyện trong nhà, cô chỉ biết là anh có ông ngoại gần chín mươi, cậu và dì đối với anh cũng khá tốt, cái khác Nguyên Dịch chưa bao giờ đề cập qua.
"Tiểu nhị chưa từng nói với con những thứ này?" Từ Tương thở dài, "Đây đều là chuyện cũ năm xưa, ta vốn không muốn nói ra với con."
Nhưng là không nói với con, làm sao con có thể đau lòng cho tiểu nhị một chút? Từ Tương cảm thấy người cháu này một chút cũng không như mình, trước mặt người yêu, sao có thể không giả bộ thương cảm hoặc là yếu đuối một chút, đây là một cơ hội rất tốt?
"Tình cảm của chị và anh rể dì rất tốt, năm đó sau khi bọn họ có lão đại, thì không tính có con thứ hai nữa. Tiểu nhị là mang thai ngoài ý muốn, thân thể chị của dì không tốt lắm, bác sĩ cũng không đề nghị bọn họ phá thai, cho nên giữ lại." Từ Tương nhắc tới những thứ chuyện năm xưa, cảm thấy đã hoang đường lại bất đắc dĩ, "Nào biết lúc sinh Tiểu Nhị ra lại khó sinh, chỉ có thể sinh mổ, ai biết vậy mà lại sẽ bị xuất huyết rất nhiều, chị của dì thiếu chút nữa đã không cứu được. Anh rể dì một người đàn ông hơn - ba mươi tuổi, ngồi xổm ngoài phòng sinh khóc đến không còn hình tượng."
Trên mặt Nhan Khê không có tí ti xúc động, bởi vì lòng người trời sinh đều luôn thiên vị, lòng của cô thiên vị Nguyên Dịch, tình cảm ba mẹ anh có bao nhiêu tốt, cô cũng không quan tâm, cô chỉ biết là ba mẹ Nguyên Dịch, đối với Nguyên Dịch cũng không tốt.
"Tình cảm của ba mẹ quá tốt, có đôi khi sẽ xem nhẹ con cái." Trên mặt Từ Tương lộ ra vẻ xấu hổ, "Năm đó tiểu nhị còn nhỏ bị bảo mẫu ngược đãi, người làm dì này cũng có trách nhiệm, nếu ta sớm phát hiện bảo mẫu có vấn đề thì tốt rồi."
"Dưỡng dục con cái là trách nhiệm của ba mẹ, không liên quan tới người khác, huống chi tiểu nhị không ở cùng với mọi người." Tươi cười trên mặt Nhan Khê đã không còn, "Khi đó tiểu nhị, chịu... Rất nhiều khổ?"
Từ Tương vốn định nói những chuyện này cho Nhan Khê, muốn cho cô càng quan tâm càng yêu cháu mình một chút, nhưng nhìn đến sắc mặt đối phương, Từ Tương cảm thấy mình nói không được nữa, có lẽ là bà đã nghĩ sai, có một số việc không đề cập tới càng tốt hơn, nói ra càng thêm không chịu nổi. Bà gật nhẹ đầu, không nói gì.
Trong lòng có chút khó chịu, giống như là buồn bực mà phát tác không được, có mấy lời Nhan Khê biết mình không nên nói trước mặt Từ Tương, đúng là cô nhịn không được: "Nếu lúc ấy bọn họ không muốn có con, thì không nên để cho mẹ tiểu nhị mang thai. Không có người nào nguyện ý làm đứa con không được chờ mong, bọn họ dựa vào cái gì đối xử không tốt với Nguyên tiểu nhị?"
Từ Tương nhìn trên mặt cô gái này mang theo uất ức và phẫn nộ, rõ là bên ngoài là vẻ nhu nhược, lại trở nên như là một ngọn lửa, nếu chị và anh rể ở đây, trận lửa giận này sẽ đốt tới trên người bọn họ.
Nhan Khê uống một ly đồ uống, áp trụ cảm xúc trong lòng: "Xin lỗi dì Từ, cảm xúc của con có chút không tốt."
"Không trách con." Từ Tương miễn cưỡng cười cười, "Không nói tới những chuyện cũ này nữa, Kiều Kiều, A Vọng, các con quen với Tiểu Nhan, cùng qua ngồi trò chuyện đi."
"Dì Tương, dì đừng gọi con là A Vọng, nghe như là gọi chó vậy." Trương Vọng nói làm chọc cười Từ Tương, quay đầu nhìn Nhan Khê, phát hiện trên mặt cô tuy cười, nhưng đáy mắt không có nửa điểm ý cười, chỉ sợ còn đang tức giận vì Nguyên Nhị.
Anh ở trong lòng cảm khái, Nguyên Nhị cuối cùng có được vận may, gặp được cô gái yêu cậu ta.
Lúc này trong thư phòng trên lầu, ông cụ Từ và Nguyên Dịch hai ông cháu ngồi đối diện nhau, sắc mặt ông cụ Từ cực kỳ nghiêm túc.
"Con và Tiểu Nhan sao quen nhau?"
"Là trong vụ đụng xe với cháu họ bà con xa của dượng mà quen nhau ạ."
"Bánh trôi nhỏ, ông ngoại đã từng nói với con những gì, con còn nhớ hay không?"
Nguyên Dịch sửng sốt: "Ông nói là câu nào?" Từ nhỏ đến lớn, ông cụ từng nói với anh không ít lời, sao anh có thể nhớ hết được.
"Nam tử hán đội trời đạp đất, không thể làm chuyện tiểu nhân, con còn nhớ không?"
Nguyên Dịch nhíu mày, lời này nghe giống như có chút không đúng lắm.
"Con thành thật nói với ta, Tiểu Nhan có phải tự nguyện ở cùng với con không?"
Nguyên Dịch:?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...