Sau khi cả đám ra khỏi sân trượt băng, hơi mát trên người phút chốc đã bốc hơi sạch sẽ dưới cái nắng thiêu đốt.
Cái nóng hè ở Đông Bắc không có xíu độ ẩm nào, khô khốc hệt như con người ở đây, ngoại trừ nóng vẫn chỉ có nóng, đôi khi cũng khiến người ta sinh ra ảo giác, như bị đem phơi khô áp chảo ngay ngoài trời.
Mộ Tư Bạch ghét cái nóng tới độ ma quỷ cũng sợ bốc hơi.
Da hắn dễ bắt nắng cực, hai cánh tay lộ ra ngoài đỏ tợn y chang quả cà chua chín mọng, bình thường ra ngoài đều siêng năng bôi kem chống nắng, không phải đỏm dáng gì đâu, mà hắn bị dị ứng với tia cực tím.
Hôm qua cật lực lục tung cả phòng vệ sinh nhà Tề Tễ lên cũng chả thấy bóng dáng kem chống nắng đâu sất, Tề Tễ nhà ta quả là đàn ông đích thực, ngoài bộ dụng cụ đánh răng thêm dao cạo râu ra, trên giá chỉ có một lọ sữa rửa mặt NIVEA.
Đúng là tên ngốc chỉ biết cậy mình có nhan sắc, ỷ da dẻ tốt mặt mũi ưa nhìn lại còn cao ráo, cái gì cũng chả bôi đã chường mặt ra ngoài, túm cái quần lại, là do mặt tiền tốt.
Tề Tễ đi bên cạnh Mộ Tư Bạch, nghe Lưu Phong cùng những người khác nói chuyện phiếm, bọn nam sinh tụ lại một chỗ tám tới sáng cũng không hết chuyện là có thật.
Năm học đã bắt đầu được hơn một tuần, hotboy hotgirl như rau hẹ mọc sau mưa, hết vụ này tới vụ khác, ranh giới cũng ngày càng lẫn lộn, trước giờ đều nhìn giới tính, bây giờ giới tính cũng phải chờ kiểm nghiệm, có khi còn chả cách nào phân biệt nổi.
Sa Đông Đông nói hotboy trường bọn nó tốn công lựa ra xong lại ngoẹo đầu vào WC nữ, ai nấy nghe xong đều hoảng loạn không thôi, ai có ngờ hai ta là đồng chí đâu cơ chứ, người nhà mình chính chủ còn chẳng nhận ra nữa là, còn là song sinh nữ mới chết cơ.
Có điều danh hiệu hotboy cứ giữ thế luôn, con gái ngầu lòi hơn cả con trai, thì ở đây còn cái beep gì cho lũ nam sinh đâu chứ.
Tương tự, đàn ông con trai còn muốn điệu hết phần người ta, ai đâu chơi lại.
Tề Tễ nhận ra cuộc sống cấp ba của họ dường như còn phong phú hơn nhiều so với trung học số 13, cho dù đánh nhau cũng mang theo khí thế ngạo mạn coi trời bằng vung thuộc về tuổi trẻ.
Đây mới là thanh xuân chứ, nên bung xõa thì bung xõa, không phải canh trước ngó sau, cũng chả cần lo có ai tới thu dọn mớ hỗn độn kia không.
Mộ Tư Bạch vẫn đút hai tay vào túi quần, vung tay đi về trước, nhưng lần này khe hở giữa hai chân hơi lớn, hẳn súng thần công vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều.
Mang theo tâm lí áy náy, Tề Tễ bèn đề nghị đi ăn đá bào, kết quả bị mọi người xúm lại phản đối.
"Trời má, Tề Tễ, cậu đến từ Bắc Kinh chớ gì? Nói cậu biết này, ở phương Bắc bọn này, đố cậu tìm ra đứa nào ăn đá bào vào mùa hè đấy, lẩu, ăn bữa lẩu mới đã cái nư." Tên Đông Bắc rởm Sa Đông Đông, từ nhỏ đã y chang mấy ông cụ non, tự cho mình là đúng, tiếng Đông Bắc toàn nhép nheo nhéo theo cái bộ "Tình yêu chốn thôn quê", nhưng ở Cáp Nhĩ Tân, không có khẩu âm nặng như Thiết Lĩnh Hồ Lô hay đảo Thẩm Dương.
