Nhiễu Chỉ Nhu

Chương Hoa xưa nay giao du rất rộng, hôm nay đã khôi phục nam trang, tự nhiên có không ít người đến chào hỏi. Hắn ở trong đại sảnh xoay vài vòng, mới tìm được một vị trí ngồi xuống, cũng không biết là cố ý hay vô ý mà chỗ ngồi vừa vặn ngồi xéo đối diện với Tố Tu.

Tố Tu mặc dù vô cùng nhẫn nại, nhưng vẫn không kìm hãm được ngẩng đầu, liên tục nhìn quanh hướng kia. Mắt thấy Chương Hoa và Đông Hải Long Vương ngồi một chỗ cười cười nói nói, y tất nhiên mi nhíu chặt, trong lòng không ngừng dâng lên chua xót.

Đông Hải Long Vương kia tên Long Vô Ba, ở Thiên giới cũng coi là đại danh lẫy lừng. Mặc dù gã trông nữ tính, tướng mạo như là cô gái, tâm tính lại cực kỳ ác độc. Lúc làm nhị thái tử Đông Hải, cũng đã làm càn làm bậy, bị người lên án. Sau lại dùng hết thủ đoạn đi lên ghế Long Vương, càng rước thêm vô số chỉ trích.

Tố Tu là người không hỏi thế sự, cũng từng nghe qua không ít tin đồn về Đông Hải Long Vương, vì vậy mà lúc này mắt thấy gã cùng Chương Hoa xúm lại, cảm thấy tức giận trong lòng,

Con hồ ly kia ngốc vô cùng, sợ rằng bị người lừa cũng không có chút cảm giác nào.

Hừ, thật đáng giận!

Nghĩ như vậy, tầm mắt tất nhiên đặt trên người hai người kia, không rời chút nào.

Mặc dù Chương Hoa không nhạy bén, vào lúc này cũng mơ hồ nhận ra ánh mắt của y, do do dự dự quay đầu lại nhìn quanh.

Thật bất ngờ Long Vô Ba đúng lúc này bưng chén rượu lên, nhướn mi cười nói: “Ngươi hôm qua đánh cược thua ta, nên tự phạt ba chén mới phải.”

“Này, rõ ràng là ngươi chơi xấu có đúng không?”

“Đã như vậy, không bằng hôm nay chúng ta chơi một lần nữa đi.” Đảo mắt một vòng, cười, “Ngươi đoán xem... Trên đời này tiên đan khó luyện nhất là loại nào?”

“Hoàn hồn đan?”

“Sai.”


“Cải lão hoàn đồng đan?”

“Không đúng.”

“Ai nha, ta đoán không được.”

Long Vô Ba khẽ cười, dư quang nơi khóe mắt tà tà quét qua Tố Tu, từng từ tững chữ nói: “Là thuốc hối hận.”

“A?”

“Ngàn vàng khó mua được một hồi quay đầu. Thời điểm người ở bên cạnh chưa từng quý trọng, đợi đến khi mất rồi mới không kịp hối hận. Lúc này dù có bản lĩnh thông thiên độn địa, cũng luyện không được thuốc hối hận.”

Lúc Long Vô Ba nói lời này tuy là hướng về chỗ Chương Hoa nói, nhưng đôi mắt lại lẳng lặng nhìn chăm chăm vào Tố Tu, nụ cười mềm mại đáng yêu, mặt mày lúc này lại mang theo mấy phần trào phúng.

Rõ ràng chính là đang gây hấn!

Tố Tu thoáng nheo mắt lại, nắm chặt tay thành quả đấm, cùng gã trừng nhau.

Khuôn mặt lạnh như băng, ống tay áo không gió tự động.

Long Vô Ba lại tựa như hoàn toàn không nhận ra, môi mỏng nhấp một cái, tiếp tục cùng Chương Hoa nói đùa.

“Ngươi lại thua ta, còn không mau uống rượu?”

“Vâng vâng vâng.” Chương Hoa không thể làm gì ứng một tiếng, cúi đầu, liền lấy chén rượu trong tay Long Vô Ba một hơi uống sạch, sau đó lắc lắc cây quạt, yên nhiên (*) cười yếu ớt

(*) yên nhiên: xinh đẹp. Chỗ này mình để chỗ này là nghĩa hán việt vì mình cảm thấy nếu để ‘xinh đẹp’ vào câu nó hơi kỳ.

Tố Tu nhìn thấy cơn giận từ tâm nổi dậy, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng lên khỏi ghế, sải bước vọt tới trước mặt hai người, chộp đoạt lấy chén rượu, “Xoảng” một cái quăng xuống đất.

Chương Hoa lấy làm kinh hãi, dùng sức nháy mắt mấy cái, mờ mịt không dứt.

Long Vô Ba thì lại buồn bực cười ra tiếng, một vẻ mặt xem kịch vui.

Tố Tu gắt gao trừng bọn họ, há mồm, muốn nói lại thôi: “Ngươi...”

“A?” Chương Hoa nghiêng đầu, thần sắc rất vô tội, “Ta thế nào?”

