Bạch Nhược Đình nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên những vết sẹo trước ngực của Tiêu Tuấn. Ban đầu vì cô mất trí nên mới không quan tâm lắm, nhưng giờ nhìn lại anh mới thấy, dường như trên người đều toàn là sẹo. Cô đau lòng khôn xiết, đỏ mắt nhìn anh.
“Từng rất đau! Có phải không?”
Anh cong môi cười, đặt tay mình lên nắm lấy cổ tay cô vẫn còn ở trước ngực.
“Có em rồi! Không sao nữa!”
“Nhưng mà! Tại sao lại là em chứ? Em… Không xứng.”
Không xứng với sự chờ đợi mỏi mòn của anh trong suốt hai năm qua.
Không xứng với những lần anh vì em mà khóc, vì em mà quên cả bản thân mình.
Lại càng không xứng, khi anh vì em mà đi vào con đường hắc đạo, một khi đã vào thì không thể thoát.
Những chuyện mà anh đã làm, lẽ ra nên vì một người con gái thật sự hoàn mỹ, thật sự dành hết tình cảm cho anh. Không phải em, một người đã từng vô tâm như vậy.
Tiêu Tuấn nhíu mày, nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì không xứng?”
“Em…”
“Đình Đình! Không là em, thì không còn ai khác. Chuyện cũng đã hai năm rồi. Anh đã quên, chi bằng… Em cũng quên đi!”
Ngoài miệng thì nói đã quên, nhưng chẳng phải đêm qua khi đang sốt mê man trên giường, hình ảnh Bạch Nhược Đình vì cứu anh mà rơi xuống vách đá, vẫn cứ ám ảnh anh sao? Dù có trải qua bao nhiêu lâu đi nữa, thì anh vẫn sợ nhất cảm giác ấy, sợ nhất khoảnh khắc ấy. Bây giờ dù cô có nguyên vẹn ngồi trước mặt, anh vẫn hời hợt ngỡ mình là một tên điên trong giấc mộng dài.
Tiêu Tuấn đặt tay mình lên tay của Bạch Nhược Đình, nắm chặt. Anh cong mắt, lần đầu tiên vẻ dịu dàng trìu mến này thật sự hiện hữu.
“Em xem! Có phải trong rủi có may không? Vì anh bị thương, mà khiến em nhớ ra tất cả mọi chuyện.”
“Anh… Sao anh lại nói như vậy được chứ?”
Anh cười phì một tiếng. Dáng vẻ vừa động vào một chút đã nổi cáu lên này, đích thị là người con gái anh yêu rồi. Anh đưa hai tay lên, áp vào đôi gò má trắng trẻo của cô mà nói.
“Là em thật rồi! Đình Đình! Em thật tốt!”
“Em không tốt! Người tốt là anh!”
Liêu Ninh đã cho hai người khoảng thời gian nhìn nhận lại chuyện cũ khá lâu rồi, còn về khoảng này thì anh ta không kiên nhẫn nổi. Đứng ở ngay bếp khoanh tay, vẻ mặt của anh ta chẳng khác gì trên đầu có mây mù sấm chớp.
“Ai cũng tốt, chỉ có tôi mới xấu thôi! Cơm nước thì không cần ăn, thuốc cũng chẳng cần uống. Các người ngồi đó nhìn nhau như thế là no rồi à?”
Tiêu Tuấn đã quen với bản tính cụ non này của Liêu Ninh, vậy nên cũng xem như là mình chẳng nghe thấy gì. Chỉ có Bạch Nhược Đình, thoáng trên mặt hiện ra nét xấu hổ, hai gò má ửng hồng mà vội vàng quay qua quay lại tìm thức ăn.
“Em… Em quên mất! Lúc nãy về có chuẩn bị ít thức ăn mang đến, cho anh và bác sĩ Liêu.”
Anh ta nghe nhắc đến mình, ngoài mặt thì là như vậy nhưng trong nội tâm thì sáng rỡ. Dù quen biết Lan Nguyệt trước khi nhìn thấy cô, nhưng xem ra cô ta so với cô mà nói còn thua xa nhiều lắm. Vì con người đó, ngoài Tiêu Tuấn ra thì chẳng biết cái gì, chỉ muốn lấy lòng anh đến cùng trời cuối đất.
Bạch Nhược Đình bày thức ăn ra bàn, chu đáo mời Liêu Ninh đến ngồi ăn chung. Anh ta nhìn dáng vẻ của cô bây giờ sau khi lấy lại trí nhớ, quả nhiên so với lần đầu anh ta gặp khác xa nhiều.
“Cảm ơn anh! Thời gian qua, cũng nhờ có anh chăm sóc cho Tiêu Tuấn những lần anh ấy bị thương, mà tôi mới không thấy áy náy quá nhiều!”
“Tôi phải cảm ơn anh ta, vì không để bản thân quá thê thảm mà đến tìm tôi ấy chứ!”
Tiêu Tuấn theo thói quen, vô thức liếc một cái, anh ta lập tức im bặt. Bạch Nhược Đình nhận ra, từ sau khi anh là người đứng đầu của tổ chức, phong thái cũng khác đi nhiều. Có điều, tổ chức này lại làm chuyện phi pháp, chỉ sợ không nên tồn tại quá lâu. Đang suy nghĩ vu vơ, thì nghe thấy giọng của Liêu Ninh nói.
“Bây giờ anh ta như sống lại lần thứ hai rồi! Hi vọng, cô có thể trông chừng anh ta tốt một chút!”
“Bao tuổi rồi mà cứ như ông già vậy hả?”
Tiêu Tuấn lầm bầm anh ta, đến cả ăn mà cũng không yên, còn nghe anh ta càm ràm nhiều như vậy. Thường ngày quả thật anh và anh ta rất ít khi gặp nhau, chỉ khi anh bị thương hoặc cần điều trị tâm lý mới đến. Có thể nói, anh cũng có phần phũ phàng vì xem anh ta giống như một công cụ trị bệnh.
Bạch Nhược Đình nhìn người đàn ông trước mặt mình. Bây giờ tạm thời bỏ qua những chuyện cũ, chỉ cần nhìn thấy anh như vậy thì cô đã vui vẻ rất nhiều.
“Miệng vết thương vẫn còn chưa khép hẳn, vậy nên đi đứng sinh hoạt đều phải cẩn thận!”
Trước khi rời khỏi nhà của Liêu Ninh, Bạch Nhược Đình đã đề nghị anh ta xem lại vết thương của Tiêu Tuấn. Dù sao trước đó nó cũng hành hạ anh một phen sốt liên tục, vẫn không thể phớt lờ. Anh ta xem qua một lượt, cẩn thận tháo băng ra rồi thoa thêm thuốc mới. Vì vết thương chưa lành, nên khó tránh khỏi việc thuốc vừa thấm lên da đã đau rát. Tiêu Tuấn rũ mắt, khẽ nhíu đầu lông mày.
Bạch Nhược Đình biết anh đang cố gắng chịu đựng. Hầu như từ lúc hai người bắt đầu xác nhận quan hệ yêu đương, dù là hai năm trước đây hay bây giờ, anh đều như thế. Anh không muốn cô phải lo lắng, nên dù bản thân có trầy da tróc vảy ra sao cũng một mình chịu đựng.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...