Bạch Nhược Đình và Tiêu Tuấn đến Tô gia, trước là được lão Tô mời đến nhà dùng bữa, sau là cùng ông bàn chuyện làm ăn. Gần đây thời gian ở nhà cùng nhau không nhiều, khiến cho anh nhận ra cô có chút khác lạ. Không biết có phải vì mãi bận việc mà thờ ơ, nên nhìn người con gái mình yêu phờ phạc đi nhiều hơn không?
Tiêu Tuấn có chút sốt ruột, trong lúc đợi Tô Tuyết Ý xuống đã quay sang nhẹ nhàng nói.
“Gần đây em gầy đi nhiều rồi!”
Bạch Nhược Đình ngẩn ngơ nhìn anh, sau đó nhìn lại mình. Gần đây cô bận rộn cùng anh ra ngoài gặp những người làm ăn từ Thượng Hải đến, ăn uống không điều độ. Nhưng cô không thấy mình quá gầy, hẳn là do bẩm sinh cơ địa đã không tăng cân nổi. Chỉ là vẫn cảm thấy mình thật sự không khoẻ, ngủ không ngon giấc, ăn không thấy ngon.
Người làm ở Tô gia bày thức ăn ra bàn, cũng là lúc Tô Tuyết Ý vui vẻ đi xuống.
“Cha! Lão Tiêu! Chị Đình!”
Bạch Nhược Đình vốn định quay đầu lại cười chào hỏi, nhưng không hiểu sao chưa gì đã thấy đầu óc choáng váng. Cô nhíu mày ôm thái dương, tựa lưng vào thành ghế.
“Đình Đình! Làm sao vậy?”
Tiêu Tuấn vội vàng nhích lại ngồi gần cô hơn, choàng tay ôm lấy vai cô. Sắc mặt của cô lúc này quả thật rất kém, cứ như người đang bị ốm nặng. Anh không ngờ rằng chỉ sau mấy ngày xảy ra chuyện, cộng thêm việc bận rộn gặp “bạn hàng” của anh mà khiến cô thành ra như vậy.
Bạch Nhược Đình lắc đầu, gắng gượng mỉm cười nói.
“Không sao! Chắc là do chưa ăn gì thôi!”
Anh nghe vậy liền cầm bát cháo tổ yến lên, khuấy đều tay rồi múc một thìa đầy.
“Vậy anh bón cho em! Nào!”
Ở trước mặt lão Tô và Tô Tuyết Ý, cô ngượng ngùng không muốn thể hiện tình cảm quá nhiều với anh. Cười ngại ngùng, cô cầm lấy thìa cháo rồi nói.
“Không cần đâu! Em tự ăn được mà!”
Người làm vẫn tiếp tục mang thức ăn ra, các món ăn sơn hào hải vị vô cùng đẹp mắt và hấp dẫn. Có món tôm hầm bí đỏ, gà sốt tiêu đen, cá hấp lê ngọt. Đĩa cá đặt trước mặt Bạch Nhược Đình, khiến cô bất chợt không nhịn được cơn buồn nôn cồn cào từ trong bụng. Cô đứng dậy lảo đảo tìm kiếm nhà vệ sinh, sau đó nôn thốc nôn tháo. Tô Tuyết Ý lo lắng.
“Chị ấy làm sao vậy? Lão Tiêu! Anh mau vào xem đi!”
Tiêu Tuấn chạy vào bên trong xem tình hình, mặt của cô đã tái nay càng khó coi hơn. Anh đã lo đến độ lòng nóng như lửa đốt, nhíu mày nói.
“Em như vậy còn nói không sao? Để anh đưa em đi khám!”
Bạch Nhược Đình bị anh dắt ra bên ngoài, cô lại chậm chạp không muốn đi. Bệnh viện là nơi cô không thích nhất, chỉ vì chút chuyện vặt mà đến đương nhiên cô sẽ không chịu. Tiêu Tuấn nói lời tạm biệt và cáo lỗi với lão Tô xong, còn chưa ra đến bậc cửa đã đột nhiên khựng lại. Anh quay sang nhìn cô, khiến cô cũng khó hiểu mà chớp mắt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đình Đình! Em… Em đã trễ bao lâu rồi?”
Bạch Nhược Đình nhìn anh ngơ ngác, mãi một lúc sau mới hiểu anh đang hỏi chuyện gì. Cô rũ mắt tính thử, từ sau lần cùng anh làm vào tháng trước, cũng được gần hai tháng rồi cô không thấy bà dì xuất hiện. Chỉ là trước giờ chu kỳ của cô vẫn luôn không đều vì ăn uống không đủ chất, nên cô cũng chẳng để tâm.
“Hình như, cũng gần hai tháng rồi!”
Tiêu Tuấn nhìn cô rất sững sốt, giống như không thể tin được những gì mình vừa nghe. Anh bắt lấy hai tay của cô, gương mặt anh tuấn phong trần lúc này lại giống như một chàng thiếu niên mới lớn.
“Đình Đình! Có phải em…”
Cô bối rối nói.
“Em cũng không biết nữa! Thường ngày chu kỳ của em vẫn luôn không đều, vậy nên em vẫn không kiểm tra.”
Lão Tô và con gái thấy hai người chưa đi mà cứ đứng ở đó nói qua nói lại. Ông khó hiểu, bước đến gần hơn hỏi.
“Lão Tiêu à! Có chuyện gì vậy? Cô ấy không khoẻ sao cậu không mau đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra đi!”
Tiêu Tuấn lúc này như người rối trí, gương mặt anh hiện ra nét non nớt rạng ngời của độ tuổi thiếu niên rực rỡ, một niềm vui bất tận đang len lỏi trong trái tim. Anh gật gật đầu, sau đó cẩn thận dắt Bạch Nhược Đình rời khỏi Tô gia đến bệnh viện. Ban đầu bản thân không nghĩ gì nhiều đến chuyện chậm chu kỳ thì sẽ mang thai, nên cô rất bình tĩnh. Nhưng khi nghe Tiêu Tuấn hỏi, bây giờ còn đang có mặt ở khoa sản như vậy, khiến cô vô thức hồi hộp theo.
Đến khi bác sĩ gọi tên, cô giật mình một cái, vẫn còn ngẩn ra một lúc mới cùng Tiêu Tuấn đi vào. Sau khi qua một loạt các bước kiểm tra, một nữ bác sĩ trung niên nhìn cô và anh, ôn hoà cười nói.
“Chúc mừng cô cậu! Cô đã có thai được hai tháng rồi!”
Bạch Nhược Đình tròn xoe mắt nhìn bác si, sau đó nhìn kết quả siêu âm mà bà ấy đưa cho. Trong lúc cô vẫn còn bất ngờ, thì Tiêu Tuấn bên cạnh đã không nhịn được ôm chầm lấy cô.
“Đình Đình! Anh… Anh làm cha! Anh làm cha rồi! Đình Đình!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...