Tề Tễ nhướng mày, phương Bắc? Bộ Bắc Kinh không thuộc phương Bắc à? Phải rồi, phía bắc là dãy núi Tần Lĩnh sông Hoài Hà, người Cáp Nhĩ Tân ngang ngược đến thế? Trừ Hắc Cát Liêu ra còn lại thuộc phương Nam hết à?
"Hờ, vậy tôi phải học hỏi người Đông Bắc các cậu rồi." Tề Tễ cố ý nhấn mạnh ba chữ người Đông Bắc kia, "Trời lạnh thì ăn kem? Nóng bức lại ăn lẩu? Không phải càng ăn càng lạnh, càng nhai càng nóng à? "
"Đã ghiền." Chân Mặc nhìn Tề Tễ y như nhìn tên ngốc, từ tốn phun ra hai chữ.
Tề Tễ không hiểu ý Chân Mặc lúc nói hai từ này là gì, Quý Ngô Châu tốt bụng giải thích thêm.
"Đầu tiên tôi muốn đính chính với cậu, ở Đông Bắc chúng tôi không gọi là kem, mà là cà rem.
Mùa đông, bọn tôi không chỉ ăn cà rem còn ăn đồ đông lạnh, lê đông lạnh, hồng táo đào vàng, nói chung nhiều lắm, mấy loại cậu có thể nghĩ đến hầu như đều có hết.
Bởi vì chúng tôi có hệ thống sưởi mà, đôi khi trong nhà có thể hơn 30 độ, nóng lắm.
Như nhà ngoại tôi ở quê, còn xài giường sưởi đấy, Tết về đó, giường sưởi đi với cà rem chính là tuyệt phối, lạnh thì cứ chui tọt vào chăn là xong chuyện.
Còn lẩu ấy à, bọn này ăn lẩu quanh năm suốt tháng, nóng hay không cũng chả liên quan tới nửa xu tiền của bọn này.
Riêng cái người bên cạnh cậu kia kìa..." Quý Ngô Châu vỗ vai Mộ Tự Bạch, "còn từng..."
"Tém tém lại đi, cái miệng mày rộng quá ha?" Mộ Tư Bạch không cho là đúng, cái chuyện ngớ ngẩn như tự mình bỏ tiền ra làm kem còn đắt hơn giá một cây ngoài thị trường kia beo réo bên ngoài.
Tiêu hóa nội bộ, cười cười cho qua đã đủ rồi, chả có lý do gì phải phun hết ra ngoài sất.
Quý Ngô Châu đương nhiên nghe lời đại ca bọn nó, đại ca nói gì tất phải nghe theo, bằng không cứ đào sẵn hố để đó đi.
Chỉ nói lấp lửng đây đây đó đó thôi, đã khiến cả bọn nhớ lại đống thứ tạp nham hồi xưa, giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cười quá xá.
Nói tới lẩu thì không thể qua loa được, sáu người bắt hai chiếc chạy thẳng đến quảng trường trung tâm, bên trong có nguyên một chuỗi nhà hàng lẩu, thịt dê thảo nguyên đỉnh của chóp.
Hàng bán rất chạy, phía trước có ít nhất bảy tám cái bàn xếp thành hàng, lúc này không phải giờ cơm nên cũng chưa đông lắm.
Vừa mới trượt băng xong, thể lực gần như tiêu hao hết ráo, Tề Tễ chưa trượt được mấy vòng, chẳng qua lúc nãy nhận một cú Hàn băng chưởng kia còn thêm vụ ngã dập mặt, chắc bị nội thương rồi, Tề Tễ cảm thấy bụng quặn lên từng cơn, đói cồn cào.
Ăn xong một đĩa trái cây được dọn miễn phí, cuối cùng cũng tới lượt bọn họ, bàn sáu người vừa dọn ra, Lưu Phong gần như dùng tốc độ chạy nước rút 100m bắn vụt tới.
Vì là nồi lẩu nhỏ, nên mỗi người đều gọi mỗi vị khác nhau, mà cũng không hẳn.
Thực ra có vài loại đế lẩu, sáu người bọn họ gọi cả thảy ba loại, canh nấm, cay nồng lẫn cay tê.
Tề Tễ muốn loại cay tê, còn Mộ Tư Bạch lấy canh nấm.
Sau khi gọi món xong, Tề Tễ nhìn quanh một vòng, cứ cảm thấy sáu thằng con trai to con đang độ bẻ gãy sừng trâu, gọi bằng này chắc chắn không đủ, thôi quên đi, lát nữa lại gọi thêm.
Cậu chàng phục vụ bê đế lẩu lên, Tề Tễ cảm thấy mình có thể quất hết sạch, rất thơm, nhưng sao lại không thấy ớt đâu cả, chả nhẽ bưng nhầm rồi à.
Bèn chọc Mộ Tư Bạch đang ngồi bên tay phải, "Không nhầm chứ? Tôi gọi cay tê sao không thấy ớt đâu?"
"Không nhầm, cay tê của người ta là tiêu hạt, chủ yếu là dầu mè với tiêu hạt xanh." Mộ Tư Bạch nói xong, sợ Tề Tễ không tin, bèn lấy đũa của Tề Tễ nhúng vào nồi đưa tới bên miệng cậu.
Tề Tễ do dự một lát, vươn đầu lưỡi liếm liếm, nháy mắt có cảm tưởng như mình đang rơi vào hủ dầu mè, cảm giác tê cay nơi đầu lưỡi nườm nượp kéo đến, còn tê hơn cả lúc tiêm thuốc mê.
"Không gọi nước à?" Tề Tễ cắn đầu lưỡi tê rần, khó chịu hỏi một câu.
"Lẩu tiệm này thuộc kiểu semi buffet*, salad trái cây đồ uống bia bọt gì đó đều miễn phí tất, đi lấy nước chấm đi, thuận tiện pha đồ uống luôn." Sa Đông Đông thích nhất điểm này, đồ uống còn ngon hơn mấy quán trà sữa pha, có khi thèm quá phải ghé quán kêu một dĩa thịt dê uống trà sữa, hạnh phúc thôi rồi.
*Semi buffet: Kết hợp giữa buffet và tiệc truyền thống, do đó, thực khách vừa được trải nghiệm sự phục vụ và tự phục vụ, phù hợp với nhiều đối tượng khách hàng.
Tề Tễ lấy hai ly nước pha sẵn về trước, một ly việt quất, cái khác là nước dừa.
Vị còn ngon hơn ở tiệm trà sữa, cậu uống tận hai ly, một ly là để đỡ cay, một ly uống cho đỡ thèm.
Tư thế của Sa Đông Đông rất dọa người, thực ra cũng không cầm về mấy thứ, trên bàn đều là khoai tây lát trước khi đồ ăn được dọn ra, Tề Tễ nếm thử một miếng, tiệm này chắc hẳn cũng đổ không biết bao nhiêu vốn liếng vào đây, mấu chốt là giá cả không phải rẻ hơn Bắc Kinh một chút hai chút thôi đâu.
Quá trình chờ đợi rất lâu, lúc bọn họ đang tính giục người, em trai phục vụ kia cuối cùng cũng đẩy xe tới, Tề Tễ nhìn mà ngớ cả người.
Lúc trước cậu ăn lẩu đều là đĩa rau các loại, trên đĩa cũng chỉ có được vài ba lát thịt, nhưng cửa tiệm này không gọi là đĩa, gọi là khay khổng lồ mới đúng! Dài to còn nhiều, nguyên cái bàn dài ba người ngồi, nó chỉ kém đâu 20 cm đổ lại.
Bọn họ gọi bốn đĩa thịt cừu, trên bàn đặt không hết, hai đĩa được dọn ra trước, cũng là cái loại khay siêu to kia, mấy miếng thịt dê cuộn tròn không phải trải phẳng ra đặt vào đó, mà đều dựng đứng hết lên! Hết chỗ này cũng phải hai cân thịt dê chứ đùa?
