Hôm đó, sau khi Chương Hoa rời đi, lại rất lâu sau cũng không thấy bóng dáng. Xế chiều của hai tháng sau, Tố Tu đang ngồi một mình cạnh bàn đánh cờ, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa.
Từ trước đến nay Thúy Phong Sơn này rất ít người đến, trừ Chương Hoa và Long Định Châu ra, gần như không có người nào đến thăm. Cho nên Tố Tu vốn không định để ý đến, thế nhưng tiếng gõ cửa lại rất cấp bách, thật lâu vẫn chưa ngừng, thực sự không có cách nào xem nhẹ được. Sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng đứng lên ra mở cửa.
—– Người đứng bên ngoài quả nhiên là Chương Hoa.
Lúc này hắn vẫn là bộ dạng trang sức đầy đầu, ngọc bội kêu leng keng, nhưng khuôn mặt so với thường ngày thì tái nhợt đi mấy phần, khóe mắt hơi rủ xuống, môi mỏng nhợt nhạt, bộ dáng hết sức kinh khủng. Sau khi hắn thấy Tố Tu, cũng không ồn ào như thường ngày, chỉ cắn răng, dùng sức đi vào cửa.
“Ngươi.....” Tố Tu cau mày, mở miệng muốn nói.
Chương Hoa lại trước một bước cầm được tay y, ngón tay hơi phát run, đứt quãng nói: “Phòng....”
“A?”
“Phòng của ngươi ở đâu?”
Tố Tu bị hỏi cho không biết làm sao, kinh ngạc không đáp.
Chương Hoa cũng không nhiều lời nữa, chỉ nắm chặt tay y, trực tiếp đi thẳng về phía trước, vội vàng đi về phía mấy gian nhà trúc. Tố Tu hiếm khi thấy bộ dáng khác thường của hắn như vậy, nhất thời quên giãy giụa, ngơ ngác đi theo hắn đoạn đường. Hai người ở đứng bên ngoài một phòng trúc, Chương Hoa chỉ thoáng chần chừ một chút, liền nhận thức đúng là phòng ngủ của Tố Tu, tức khắc liền vọt vào.
Bên trong phòng bày biện cực kỳ giản dị, ngoài chiếc giường bằng gỗ thông thường, còn có một tủ sách được chất đầy.
Chương Hoa thở hổn hển, đưa tay chỉ chiếc giường ngay chính giữa kia, nhẹ giọng nói: “Giường ngươi nhìn có vẻ ngủ rất thoải mái, ta có thể ngủ trên đó một giấc không?”
Tố Tu ngẩn ra.
Chương Hoa không đợi y trả lời, liền đi về phía trước vài bước, xoay người lên giường, ngã đầu liền ngủ.
Tố Tu toàn bộ đều không hiểu hắn đang làm cái gì, một lúc lâu sau, mới đưa tay đẩy vai hắn một cái, lạnh lùng kêu một tiếng: “Này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ư, ta đang ngủ a.” Chương Hoa đáp lại, con ngươi đen nửa mở nửa khép, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Suốt ba ngày ta đã không ngủ, rất mệt mỏi.”
Vừa nói, vừa từ trong lòng ngực móc ra một hộp gỗ đen nhánh tỏa sáng, thuận tay đưa cho Tố Tu.
Tố Tu cúi đầu nhìn, cảm thấy ngạc nhiên, nhẹ giọng nói: “Thiên Sơn Tuyết Liên.”
“Hắc hắc, ta mới từ trên núi tuyết hái về.” Chương Hoa dụi dụi mắt, lười biếng ngáp, cười nói: “Ta nhớ trước kia ngươi có nói, lúc Tuyết Liên vừa mới nở chính là dược liệu tốt nhất, cho nên.....”
“Cho nên ngươi ở trên núi tuyết canh giữ ba ngày ba đêm, chờ nó nở hoa?”
“Hắc, vận khí của ta xem như không tệ, chỉ tốn hai tháng thì đã tìm được Thiên Sơn Tuyết Liên, sau đó lại....” Đoạn sau của lời nói càng lúc càng nhỏ đi, dần dần thì không có thanh âm.
Trong lòng Tố Tu vừa động, chầm rãi đưa tay ra, dò xét hơi thở của hắn.
Hô hấp đều đặn, hắn đang ngủ.
