Cố Hạnh Nguyên đi theo Bắc Minh Thiện, họ đi vào một quán bar có một hầm rượu nổi tiếng, cô không ngờ là khi cô phóng tầm mắt nhìn đi thì có thế thấy ở mọi nơi trong quán bar có nhiều người với đủ chủng tộc và màu da, mọi người đang ăn uống linh đình, khắp nơi đều là tiếng reo hò và tiếng nói cười.
Những mùi vị của rượu xen lẫn với nhau ập vào mũi cô.
“Hey, Vicent, lâu quá rồi không gặp!” Người lên tiếng là một người Tây Ban Nha có mái tóc đỏ nói tiếng Trung không chuẩn lắm, người đàn ông tóc đỏ là ông chủ của quán bar này.
Còn Bắc Minh Thiện là khách quen của chỗ này, anh nhếch môi rồi gật đầu, sau đó dùng tiếng Tây Ban Nha giao lưu vài câu với người đàn ông tóc đỏ.
Ngay sau đó, người đàn ông tóc đỏ liền bật cười.
Bắc Minh Thiện quay người lại nhắc nhở Cố Hạnh Nguyên một câu: “Ở đây đợi tôi, đừng có chạy lung tung, tôi đi một chút rồi về.”
Nói xong anh liền đi theo người đàn ông tóc đỏ đó.
Tuy Cố Hạnh Nguyên không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng cô đã ở Mỹ 5 năm nên cô có thể nói tiếng Anh rất lưu loát.
Lúc nãy cái tên Vicent mà người đàn ông tóc đỏ đó gọi chắc là tên tiếng Anh của Bắc Minh Thiện, ngón tay cô bất giác sờ lên mặt dây chuyển trước ngực, lúc này mới nhớ đến V.Q chính là viết tắt của tên anh.
Bắc Minh Thiện tặng mặt dây chuyền kim loại có khắc tên anh, rốt cuộc có ý gì?
Dường như có thứ gì đó chạm phải tim cô làm tim cô đập thình thịch,
Cô không dám nghĩ xa hơn.
Cô đi thẳng đến trước quầy bar rồi dùng tiếng Anh nói với người pha chế cho cô một ly rượu nho.
Cô vừa uống rượu vừa tò mò ngắm mọi người đến từ mọi nơi trên thế giới trong quán bar, vừa đợi Bắc Minh Thiện.
“Hi, cô búp bê phương Đông xinh đẹp, tôi tên Thomas, hình như chưa bao giờ gặp cô, lần đầu tiên đến hả?”
Một chàng trai trẻ tóc vàng mắt xanh cẩm theo một ly rượu vang đi đến phía Cố Hạnh Nguyên và nói tiếng Anh rất lưu loát.
Cố Hạnh Nguyên ngước mắt lên nhìn hắn ta, cô chỉ thờ ơ rồi lịch sự gật đầu với Thomas một cái, mấy anh đẹp trai tóc vàng lúc ở Mỹ cô gặp nhiều rồi, tiếc là cô không thích thể loại này.
“Ah ha, gần như mỗi ngày tôi đều đến đây, cái anh lúc nãy là chồng cô sao?” Thomas có sự phóng khoáng nhiệt tình của người phương Tây, dù cho cô không thích thú gì lắm, anh ta vẫn tươi cười đón chào rồi đi thẳng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô trước quầy bar.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu cho Thomas đáp án phủ định.
“Wow, tuyệt! Nói vậy là tôi có cơ hội rồi.” Đôi mắt xanh lam của Thomas ngay lập tức lóe lên một sự tán tỉnh.
Ngay sau đó Cố Hạnh Nguyên mới biết rằng Thomas thật ra cũng là con riêng, mẹ của hắn ta là người Tây Ban Nha, ba là người Anh, từ lúc nhỏ Thomas và mẹ sống nương tựa vào nhau, còn ba mỗi năm chỉ thỉnh thoảng về Tây Ban Nha thăm họ mấy lần.
Thomas cao hứng kể lại với cô, hai mươi mấy năm nay các thể loại khó khăn trong cuộc sống đều không làm hắn ta gục ngã, ngược lại càng làm hắn ta hăng hái tiến lên.