Tố Tu kiềm chế một chút, trái tim đau nhói, nhất thời lại nói không ra lời.

Đến tột cùng là lỗi của hắn? Hay là lỗi của mình?


Nên trách hắn mất trí nhớ, dễ dàng quên mất hàng vạn tình yêu ngày trước, hay là nên tự trách mình trước đây quá vô tình, cho tới bây giờ cũng không biết quý trọng?

Nhắm mắt, cuối cùng vẫn là thở một hơi dài, vạn phần khó khăn quay đầu đi, khàn giọng nói: “Ta quả thật... không có bản lĩnh luyện ra thuốc hối hận kia...”

Dứt lời, chầm chậm di chuyển người, phiêu nhiên rời đi.

Từng bước từng bước, tất cả tựa như đạp lên mũi đao, đau như vậy.

Hàn băng trong trong tròng mắt đen kia đã sớm tan đi, đầu tiên là biến thành tự thủy nhu tình (*), ngay sau đó chỉ còn lại vô tận tịch liêu (*)

(*) tự thủy nhu tình: nhu tình như nước.

(*) vô tận tịch liêu: tịch mịch vô cùng.

Lúc yêu thì do dự không tiến lên, lúc không yêu thì dây dưa khó khăn, chính là bởi vì duyên cớ này, y một lần nữa phải chịu đựng những cảm giác đau đớn tổn thương? Nếu con hồ ly đần kia đã mất trí nhớ, mình cần gì phải nhớ mãi không quên?

Y vừa nghĩ, vừa lờ mờ đi về phía trước, đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần, lại phát hiện bản thân căn bản không về Thúy Phong sơn, ngược lại không hiểu tại sao lại đến yêu giới.

Ngay tại phủ Hồ vương.

Chỉ nghĩ tới đây một chút, đã cảm thấy trái tim cuồng loạn, tay chân cũng không bị khống chế nữa.

Dựa vào ẩn thân thuật chạy vào gian phòng người trong lòng, giống như đứa ngốc núp trên xà nhà rình coi —- chuyện ngu xuẩn như thế, cùng chuyện con hồ ly đần kia làm ngày trước có gì khác biệt?

Vậy mà, Tố Tu nhưng lại thật sự làm như vậy.

Y không những len lén chạy vào phòng ngủ của Chương Hoa, hơn nữa còn ngồi trên xà nhà chừng mấy ngày, rõ ràng xấu hổ hận không thể đụng đầu chết đi, nhưng thế nào cũng không thể đè xuống xúc động muốn thấy lại khuôn mặt của người nào đó.

... Mình nhất định là điên rồi.


Tố Tu càng nghĩ càng cảm thấy mất thể diện, cuối cùng dứt khoát tự giận mình mà đứng lên, cái gì cũng liều mạng, chỉ toàn tâm toàn ý dán mắt nhìn Chương Hoa.

Qua vài ngày vô tri vô giác như thế, một buổi chiều nọ, Đông Hải Long Vương kia bỗng nhiên chạy đến tìm Chương Hoa uống rượu.

Tướng mạo Long Vô Ba ngày thường vô cùng đẹp, một đôi mày phượng dài tinh tế, khóe miệng như cười lại như không cười, chính là lúc không cười, cũng tựa như khoan thai ẩn tình. Chương Hoa sợ tiểu nha đầu bên cạnh bị gã bắt cóc, cho nên đuổi mọi người ra ngoài, nghiêng người rót rượu vừa hỏi hắn mục đích đến đây.

“Ta hôm nay là tới làm mai.”

“Gì?” Chương Hoa mập mờ chớp mắt, cười, “Ngươi cuối cùng cũng tính cưới ta?”

Đối với trêu chọc này, Long Vô Ba cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Sai rồi, người phải lập gia đình là muội muội ta.”

“Tam muội điêu ngoa bốc đồng kia của ngươi? Ta nhớ năm năm trước, nàng còn là một tiểu cô nương nhỏ bé, nhanh như vậy đã đến tuổi lập gia đình rồi?”

Long Vô Ba vẫn cười cười, nói: “Đông Hải Tam công chúa với Hồ Vương là ngươi cũng không tính là ủy khuất đi? Huống chi ta ngươi hai tộc nếu có thể kết thân, sau này tuyệt đối sẽ có không ít chỗ tốt.”

“Ừ.” Chương Hoa gật đầu một cái, tầm mắt trên người Long Vô Ba di chuyển mấy vòng, giọng nói êm ái, nở nụ cười rực rỡ, “Nếu tam công chúa có một nửa thùy mị của ngươi, ta cũng có thể suy nghĩ một chút.”

“Vậy định như vậy đi.” Long Vô Ba nghiêng đầu cười yếu ớt, chậm rãi bưng chén rượu lên.

Chương Hoa vừa định nâng chén cùng hắn đụng nhau, lại chợt thấy trên mặt đất rung động một trận, trên xà nhà truyền đến tiếng nổ ầm ầm. Ngay sau đó liền thấy trong phòng đất đá bay mù trời, đồ cổ bày biện trong phòng toàn bộ rơi xuống đất.

Mặt đất đầy mảnh vụn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui