Editor CO6TINY
Từ tiệm lẩu đi ra, lỗ chân lông trên người đều kêu gào quá đã, sáu người bước đi có chút biếng nhác.
Đâu dễ gì mới tới cuối tuần để anh em tụ hội một bữa, giờ mà giải tán thì tiếc quá.
Nhưng với cái loại thời tiết nóng như đổ lửa chỉ muốn chui tọt vào bóng người khác mà trú này, có mấy ai chịu cho thấu, nếu không phải đi bộ để tiêu cơm, thằng khùng nào mà thèm, sớm đã bắt xe chạy bỏ xứ rồi.
Cả bọn đều cao khoảng 1m8 mấy, năm BGM với dòng chữ "Đừng chọc vào ông đây" lắc lư qua lại, Tề Tễ đeo mắt kính trông còn đỡ, người ta cũng không lộ liễu ngoái đầu nhìn thêm cái nữa.
Mộ Tư Bạch cúi đầu tay đút vào túi, duỗi một bước đã là 1m, đi không nhanh lắm, nhưng vẫn không thể theo kịp khoảng cách mà hắn di chuyển trong một đơn vị thời gian.
Men theo hai bên đường, hai bên quảng trường trung tâm tấp nập quán xá, bày đủ thứ lặt vặt, vì gần Nga, nên khá nhiều sạp bán đồ Nga làm kỉ niệm.
Điển hình nhất là búp bê Matryoshka, vẫn là loại hoa văn xấu xí, được bọc trong áo bông đỏ nền đỏ điểm thêm tiếng phổ thông kia, đôi mắt y chang quả bóng bàn, cứ có cảm giác một giây sau con ngươi sẽ lòi cả ra ngoài, khá là rợn người, Tề Tễ trước giờ đều không thấy nó dễ thương xíu nào.
Mộ Tư Bạch dừng lại ở một cửa hàng búp bê rối, nụ cười đầy vẻ chế nhạo "Cậu còn có sở thích này cơ à" lồ lộ trên khóe môi Tề Tễ, chỉ chực chờ Mộ Tư Bạch chọn ra một con sẽ nhảy tới cười cợt hắn.
Mộ Tư Bạch nào có cho cậu cơ hội đó, chỉ liếc mắt một cái thì bay biến.
Tình huống gì đây?
Lưu Phong cùng Sa Đông Đông như kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt, tuyệt đối không nói ra đại ca nhà bọn họ vừa rồi liếc thấy tấm gương cạnh cửa nên nán qua chỉnh lại tóc tút lại vẻ đẹp trai của mình thôi à.
Chỉ với một đường húi cua, Mộ Tư Bạch đã có thể rọi ra cả hoa, hay cho một bông hoa đuôi chó.
Tề Tễ híp mắt nhìn cái bông đuôi chó đỏm dáng trước mặt kia, đẩy nhẹ mắt kính, nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, thật sự không bước nổi nữa, nóng đến khó ở.
"Mộ Tư Bạch, lang thang tận nửa ngày rồi, nói một chỗ đi chứ?" Tề Tễ nâng chân đá vào gót chân Mộ Tư Bạch, suýt chút khiến cậu ta vấp ngã.
Nhóm bốn người cũng dừng lại, có lẽ sớm đã muốn hỏi từ lâu, nhưng bụng căng mắt mờ, lười mở miệng, chỉ chực đợi đứa nào không nhịn được nữa phun ra câu kia.
Nên mới nói, bọn nam sinh tùy tiện so đo với nhau cũng tạo thành gánh bạc được, Tề Tễ lose.
"Muốn đi đâu?" Mộ Tư Bạch xoay người, đứng dưới tàng cây bên cạnh tránh nắng.
Lúc này, một cô gái cầm ô đi đến trước mặt, trên tay buộc một con chó Phốc, nhìn sơ qua như mới được tuốt tác xong, lông cún mượt mà óng ả như bôi sáp.
Chó ta đi vòng quanh bên chân Mộ Tư Bạch ngửi ngửi, giơ chân xè xuống một bãi!
Bốn đứa kia ngớ cả người, vai run bần bật, cố nhịn không dám cười ra tiếng, chỉ đành xoay người sang hướng khác giả vờ ho khan vài tiếng.
Tề Tễ khẽ nhướng mày, toang, cậu cảm thấy với tính khí của Mộ Tư Bạch, lần đầu tiên hai người gặp nhau, dù đã xuống xe đi được khoảng xa rồi, còn phải cố đuổi bằng được người lại để phun ra cái câu 'Nhìn cái đít gì' này, không nổi điên lên mới lạ.