Nghĩ đến cảnh ngộ của Thomas, Cố Hạnh Nguyên liền nhớ đến quá khứ của bản thân.
Có lẽ do đều là người cảnh ngộ bất hạnh nên cô liền có cảm tình hơn với Thomas vài phần.
“Wow, mặt dây chuyền trước ngực cô lấp lánh thật…”
Thomas bị mặt dây chuyền trước ngực cô hút mắt, thế là hắn ta ngạc nhiên hỏi: “Có thể cho tôi mượn xem chút được không?”
Cố Hạnh Nguyên nhướng mày: “Được thôi.”
Sau đó Thomas liền cầm lấy mặt dây chuyền của cô xem kĩ một lát, ánh mắt hắn ta lóe lên một sự kinh ngạc: “Thật sự là thép chất lượng cao của V.Q! Cô lấy cái này ở đâu ra vậy?”
“Thép chất lượng cao?” Cố Hạnh Nguyên ngờ vực.
“Đó là gì vậy?”
Thomas ngạc nhiên nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Cô không biết sao? Thép chất lượng cao là một loại vật liệu của kiến trúc, nếu như nói là thép chất lượng cao bình thường thì vốn dĩ cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu như cái này thật sự là thép chất lượng cao của V.Q thì quả thật còn quý hơn cả kim cương đấy!”
Đầu ngón tay của Cố Hạnh Nguyên run rẩy, cô nuốt nước bọt, hai mắt mở to không tin được rồi thì thầm hỏi: “Thép chất lượng cao của V.Q đáng tiền vậy sao?”
“Tất nhiên! Tuy tôi không phải người trong giới kiến trúc, nhưng ở Barcelona thì kiến trúc chính là linh hồn của chúng tôi, cho nên chúng tôi có thể không làm kiến trúc, nhưng không thể không hiểu kiến trúc, V.Q từng là một vị kiến trúc sư Hoa Kiều thiên tài ở Barcelona, 10 năm trước anh ấy đã từng tạo ra một huyền thoại trong giới kiến trúc Châu Âu, chỉ có điều sau đó đột nhiên anh ấy không xuất đầu lộ diện nữa.”
Lúc Thomas nói đến chuyện kiến trúc sư V.Q thì nước bọt liền bắn tung tóe.
10 năm trước, trong giới kiến trúc Châu Âu đã dấy lên một phong trào V.Q, lúc đó gần như mọi người đều tôn sùng vị thiên tài người Hoa Kiều này thì anh ấy đột nhiên mất tích, không ai biết anh đã đi đâu, có người nói anh đã về Châu Á, có người nói anh đi Mỹ, còn có người nói anh đã tự sát rồi… từ đó mọi sự suy đoán liền rối rắm, giới kiến trúc lại có thêm một chỗ trống.
Cố Hạnh Nguyên nghe mà cảm thấy bối rối, nếu như người V.Q mà Thomas nhắc đến là Bắc Minh Thiện thì quả thật cô đã xem thường anh rồi.
“Anh chắc chắn thép chất lượng cao của V.Q rất đắt tiền chứ?” Cô e dè hỏi, trong lòng như có những con sóng lớn đang cuộn lên.
Khuôn mặt của Thomas lóe lên một tia sáng, hắn ta bật cười: “Tôi phải xem kĩ một chút.”
Sau đó Thomas liền đến gần Cố Hạnh Nguyên, đồng thời hắn giơ tay lên cười nói: “Nếu như thép V.Q này của cô là hàng thật thì nhất định là vô giá.”
Anh vừa dứt lời thì trong lòng Cố Hạnh Nguyên đã reo hò, thì ra cái tên Bắc Minh Thiện đó cũng hào phóng lắm, vô giá cơ đấy, he he, nhặt được châu báu rồi…
Nhưng không ngờ rằng nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ của cô vừa tràn ra bên khóe môi thì lại ngửi thấy một mùi thơm kỳ quái nồng nặc…
Ngay sau đó đầu cô đột nhiên trống rỗng.
Cô thẫn thờ vài giây, cô mở to mắt thấy khuôn mặt của Thomas dần dần mơ hồ đi, thoáng chốc đã tối sầm và mất đi ý thức…
…
Dưới tầng hầm của quán bar.
“Ha ha, Vicent, anh và tôi đều là người thích rượu, đã có rượu ngon sao tôi lại thiếu phần của anh được?”
