“Này! Bác sĩ Liêu…”
Bạch Nhược Đình muốn gọi anh ta ở lại, nhưng xem ra là Tô Tuyết Ý một chút muốn giữ cũng không. Hai người này rõ ràng là oan gia với nhau, ngồi cạnh nhau chưa được bao lâu đã thấy không thích hợp. Cô thở dài, quay sang nhìn lão Tô đang trách móc con gái.
“Con đấy! Nói chuyện với người ta cũng không biết chừng mực!”
“Con như vậy còn không biết chừng mực sao? Là anh ta ngông cuồng, ngạo mạn lại không biết điều. Anh ta là nhất hay sao chứ?”
Ông lắc đầu, cũng không biết nên khuyên bảo con gái mình ra làm sao. Cô gái này tuy ngoài mặt có chút lạnh lùng, cao ngạo, nhưng bản tính vẫn còn rất bướng bỉnh và trẻ con. Bạch Nhược Đình không nói giúp được gì nữa nên chỉ biết cười trừ. Sau khi kết thúc bữa ăn, cô cùng Tiêu Tuấn chào lão Tô một tiếng rồi rời đi. Trên đường về nhà, thấy tâm trạng của cô có vẻ tốt, khiến lòng Tiêu Tuấn cũng bất giác vui lây. Anh vừa xoay vô lăng vừa hơi nghiêng đầu sang hỏi.
“Có chuyện gì mà trông em vui như vậy?”
“Là Liêu Ninh và Ý Ý đấy!”
Bạch Nhược Đình nói đến mà trên mặt vẫn còn ý cười, điều này khiến anh cũng có phần không hiểu.
“Bọn họ thì sao?”
“Anh không thấy hai người họ, trông rất giống chúng ta khi lần đầu gặp nhau sao? Mỗi người một ý, ai cũng muốn mình phải thắng đối phương.”
Những hình ảnh khi mà cả hai lần đầu gặp gỡ như ùa về, như thật gần gũi, như vừa mới hôm qua. Thời gian quả thật trôi đi rất nhanh không chờ đợi một ai cả. Trải qua bao nhiêu chuyện, người còn người mất, chỉ có thời gian vẫn là thứ vô hình soi rọi tất cả.
Gần đây Lan Nguyệt trông có vẻ rất yên phận. Không biết có phải vì đang âm thầm chuẩn bị kế hoạch gì không, hay là biết rõ bản thân không có chỗ đứng nên ngoan ngoãn. Bạch Nhược Đình cũng không phải người nhỏ mọn, chỉ cần cô ta không gây sự với cô thì cô cũng sẽ xem như không có gì.
“Lát nữa tôi và Tiêu Tuấn ra ngoài ăn, cô muốn đi cùng thì chuẩn bị đi!”
Gần đây vì bận chuẩn bị cho việc chuyển hàng hoá từ Trùng Khánh đến Thượng Hải, nên thời gian để nấu nướng không có nhiều. Cô không muốn sai vặt Lan Nguyệt, nên chỉ có thể dùng tới cách này. Cô ta đang ở trong bếp định nấu ăn, nghe cô nói vậy thì xoay người nhìn.
“Chúng ta còn không thân tới mức ngày ngày muốn nhìn mặt nhau! Mà cô lại muốn tôi đi cùng?”
Bạch Nhược Đình hơi cong khoé môi, đáp.
“Không thân thiết không nhất định phải là kẻ thù. Những chuyện trước đây không nói đến nữa, chỉ cần cô không động đến tôi thì tôi cũng sẽ như vậy. Chỉ là sau này không còn cơ hội gặp nhau nữa, vẫn mong cô tìm được cuộc sống tốt hơn.”
Lan Nguyệt ban đầu nghe còn có vẻ mơ hồ, không nghĩ rằng có ngày mình lại giống như một người đáng thương hại như thế. Cho đến khi Bạch Nhược Đình nói sau này không còn nhiều cơ hội gặp mặt. Cô ta ngơ ngẩn nhìn, sau vài giây ngơ ngác mới nhận ra có gì đó không đúng.