Cún con đi tiểu xong ngoan ngoãn chạy đến bên chân chủ, quắc đuôi ngoe nguẩy như cái quạt, chả biết đang tí tởn gì nữa.
"Đệt mợ! Mộ Lão Nha! Con chó ngốc của bà có bệnh à! Má nó mỗi lần về nhà lại leo lên người tôi tè thì thôi đi, trốn ra tận đây cũng không thoát kiếp, con chó đần độn kia bộ mất não hay gì? Nguyên cái cây bự tổ chảng thế còn không phân biệt được đâu là rễ đâu là chân người à! Hôm nay ông cho mày biết thế nào là rễ cây!" Mộ Tư Bạch kéo kéo cái quần dính nguyên một vũng nước tiểu thúi hoắc của mình bước tới.
Tề Tễ không ngờ hai người lại quen biết nhau, nhìn cô gái cao ráo đối diện, sống mũi y hệt Mộ Tư Bạch, lòng thầm đoán hai người này đại loại là chị em gì đấy, đến cái tính khí đừng trêu vào bà đây cũng y xì đúc.
Con chó trên đất như biết người đối diện đang mắng mình, sủa oang oảng cắn vào quần Mộ Tư Bạch, dằn rất chặt, còn biết tìm bên không dính nước tiểu để ngoạm nữa mới chết chứ.
Cô gái đối diện khoanh tay trước ngực, kéo dây xích chó lại, mắng: "Con gái, qua đây, xin lỗi anh trai đi, không phải đã nói ở nhà mới được phép tè lên chân anh trai à?" Cô gái cúi xuống bế bé chó Phốc lên, dán vào mặt Mộ Tư Bạch rồi nhanh chóng ôm vào lòng mình.
"Mày có ra dáng anh trai không hả, không đúng, mày có biết lớn nhỏ không hả, bảo ai là Mộ Lão Nha đấy! Từ nhỏ đã ăn gan hùm chứ gì, gọi cô đi! Đừng bảo bà nội đây lớn hơn mày mấy tuổi, cho dù có bé hơn cũng là cô mày!"
Nhóm bốn người cũng biết cô nhỏ của Mộ Tư Bạch, từ bé đã bất hòa, đánh nhau như chó với mèo, nghe đám người lớn nói từ lúc Mộ Tư Bạch còn trong bụng mẹ, cô nhỏ đã bắt đầu chướng mắt rồi.
Tề Tễ mờ mịt, anh trai? Cô? Vai vế kiểu gì vậy trời? Chị gái này, là cô ruột của Mộ Tư Bạch! Này, ông bà nội bên bển cũng đủ dữ dằn đấy, không phải chuyện ngoài ý muốn gì đó chứ.
"Tôi không có em gái chó, bà đừng có hở miệng ra là gọi bừa, bà cô lớn tuổi như bà không thấy hổ thẹn hả? Chưa lấy chồng đã có con, đứa con gái kia bà giữ cho kĩ dùm cái!" Mộ Tư Bạch không thể ngược đãi chó cũng chả thể động thủ với cô nhỏ của hắn, là đàn ông sẽ không ra tay với phụ nữ, chỉ dỏng mỏ chửi cho sướng cái miệng thôi.
Y chang mấy nhóc tì ở mẫu giáo, chỉ kém phun nước bọt vào người đối phương nữa là xong.
Nếu không phải cô của Mộ Tư Bạch bận trả lời điện thoại, Tề Tễ thực sự cho rằng hai người sẽ xỉa nhau tới chiều tối luôn quá, cũng coi như được mở mang kiến thức, tổ tiên của việc chửi thề không ai khác chính là cô nhỏ Mộ Tư Bạch rồi.
Chắc là mắng bên kia tới khô nước bọt, Mộ Tư Bạch hào phóng vung tiền mời cả đám đi uống trà sữa.
Quạt hơi gió trong quán đủ lớn, người đến cũng khá nhiều, phần lớn đều là các cặp đôi, cũng bởi lẽ cái quán trà sữa này tên là 'Một đôi', cái tên quê một cục, may mắn ICHA vẫn tây chán, cái gì nên có không có đều đủ bộ.
Cả bọn ngồi ở gần cửa sổ tầng hai, người ta vừa nhìn qua đã muốn phì cười.
Quán trà sữa không còn một cái ghế trống, hoặc phải nói là không có ai muốn rời đi, Tề Tễ liếc mắt sang đã thấy tới tận năm sáu bàn uống thấy cả đáy luôn rồi, không gọi thêm, cũng lười đi.
