"Hắt xì!"
Tiếng Nó hắt hơi một cái khi bị con nhỏ bóp nghẹt mũi, Nó dần mở mắt, chớp chớp vài cái khi cái mắt vẫn còn đang trong tình trạng ngái ngủ. Cảm nhận được hơi ấm cạnh bên, Nó dần quay đầu sang bên cạnh.
Nó choàng tỉnh ngủ, ngồi phắt dậy khi thấy con nhỏ đang nằm cạnh bên. Nhỏ cũng ngồi dậy, nhỏ mỉm cười thật tươi, Nó không nói gì, đứng dậy, đi nhanh ra khỏi phòng. Nhỏ nhìn theo anh, rồi nhỏ mỉm cười..
Đặt một bát mì bên trên có quả trứng ốp la xuống mặt bàn, Nó làm mặt lạnh kêu nhỏ ăn, bát mì quen thuộc mà hồi xưa nhỏ rất thích. Nhỏ cười tít mắt, vì ở bên kia, nhỏ rất ít khi được ăn mì, chỉ toàn hamberger, pizza, fomat, mì tôm là món khoái khẩu của nhỏ ngày trước và cả bây giờ nữa.
Nó nhìn nhỏ ăn, Nó mỉm cười. Nhỏ ăn nhanh quá làm rớt cả miếng trứng ốp la xuống mặt bàn, nhỏ dùng đũa gắp hoài mà nó cứ trơn trơn không gắp vô được. Nó im lặng, hai bàn tay đan vào nhau chống cằm che miệng lại, lặng lẽ quan sát hành động đáng yêu lúc này của con nhỏ.
Cuối cùng tức quá, nhỏ dùng tay nhặt miếng trứng lên rồi bỏ vào bát mì của Nó, nhỏ nhìn Nó rồi cười. Nó đứng dậy lấy cái khăn khô đang treo trên chạn lau tay cho nhỏ, rồi nói:
"Lần sau đừng vào phòng anh như vậy nữa nhé!"
Nhỏ nhai nhồm nhoàm, vừa nhai nhỏ vừa đưa cặp mắt to tròn xoe hỏi lại:
"Tại sao ạ?"
"Như thế không tiện vì chúng ta.. chúng ta là anh em!"
Rồi Nó im lặng, nhỏ cũng im lặng, nhìn xuống bát mì, mắt nhỏ rưng rưng. Nó thấy vậy vỗ vỗ vai nhỏ kêu nhỏ ăn nốt bát mì rồi nó đưa nhỏ đến một nơi rất hay, nhỏ nhìn anh gật đầu, đưa tay gạt nước đang lăn nhẹ trên má.
Dắt xe máy ra sân nền xi măng, chiếc xe máy này khác với chiếc xe máy cũ mà trước đây anh vẫn hay chở nhỏ đi học, chiếc xe này có vẻ mới hơn, được sơn màu xanh tím than. Rõ ràng nhỏ chẳng biết chút gì về xe nhưng nhỏ vẫn đem tò mò của mình ra hỏi anh:
"Chiếc xe máy cũ đâu rồi anh?"
"Hỏng rồi!"
Nhỏ không hỏi gì thêm nữa, ngoan ngoãn, vui vẻ trèo lên xe anh. Nhỏ rất muốn đến cái nơi mà anh nói là rất hay, bởi vì với anh cái chỗ rất hay ấy thì đối với mọi người sẽ là rất rất hay. Đội cái mũ bảo hiểm có lưỡi trai màu đen lên đầu, nhỏ yên phận ngồi sau lưng anh, hai tay đút vào túi áo len của anh đang khoác trên người để sưởi ấm. Nhỏ cứ giục anh trai nhanh lên, rõ ràng rằng nhỏ đang hào hứng lắm.
Trên đường đi nhỏ ngồi sau xe luyên thuyên đủ thứ chuyện mà chính nhỏ cũng không hiểu nhỏ đang hỏi về vấn đề gì nữa, Nó thì chỉ im lặng rồi trả lời con nhỏ như người chơi đang trả lời chương trình ai là triệu phú vậy.