Trong ấn tượng của Tề Tễ, cậu từng đến rất nhiều cửa tiệm không phải do người Đông Bắc mở cũng có, cửa tiệm Đông Bắc chính tông cũng có, số lượng món ăn đều rất nhiều, không phải kiểu đồ ăn đặt ngay chính giữa đĩa, mà nguyên cả đĩa đều tràn ngập đồ ăn.
Nhưng cũng không sốc bằng cái tiệm này, nội phục vụ rau thịt không đã chiếm hết cái bàn, không cần lo rau thịt có đủ hay không nữa, giờ cậu chỉ sợ bọn họ ăn không hết!
"Ăn đi, Nhìn Gì này, còn ở đó làm gì, vừa nãy không phải y chang quỷ chết đói đầu thai à, sao, đế lẩu cay bốc hơi rồi?" Chỉ chớp mắt, Mộ Tư Bạch đã gắp được vài đũa thịt dê cuộn tròn rồi.
Nếu không phải nồi lẩu quá nhỏ, thằng ất ơ này chắc ngốn luôn cả đĩa quá, không phải, cả cái máng lợn đổ vào nồi mới phải?
Mấy người bọn họ lúc ăn đều rất kiệm lời, ai cũng bạt mạng tranh nhau gắp thịt, rau rác gì đó còn nguyên, chẳng ma nào thèm động, điên cuồng lao đầu vào thịt cuộn trên đĩa.
"Thịt dê vừa ngon lại mềm, đế lẩu chỉ toàn dầu mè, cậu hỏi thế là muốn đổi cho tôi à?" Tề Tễ ôm chút may mắn, chỉ chờ mỗi chuyện Mộ Tư Bạch sảng khoái bưng nồi của mình qua cho cậu.
"Đầu chứa dầu mề ở trỏng à? Nếu tôi ăn cay được còn cần canh suông cái rắm, đừng lãng phí, đã gọi thì ăn đi." Lời Mộ Tư Bạch nói luôn nằm trong dự đoán của Tề Tễ.
Hạt tiêu đều có màu xanh nhàn nhạt, hơi không chú ý chút đã ăn phải, đầu lưỡi tê rần rần.
Tuy Mộ Tư Bạch nói thì nói thế thôi, nhưng vẫn cầm vá hớt bọt canh đến, vớt lớp dầu mè trong nồi Tề Tễ ra rồi cho một ít nước canh suông vào trong.
Bốn đứa còn lại vừa hay ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, liếc nhau một cái, đánh mắt ngầm với nhau, đấy đấy, tao nói hai đứa nó có vấn đề rồi mà, lại vùi đầu chén tiếp.
Chén thịt gần xong, mọi người mới miễn cưỡng giơ đũa hướng tới đĩa rau, "Nếu không phải để đỡ ngấy, tao cũng chả thèm nhai đâu." Lưu Phong gắp một đũa rau xanh cho vào nồi đun sôi, quả nhiên chả có tí hứng khởi như lúc ăn thịt dê.
"Không ăn đâu, để thịt trong bụng tao nghỉ ngơi một lúc đã, rau xanh là thứ quỷ gì chứ." Sa Đông Đông đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình.
Tề Tễ sớm đã đặt đũa xuống từ lâu, định đi thanh toán hóa đơn trước.
Em trai phục vụ kia cách cậu rất xa, giờ chỉ có nước hét to át luôn cả tiếng ồn xung quanh đây, người ta mới nghe được.
"Trên bàn có mã, quét đi, ăn xong đưa cho quầy lễ tân xem qua là được." Mộ Tư Bạch uống ngụm bia cuối cùng trong lon, ợ một tiếng.
Tửu lượng cũng khá thật, nốc liên tù tì bảy tám chai bia mà cứ ngỡ đang uống nước lã, mặt tỉnh bơ không hề gì sất.
"Ờ." Tề Tễ nhanh chóng quét mã QR thanh toán, lại chậc lưỡi cảm khái, rẻ thật đấy, lại còn ngon, lần sau đến tiếp, cậu cuối cùng cũng tìm được lí do đầu tiên thích nơi này rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...