Không biết là do cửa hàng bật điều hòa hay sợ cô bạn gái đi hẹn hò với mình về rồi sẽ không có cơ hội ở với nhau thêm một lúc nữa đây.
Lầu hai chỉ còn đúng một cái bàn lớn đủ cho sáu đứa chen, còn là ghế xích đu trắng có đính lá tre hàng fake, sáu cậu con trai to cao ngồi lên xong chả còn chỗ để nhấc chân, cũng không cần lo đung đưa lại va vào bàn đối diện.
Sáu đứa gọi hai phần trà sữa, lần này Mộ Tư Bạch không còn bày ra dáng vẻ giương cung bạt kiếm như với cô nhỏ hắn nữa, lại trở về bộ dáng ngày thường.
"Tối ăn xiên nướng không?" Quất xong cốc trà sữa gừng, toàn thân Sa Đông Đông như giãn nỡ ra, phố thịt nướng Nam Cương, chợ đêm Đại học H, sủi cảo Đại học N, cháo Đại học L, đều nổi tiếng thơm ngon danh bất hư truyền, rảnh rỗi cả bọn lại kéo đến đó, mùi vị phải nói ngon trên từng ngón tay.
"Được đấy." Quý Ngô Châu gật đầu, tán thành hai tay hai chân, nhà ăn bên trường cấp ba bọn họ chả có lấy miếng thịt nướng, có thì cũng có, chẳng qua đều là xiên Tân Cương, ngấy không chịu nổi.
"Mì căn." Chân Mặc nói, xiên yêu thích của cậu, chỉ một xiên đó thôi đã có thể nốc nguyên chai bia.
"Tiền đồ đâu.
Tao muốn ăn mì lạnh nướng." Lưu Phong vừa thốt ra, cả đám cũng chả thấy hay ho hơn Chân Mặc được bao nhiêu.
"Giờ mới đâu hai giờ hơn, cách tối còn mấy tiếng lận, thịt nướng phải đến bảy giờ mới mở, năm tiếng tới làm gì đây? Ở đây uống trà sữa? Hết cốc này tới cốc khác à, tới tối còn chỗ để chứa thịt nướng cái mông ấy." Mộ Tư Bạch duỗi chân ra, vắt lên bên chân Tề Tễ đối diện, ngay khi Tề Tễ mừng thầm Mộ Tư Bạch đã rút chân lại, thằng ất ơ này không thèm kiêng nể chút nào, trực tiếp gác chân lên đùi cậu, Tề Tễ thò tay quất tới, chân Mộ Tư Bạch rơi cái bịch xuống đất.
Người xung quanh đều nhìn về hướng bọn họ, Mộ Tư Bạch chẳng có tí xíu gì gọi là ngại ngùng, lại tỉnh bơ gát chân lên chân Sa Đông Đông.
Phía sau bọn họ có một giá hoa, chính là vị trí góc tường bên kia, có một cặp gà bông, ban đầu còn anh một miếng em một miếng, không biết từ thuở nào đã biến thành miệng đối miệng.
Sa Đông Đông xuyên qua đống hoa nhìn thấy, ngẩng đầu nháy mắt với cả bọn.
Di truyền gì gì đó sớm đã tiếp xúc qua ở trường, tư liệu dạy học có cả lố, file vỡ lòng trong ổ cứng cũng đâu vừa, bọn nam sinh với nhau, không nói gì cũng tự hiểu, đâu rảnh đi cười nhạu người ta làm gì, ở cái tuổi không nhỏ cũng chả lớn này, đều lén la lén vút đi mày mò, không hiểu mới tò mò, biết rõ mười mười thì biết đường mà tránh.
Kì thật, tụi nhóc ở tuổi này chẳng lạ gì mấy việc nắm tay hôn hít, dù sao từ cấp hai đã có thể bắt gặp cái đám yêu đương lén lút trong trường, hôn một cái thì tính là gì, chẳng qua ở đây người tới người lui, trên đầu còn lắp cameras, giữa thanh thiên bạch nhật, còn trắng trợn như thế, ai chả tò mò.
Hai người hôn nhau kia tuổi cũng chả lớn bao nhiêu, sêm sêm đám Mộ Tư Bạch là cùng, cả đám chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, cái hôn đọng mùi ngây ngô kia suy cho cùng cũng chẳng có gì hay ho để nhìn.
"Son môi." Chân Mặc tỉ mỉ quan sát, đối mặt với thiếu niên khóe miệng dính đầy son môi, chọt chọt vào môi của mình.
Cả bọn nãy giờ đều cúi đầu nhịn cười, trực tiếp phun luôn ngụm trà sữa cuối cùng trong miệng ra, phụt cười thành tiếng, y chang bị chọt trúng điểm cười, cười hô hố không ngừng.