"Anh không đi làm ạ?"
"Hôm qua anh gọi điện xin nghỉ vài hôm."
"Anh đang làm gì rồi?"
"Thợ sửa xe."
"Anh đã quen được cô nào chưa?"
""
"Mà chắc chẳng chị nào lọt vào được mắt anh đâu nhỉ!"
"Anh ơi sao Việt Nam không có tuyết như nước ngoài, em thấy khí hậu đều lạnh như nhau mà!"
""
"Anh ơi.. Anh ơi.."
Nếu như có một danh hiệu để phong cho con nhỏ lúc này, thì có lẽ Nó sẽ phong cho con nhỏ một biệt danh "Chuyên gia thắc mắc". Nghe cũng không tệ.
Dừng lại, gạt chân chống xuống đất, Nó nói với nhỏ là từ đây chúng ta sẽ đi bộ mới đến được chỗ đó.
Trước mắt nhỏ hiện ra là một rừng cây bạch đàn với những thân cây cao to màu trắng, cùng vài chiếc lá xanh, vàng ẩn hiện trong tán lá cây vươn mình cao vút. Nó nhìn nhỏ bằng ánh mắt sâu và sắc như để ám chỉ con nhỏ đi theo Nó vậy, rồi nó quay lưng, hai tay đút túi quần, lặng lẽ bước đi.
Nhỏ lon ton chạy sau lưng anh tiến dần vào trong khu rừng bạch đàn đang rì rào trong gió, dưới cái nắng nhẹ nhàng, hanh khô đang cố sức sưởi ấm mọi cảnh vật xung quanh của buổi sáng trời mùa đông, trước khi phải nhường chỗ cho cái không khí lành lạnh với những đám mây màu xám xịt nơi gần lưng trời. Nhỏ bước gần vào anh, đưa tay vòng vào khuỷu tay của anh ôm chặt, nhỏ cảm nhận được hơi ấm từ cánh tay của anh.
Nó và nhỏ cứ thế bước đi, nhỏ vui lắm, cứ tủm tỉm cười hoài, cái cảm giác được ở bên cạnh người mình yêu thương, cùng nắm tay lặng lẽ dạo bước trong rừng cây, sao mà dịu dàng thế, mộc mạc mà thanh tao vậy, làm cho nhỏ cảm thấy xao xuyến vô cùng, không biết anh có cảm nhận được như vậy hay không, giây phút này.
Cái không khí buổi sáng sớm mùa đông sao mà diệu kỳ đến thế, nó trong lành và mát lạnh, hít một hơi mà cảm giác như không khí đang chui vào từng tế bào phổi trong lồng ngực mình vậy, mát rượi, nó làm cho tim nhỏ đập nhanh hơn rất nhiều.
Dưới chân hai anh em là con đường uốn lượn được xây bằng xi măng, trải dài một màu trắng ngà xôm xốp, đó là màu hoa của những bông hoa bạch đàn. Gió đưa mùi thơm của hoa bạch đàn thoang thoảng, tràn ngập khắp cả khu rừng cùng tiếng chim hót líu lo. Đi hết con đường hoa bạch đàn ấy, phía trước mắt nhỏ, đồng cỏ xanh dần dần hiện ra. Ánh nắng ấm áp, chiếu xuyên qua những tán lá cây bạch đàn cuối cùng nơi cuối con đường tạo nên khung cảnh đẹp mê hồn. Nó nắm tay nhỏ, bước những bước chân đầu tiên lên đồng cỏ xanh.
Những đám cỏ xanh mọc sát mặt đất màu nâu xốp, bao trùm cả cánh đồng. Nơi đây không còn là những khu đô thị sầm uất, hay phố xá chen chúc bởi tiếng còi xe inh ỏi hay những nhà máy ô nhiễm, nặng mùi hóa chất nữa, mà chỉ có đồng cỏ xanh vô tận và đường chân trời xa tăm tắp.