Tố Tu đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại nghĩ đến giường của mình bị con hồ ly đần kia chiếm, bất giác lại nhíu mi, trong lòng bàn tay có chút bạch quang, định trực tiếp đẩy người xuống giường.
Ai ngờ Chương Hoa trở tay bắt lấy, vừavặn nắm lấy tay y, mặc dù trong giấc ngủ, trên mặt cũng là nét vui vẻ, thì thầm một cái tên: “Tố Tu Tố Tu Tố Tu......”
Chương Hoa đọc một lần, vẻ mặt Tố Tu lạnh đi một chút, đến cuối cùng chính là lạnh đến cực điểm, vô cùng đáng sợ. Nhưng dù sắc mặt có khó coi, động tác trên tay lại chậm chạp không nhức nhích, dường như mất khí lực thật lớn, “Ba” một tiếng phất tay Chương Hoa, xoay người rời đi.
Kết quả, Tố Tu chẳng những không đuổi người xuống giường, ngược lại quay đầu rời khỏi phòng, tự đi đến căn phòng cách vách luyện đan.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi y đẩy cửa phòng bước vào, Chương Hoa đã sớm thức, đang ngồi dựa ở mép giường, nghiêm túc trang điểm thay đồ.
Hàng mi như nét núi xa, đồng tử đen như mực, môi hồng như hoa anh đào.
Tố Tu mắt thấy hắn tô son điểm phấn, đem gương mặt tuấn tú đang tốt đẹp làm nó biến thành một dạng kinh khủng như quỷ, không nhịn được nhẹ nhàng ho khan, mở miệng nói: “Thức rồi?”
Chương Hoa vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc này, liền ngẩng đầu ngay lập tức, cười toe toét:”Đúng vậy, quả nhiên ngủ trên giường của ngươi khá thoải mái.”
Dừng một chút, con ngươi đen di chuyển một vòng, nhỏ giọng thêm một câu: “Dĩ nhiên, nếu người đồng ý ngủ ta ngủ chung, vậy thì có chết cũng không tiếc.”
Tố Tu trừng mắt, làm bộ như không nghe thấy câu kia của hắn, chỉ giơ giơ hộp gỗ mun trong tay, lạnh lùngt nói: “Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa.”
“A?”
“Bất luận là Thiên Sơn Tuyết Liên hay nhân sâm ngàn năm, ta cũng có thể tự mình đi hái, không cần tốn nhiều thời gian của ngươi.”
Nghe vậy, vẻ mặt Chương Hoa ủ rũ đi, nhưng ngay sau đó lại khẽ động khóe miệng, cười đến rực rỡ, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta hiểu. Pháp lực của ngươi cao cường như vậy, chỉ cần tùy tiện thi triển một tiên thuật, là có thể tìm được đồ ngươi muốn, căn bản không đem Thiên Sơn Tuyết Liên hoặc nhân sâm ngàn năm để trong mắt. Nhưng là, chính ngươi tìm được, cùng với ta đưa ngươi, có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.”
“Có gì không giống nhau?”
“Thích một người, cũng không phải chỉ ở ngoài miệng kêu la vài lần là đủ. Ta thích ngươi như vậy, đương nhiên muốn cho ngươi những thứ tốt, để ngươi vui vẻ.” Chương Hoa mở to hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tố Tu, một chữ một chữ nói, “Cho dù chỉ có một chút cố gắng, cho dù tất cả đều tinh thần và thể lực đều vô ích, uổng phí tâm tư, ta vì ngươi làm những chuyện ngu xuẩn này, có một cảm giác... tương đối hạnh phúc.”
Một trận yên lặng.
Tố Tu từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Chương Hoa hồi lâu, mới quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói: “Vô vị.”
Chương Hoa cười ha ha mấy tiếng, cũng không phản bác, chỉ giương mắt nhìn ngắm sắc trời ngoài cửa sổ, cẩn thận nói: “TốTu, hình như ngày hôm qua ta ở trong phòng ngươi ngủ một đêm?”
“Ừ.”
“Vậy ngươi bây giờ......” Vạn phần vô tội chớp mắt, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, “Có tính đuổi ta không?”
“........”
Tố Tu vẫn không nói một lời, chỉ quay đầu, tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
Một lát sau, rốt cục nhắm hai mắt, xoay người bước ra ngoài. Khi đến gần cửa, lại đột nhiên dừng bước, thanh âm vừa lạnh lại vừa cứng, mặt vô biểu tình nói một câu: “Uống trà rồi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...