Đôi trẻ bừng tỉnh, sớm đã uống xong, nên nắm tay lủi xuống lầu.
Lúc đi ngang qua bàn bọn họ còn trừng mắt đá xéo, nam sinh da dẻ trắng mịn, dáng vẻ học sinh ngoan hiền, ai có ngờ lại lén lút làm chuyện này chứ.
Có lẽ nhìn thấy lực lượng bên địch áp đảo quá mức, cũng không dám lộ liễu, trừng xong thì lủi đi mất, ở cái đất có thể động thủ thì không động khẩu này, cậu thật sự rất sợ bị ăn đòn.
"Đi." Mộ Tư Bạch cũng đứng dậy xuống lầu, thanh toán hóa đơn.
"Aiz, đại ca này, không phải chứ?" Lưu Phong mở mồm ra là khuyên nhủ, nhưng trong mắt lại bừng lên ý chí "Kế hoạch này khả thi đấy", chính mình còn lừa không nổi, sao qua mắt được đám bạn bao năm trong nhà chứ.
"Con hàng ngu đần này, trong đầu mày toàn SHI đấy à, thích hóng chuyện cỡ đó? Tới nhà tao, Mộ Lão Tam lái xe ra ngoài rồi, chưa tới nửa đêm chưa lết về đâu." Quét mã QR xong, Mộ Tư Bạch nhận lấy món quà nhỏ từ người phục vụ, kết nơ đầy đủ, bên trong là mô hình cướp biển.
Nhân viên phục vụ tận tình nói thêm, đây là sự kiện hằng năm của quán, nếu quý khách chi hơn 200 tệ sẽ được tặng một bộ.
"Đù, đừng bảo mày lắp cameras trong xe ba mày nhá?" Quý Ngô Châu vừa đẩy cửa vừa nói.
"Sao không nói tao lắp cameras trong nhà luôn đi?" Mộ Tư Bạch tặc lưỡi.
Nhóm bốn người: Làm như kiểu mày chưa từng làm ấy, không phải bị ba mày gỡ rồi à?
"Vòng bạn bè đôi lúc cũng có ích đấy, cho bọn mày xem này, Mộ Lão Tam đi gặp hội bạn cũ, thấy người này chưa, nghe đồn là tình địch của ổng.
Ngọt ngấy với mẹ tao y chang thuở ban đầu, tống vào họng người ta cả tấn cơm chó, trẻ con vãi." Mộ Tư Bạch đẩy điện thoại về trước, trên màn hình còn một số tin nhắn bên vòng bạn bè, khi P chính thức dùng bữa, còn đặc biệt làm một cái lưới chín ô vuông, người đứng cùng hiệu trưởng Mộ hẳn là mẹ Mộ Tư Bạch, nói thế nào nhỉ, mặt lạnh như băng, là mĩ nhẫn kiêu sa, nhưng có thể nhìn ra tình yêu nồng đậm trong mắt bà, nhìn thế lại thấy tính cách Mộ Tư Bạch có lẽ giống mẹ cậu ta ở một số khía cạnh.
Mộ Tư Bạch tiện tay ấn like, còn để lại bình luận:
"Cơm chó này của hai người, có cân nhắc tới cảm xúc thằng con nhà mình chưa?"
Tề Tễ khẽ hé miệng, chỉ vào Mộ Tư Bạch, quên mất vừa nãy muốn hỏi gì.
Sa Đông Đông ngồi cùng xe với Tề Tễ và Mộ Tư Bạch.
Mộ Tư Bạch nhỏ giọng giải thích với Tề Tễ, "Hay là ấn like, miễn bình luận đi, biết đâu Mộ Lão Tam cắt sinh hoạt phí một năm của tôi thì sao, mấu chốt là không được để ổng muối mặt trước bàn dân thiên hạ, sao chăng ổng vẫn là ba tôi, cũng phải cho ổng tí mặt mũi mới phải đạo.
Nếu chờ được phong bao thì tôi xóa ngay đống like lẫn bình luận đó đi." Vừa dứt lời, điện thoại tinh tinh vài tiếng liền, hơn chục phong bao lì xì 2200 được gửi đi, ghi chú đều là "Người khôn ngoan ắt phải hiểu, anh cho mày, cầm." Còn biết chấm câu nữa cơ à, xem ra vẫn chưa tới mức say bí tỉ.
Nhưng cũng chẳng hơn tẹo nào, vai vế lộn tùng phèo cả lên.
Mộ Tư Bạch còn rep lại một câu: "Cảm ơn anh!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...