Ông chủ quán bar, người đàn ông tóc đỏ lúc nãy đang vừa lấy ra mấy rương rượu nho thượng hạng từ kệ rượu vừa cười nói: “Rượu này tôi đã chuẩn bị xong cho anh từ năm ngoái rồi, chỉ là anh luôn không rảnh để sang đây lấy, quen anh nhiều năm như vậy rồi mà đây là lần đầu tôi thấy anh đưa một cô gái đến đây đấy, cô gái đó nhìn cũng xinh đẹp lắm, hai người kết hôn rồi sao? He he he…”
Đối diện với câu hỏi của người đàn ông tóc đỏ, Bắc Minh Thiện chỉ hơi nhếch môi: “Vẫn chưa.”
Sau đó những ngón tay thon dài lấy một chai rượu ra từ trong rương rồi xem một lát.
“Ha ha, phải giữ cho chặt đấy, cô búp bê phương Đông thuần khiết như vậy, chỉ cần hơi không để ý là bị người khác cướp đi đấy.”
Những ngón tay của anh nắm chặt lấy chai rượu rồi liếc nhìn người đàn ông tóc đỏ: “Cô búp bê phương Đông thuần khiết?”
“Tất nhiên! Hey, Vicent, đừng nói với tôi anh không nhìn ra đôi mắt của cô gái đó trong veo nhé, đó là đôi mắt mà bao người đàn ông thèm muốn đấy…”
Đôi mắt bao nhiêu người đàn ông thèm muốn?
Câu nói này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy lòng mình hơi rung động.
Lúc đi từ tầng hầm của quán bar ra, ông chủ tóc đỏ của quán bar vẫn đang cười nói với anh: “Ha ha, mấy rương rượu đó lát nữa tôi sẽ bảo người đưa lên xe cho anh, lúc nào anh với cô búp bê phương Đông kết hôn nhất định phải mời tôi đấy…”
Bắc Minh Thiện chỉ nhếch môi không nói gì.
Hai từ kết hôn này đối với anh mà nói dường như phải đảm nhiệm một trách nhiệm rất nặng nề.
Anh quét mắt một lượt xung quanh quán bar nhưng không thấy bóng dáng xinh đẹp đó đâu, đột nhiên anh rất căng thẳng.
Cô đâu rồi?
…
Một khu ổ chuột nào đó ở Barcelona.
Một tầng hầm bẩn thỉu.
“Nhanh thay áo quần cho bọn họ, không kịp nữa rồi, không lâu nữa phải bắt đầu rồi!”
Trong tầng hầm lạnh lẽo tối tăm và ẩm ướt đó tràn ngập một mùi thối rữa buồn nôn.
Cố Hạnh Nguyên mơ màng tỉnh lại.
Cô cố mở đôi mắt mờ đục của mình ra, đầu cô vẫn còn hơi choáng.
Đập vào mắt cô là 4 5 cô gái trẻ ăn mặc xinh đẹp, thân hình cũng chuẩn và màu da khác nhau đang nằm ngổn ngang trên đất, dường như đều đã mất đi ý thức.
Có mấy người đàn ông Tây Ban Nha vạm vỡ đang đứng giữa những cô gái đang hôn mê đó và nói tiếng Tây Ban Nha nghe khàn khàn, không biết là đang gào cái gì.
Bên cạnh bọn họ có mấy người phụ nữ Tây Ban Nha đang khom người, nơm nớp lo sợ gật đầu, sau đó nhanh chóng quỳ xuống đất thay áo quần cho mấy cô gái đang hôn mê đó.
Một người phụ nữ trong số đó đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Đột nhiên cô rất sợ hãi.
Tuy cô mắt nhắm mắt mở nhưng não cô đang bắt đầu từ từ khôi phục ý thức, chỉ là người cô vẫn mềm nhũn không chút sức lực, thậm chí đến sức phản kháng cũng không có.
Cô chỉ có thể giương mắt để người phụ nữ đó tùy ý cởi váy của mình ra, thô lỗ giúp cô mặc vào trang phục gì đó mà cô không biết.
Không lâu sau, cửa tầng hầm được mở ra.
Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cao lớn với khuôn mặt tuấn tú bước vào.