“Cô nói… Cái gì mà không còn cơ hội gặp nhau?”
“A Tân vẫn chưa nói gì với cô ư? Sắp tới đây bọn tôi sẽ vận chuyển tất cả hàng hoá đến Thượng Hải. Tạm thời ngừng hoạt động ở Trùng Khánh, chúng tôi sẽ phát triển địa bàn ở đó.”
Lan Nguyệt vẫn chưa hết hoang mang vì những gì Bạch Nhược Đình đang nói. Chỉ mới có mấy ngày sau khi Tư Bằng chết, mấy ngày địa bàn của hắn ở Thượng Hải bị thu về dưới tay Tiêu Tuấn. Có điều chuyện này đột ngột, cô ta hầu như không biết gì.
“Vậy còn căn nhà này thì sao?”
Bạch Nhược Đình nhìn cô ta, im lặng suy nghĩ một lúc. Dù sao khi cô và Tiêu Tuấn đi rồi căn nhà này cũng không có ai ở. Từng giúp đỡ anh trong hai năm cô không ở bên, cũng không thể đối xử với cô ta quá vô tình. Cô đi đến gần hơn, thành tâm thành ý nói.
“Nếu có thể, hi vọng cô sẽ ở lại đây trông coi căn nhà này đến khi tôi và Tiêu Tuấn trở về.”
“Cô đang đùa tôi à? Các người xem tôi là quản gia của căn nhà này ư?”
“Vậy cô muốn thế nào? Muốn đi cùng tôi và Tiêu Tuấn đến Thượng Hải hay sao?”
Bạch Nhược Đình thừa biết trong lòng Lan Nguyệt đang ấm ức chuyện gì. Tuy bây giờ cô ta không thể tranh giành Tiêu Tuấn với cô, càng không có tư cách ở đây nói chuyện. Nhưng nhắc tới những ân tình năm xưa, cô ta dường như vẫn luôn muốn anh phải ghi nhớ, muốn anh phải mắc nợ cô ta cả đời.
“Tôi không muốn lại cãi nhau với cô. Những gì tôi vừa nói, cô hãy suy nghĩ cho kĩ đi!”
Cô nói rồi quay người đi lên phòng, để lại Lan Nguyệt đứng trơ ra như trời trồng tại chỗ.
Ngày hôm sau.
Từ sau khi ở chỗ nhà hàng về, Tô Tuyết Ý vẫn mong mình có dịp được gặp lại Bạch Nhược Đình thêm một lần nữa. Tuy nói rằng sắp tới vận chuyển hàng từ Trùng Khánh đến Thượng Hải, cô sẽ thường xuyên cùng Tiêu Tuấn ra cảng. Chỉ cần cô ấy cũng theo cha ra cảng thì sẽ gặp, nhưng ngặt nỗi lại không muốn đợi. Chỉ là lần đầu gặp mãi lo nhìn thần thái và nói chuyện, Tô Tuyết Ý quên mất việc xin phương thức liên lạc với Bạch Nhược Đình. Bây giờ ngỏ ý nhờ cha xin giúp thì lại không phải cho lắm, nên cô ấy đang rất đau đầu.
Vừa hay, lúc này dưới nhà lại có khách tới, người đó không ai khác mà chính là Tiêu Tuấn và Bạch Nhược Đình.
“Tiểu thư! Dưới lầu đang có khách!”
“Là ai vậy?”
“Dạ là lão Tiêu và cô Đình ạ!”
Tô Tuyết Ý vừa nghe nhắc đến Bạch Nhược Đình, hai mắt đã sáng rỡ lên. Trước khi ra khỏi phòng, còn không quên chỉnh trang lại quần áo, tóc tai cho thật đẹp mắt.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...