Nhỏ ngỡ ngàng, nhỏ vui mừng lắm, nhỏ cảm thấy nơi này thật thân quen. Đúng rồi, là cánh đồng cỏ xanh, nơi mà luôn hiện hữu trong những giấc mơ của nhỏ, rồi nhỏ nhìn anh. Nhỏ thấy anh đang nhìn nhỏ, trìu mến, nhỏ nở nụ cười thật tươi. Rồi khuôn mặt nhỏ bỗng xìu xuống, nhỏ cúi mặt, nước mắt nhỏ lăn trên cái má phúng phính của nhỏ rồi rớt xuống, bởi vì nếu đúng như trong giấc mơ thì tại nơi đây hình dáng anh cũng sẽ dần biến mất.
Nó không hiểu chuyện gì, nâng cằm nhỏ lên, gạt nước mắt cho nhỏ, rồi mỉm cười. Nó nắm tay nhỏ chạy thật nhanh về phía trước, nhỏ nở nụ cười nắm chặt tay anh, đưa tay gạt nước mắt. Hai anh em cứ thế vừa chạy vừa cười vui vẻ, sảng khoái, gào thét, trên cánh đồng xanh rộng lồng lộng gió, bỏ mặc phía sau xa xa, rừng cây bạch đàn đang rì rào gió thổi.
Vấp phải viên đá bé xíu dưới chân, nhỏ đang chạy thì mất đà ngã xuống, Nó đang nắm tay nhỏ cũng bị lực kéo mạnh theo đà ngã xuống theo nhỏ. Nhỏ ngã xuống, lưng chạm xuống đồng cỏ xanh nghe cái uỵch, Nó ngã đè lên người nhỏ. Trong tích tắc, hai ánh mắt chạm vào nhau, qua ánh mắt ấy, chúng nó đã phần nào hiểu rõ được trái tim mình đang nói gì.
Nhỏ đỏ mặt, trái tim nhỏ đập loạn nhịp, rồi nhỏ dần dần khép nhắm mắt lại, nhỏ chờ đợi.. Giữa đồng cỏ xanh bất tận ấy, nhỏ đang chờ đợi một bờ môi, một nụ hôn đầu đời.
Nó! Sau một khoảnh khoắc như chết lặng ấy, Nó cũng dần trấn tĩnh lại, Nó vội vã đứng dậy, quay lưng lại với nhỏ, nói trong ấp úng:
"Anh xin lỗi!"
Nhỏ ngồi dậy, tiến tới nắm lấy tay Nó rồi nói khẽ:
"Không sao đâu ạ!"
Nó chủ động buông tay nhỏ ra, hai tay đút vào túi quần rồi lặng lẽ bước đi. Nhỏ đứng lại, nhìn theo anh, mắt nhỏ rưng rưng. Rồi như không còn giữ được nỗi chất chứa trong lòng, nhỏ thét lên:
"Em sắp phải lấy chồng rồi đấy!"
Nó đang bước đi, Nó dừng lại. Nó im lặng, không quay mặt lại nhìn nhỏ. Cái cảm giác này, khung cảnh này tại sao nó lại giống như trong giấc mơ của nhỏ như thế. Vô tình, rồi bất chợt Nó quay người lại, mỉm cười nói với nhỏ bằng giọng trầm ấm:
"Ừ! Cũng đã đến lúc nhóc phải lấy chồng rồi nhỉ!"
Nhỏ nước mắt giàn giụa, nhỏ nói trong tiếng nấc:
"Em không muốn lấy chồng, em không muốn lấy Mike.. em.."
Nó quay lưng bước đi, lặng lẽ, không do dự, vô tình như những cơn gió mùa đông đang ùa về, cắt da cắt thịt và cắt cả tâm can.
"Vậy anh lại đuổi em đi như nhiều năm về trước nữa đúng không? Em không đi đâu nữa đâu, mặc kệ anh.."
Nó vẫn cứ thế bước đi như bỏ ngoài tai những gì nhỏ vừa nói. Nhỏ khuỵu chân xuống, ngồi khóc, hai tay ôm mặt nức nở:
"Đợi em với.. Anh ơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...