Cố Hạnh Nguyên hí mắt nhìn và run rẩy! Là Thomas!
“Ưm…” Cô khó khăn phát ra một âm thanh khàn đặc.
Ngay lập tức liền làm người phụ nữ Tây Ban Nha đó sợ hãi, bà ta hét lên bằng tiếng Tây Ban Nha: “Ôi ông chủ, người phụ nữ này tỉnh rồi.”
Thomas nhướng mày sau đó đi đến gần Cố Hạnh Nguyên.
Hắn ta giơ chân lên đạp nhẹ vào cô bị trói chặt lại đang nằm dưới đất.
Hắn ta dùng tiếng Anh nói: “Cô tỉnh cũng nhanh lắm, nhưng mà tỉnh rồi cũng vô ích.”
Trong đôi mắt sâu màu xanh lam đó hoàn toàn không giống với vẻ trong sáng lúc nãy ở quán bar, ngược lại u ám làm người khác cảm thấy sợ hãi.
Cố Hạnh Nguyên nghiến răng, cô không ngờ sự sơ suất của mình lại có thể làm cô rơi vào cái bẫy của Thomas.
Cô cảm thấy trên cổ mình trống trơn, trong lòng cô rất lo lắng, cô giận dữ hét lên: “Thomas, không ngờ anh là loại người rác rưởi như vậy! Trả dây chuyền cho tôi!.”
“Ha ha ha, chửi đi, cứ việc chửi.” Thomas cười phá lên sau đó bất ngờ lấy sợi dây chuyền làm bằng thép chấp lượng cao V.Q từ trong túi ra rồi đung đưa trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
“Hừ, sợi dây chuyền rẻ tiền này của cô, tôi đã tra rõ ràng rồi, V.Q vốn dĩ chưa từng làm ra sợi dây chuyền này, cho nên chả đáng nửa xu, bây giờ tôi trả cho cô.” Thomas nói xong thì ném mạnh sợi dây chuyền về phía Cố Hạnh Nguyên.
Mặt dây chuyền kim loại dáng dài đó rơi mạnh trên ngực Cố Hạnh Nguyên, làm cô cảm thấy đau đớn.
Cô thở dài nhẹ nhõm, cố hết sức xê dịch người mình để ngẩng đầu lên, cô dẩu môi ra muốn ngậm lấy sợi dây chuyền đó.
Cho dù là không đáng một đồng cũng được, cô chỉ biết rằng trong đầu cô vẫn nhớ câu nói mà Bắc Minh Thiện đã nói với cô: Không có sự cho phép của tôi thì không được tháo ra.
Đêm khuya.
Dưới bầu trời của Barcelona, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh mịch.
Nhưng ở dưới mặt đất của quảng trường Sant Felip Neri lại đang sôi sục.
Tại quảng trường, bốn phía đều có rất nhiều người đàn ông đến từ khắp nơi trên thế giới ngồi chật kín.
Ở giữa quảng trường có năm cột trụ rất lớn đang được thắp lửa, trên đầu của mỗi cột trụ đều phun ra ánh lửa nhưng không phải là lửa thật.
Còn những người đàn ông đang ngồi xung quanh đó đã không kiềm chế được từ lâu, mặt đỏ đến mang tai mà reo hò.
Bởi vì tối nay ở chỗ này sẽ có một màn làm người ta kích động – “những người đấu bò tót đãi khách”!
“Yo hoooo~”
“Bộp bộp bộp”, trong quảng trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, xen lẫn với tiếng la hét và tiếng huýt sáo, chớp mắt đã làm quảng trường dưới mặt đất dấy lên một trận huyên náo.
Trước đây ngày đấu bò tót đã từng là ngày mà cả nước Tây Ban Nha vui vẻ tổ chức. Nhưng mấy năm gần đây, mọi người ngày càng phản đối việc ngược đãi và tàn sát động vật, vì vậy truyền thống đấu bò tót của Barcelona đã bị hủy bỏ, điều này đối với những dũng sĩ yêu thích đấu bò tót mà nói, không nghi ngờ gì chính là một sự đả kích, cho nên mới có sự tồn tại của những người đấu bò tót ngầm như Thomas, cũng mới có việc “những người đấu bò tót đãi khách” hắc ám như tối nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...