#15.
Ngày nào đó trời còn chưa có sáng, Triệu Thần đã rời khỏi nhà. Đi trên đường vào buổi sáng sớm, bầu trời giống như sắp phun trào muôn ngàn tia trắng bạc, Triệu Thần ngẩng đầu, cái nóng của ngày hè cho dù sau một đêm mặt trời biến mất cũng không giảm bớt, ẩm ướt mà oi bức.
Cậu nhớ tới một trang web đã từng xem qua, trên đó viết, nếu trên thế giới này thực sự a có thần đèn Aladin thì tốt rồi, bạn sẽ chọn ước nguyện gì?
Triệu Thần thở ra một hơi, không khí oi bức vây quanh cậu.
Nếu thật sự có thể nguyện ước, như vậy thì hãy để tôi biến mất, đi đến nơi nào đó không còn buồn chán nữa.
Trở lại trường học, Triệu Thần không còn tâm tình để tiếp tục làm luận văn, cũng may lúc trước đã cùng Lê Vân làm dàn ý sơ lược, chỉ còn lại phần kết, nếu không cậu cảm thấy ngày mai trên báo nhất định sẽ có tin “Nam sinh viên chịu nổi áp lực, nhảy lầu tự sát”.
Nghĩ đến đây, Triệu Thần khóe miệng kéo theo một tia cười khó coi, toàn bộ thân hình nằm bò trên mặt bàn. Cậu vươn tay cầm di động ở trước mặt lên, cùng lúc tin nhắn của Van hiển thị trên màn hình.
Van:” Fredie, tớ đột nhiên cảm thấy chuyện của cậu thật giống với thể loại đam mỹ cẩu huyết nào đó… Không, phiên bản của cậu còn cẩu huyết phức tạp hơn thế nữa.”
Triệu Thần cảm thấy không có tinh thần nên đáp trả bằng một câu “Đi chết đi”.
“So tell me how to do with it Give me a little tip professor “ hiện trên điện thoại, Van giống như đan tự hỏi chính bản thân mình, cũng không có nhắn tin đáp trả. Triệu Thần ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, những tầng mây tựa như sóng cuộn quay cuồng trên bầu trời thành phố, lại một trận to mưa đầu hạ sắp tới.
Mãi thật lâu sau đó, cái mệt mỏi dần dần lan tỏa, di động rung lên làm cậu tỉnh giấc.
Van: “Fredie, kỳ thật đáp án hôm trước tớ sẽ nói cho cậu biết, hết thảy quyền quyết định là ở bản thân cậu, tiếp nhận hay không tiếp nhận, sau khi tiếp nhận thì sẽ đối mặt với xã hội và người thân trong nhà cậu ra sao, cậu có thể sống chết đến cùng với anh cậu, nhưng người anh trên danh nghĩa của cậu có cùng đối mặt với những chuyện này không? Nếu mẹ cậu đối với các cậu tỏ vẻ không hiểu thậm chí là phản đối, cậu có thể chống đỡ được không, nói chung cậu có thể tưởng tượng được tất cả những gì cậu sẽ phải đổi mặt? Còn có quan trọng nhất, là ngươi chính mình, cậu đối với anh ấy, rốt cuộc là muốn như thế nào?”
Đối với cậu, Triệu Tinh, muốn như thế nào? Triệu Thần ngơ ngác mà màn nhìn di động, mới đêm qua cậu mới xác minh bản thân mình với Triệu Tinh có một loại khát vọng vượt qua cả tình anh em, nhưng mà đem tất cả trở về hiện thực, cậu có thể đối mặt với những khó khăn tiếp theo sao? Nếu mẹ phản đối, bọn họ sẽ phải làm gì?
Triệu Thần nhớ tới đêm đó ở quán Bar, người con trai xinh đẹp kia, trong lòng cậu dâng lên một nỗi không tự tin đối với tương lai mịt mờ, nếu cùng với nhau, cậu và Triệu Tinh có thể đi được bao nhiêu,rất xa? Cậu biết mình cho tới bây giờ không phải là người dũng cảm, đối với chuyện tình cảm kinh hãi thế tục này, cậu càng sợ hãi hơn nữa.
Van: “ Fredie, cùng với anh cậu hảo hảo nói chuyện, rất nhiều chuyện không phải cậu muốn trốn tránh là sẽ trốn được, đừng để chuyện này phá hỏng các cậu.”
Tin nhắn thứ hai của Van nhanh chóng được gửi đến, Triệu Thần nhìn thấy mấy chữ kia, rơi vào trầm tư.
Love or not love, and how to love, all those are still questions which don’ t even have an answer.
The boring and worrying life.
Đến lúc Triệu Thần nhận được điện thoại của Triệu Tinh, đã là vài ngày sau đó. Bầu trời thành phố vẫn cứ nhiều mây như trước, càng lúc càng giống cái lồng hấp khổng lồ. Sau khi rời quán cơm, đang ở nhiệt độ thấp bước ra nơi cực nóng, khiến Triệu Thần cảm thấy giống như bị trúng một đấm đúng chỗ hiểm. Tiếng di động trong túi quần vang lên, cậu lấy điện thoại ra, vào thời khắc cuộc gọi được kết nối, tiếng nói của Triệu Tinh truyền tới.
“Chúng ta, nói chuyện được không?”
Mấy ngày nay cậu tận lực quên đi chuyện đó, trong nháy mắt mọi thứ lại trở về với kí ức, giống như Van nói, rất nhiều chuyện không phải cứ muốn tránh là tránh được.
Trong điện thoại hai người trầm mặc, Triệu Thần đứng tại chỗ, những khí nóng chung quanh bỗng nhiên rời xa cậu, cậu máy móc mà giữ di động, thật lâu sau nhẹ nhàng trả lời một tiếng.
“Hảo.”
Tiếng Triệu Tinh trong điện thoại hỏi thật cẩn thận:
“Kia xế chiều hôm nay, Hoa Kiều thành?”
“Hảo.”
Ngồi trên xe Bus đến phố Hoa Kiều, bởi vì không phải cuối tuần lại là gần hai giờ chiều, cho nên cũng không có nhiều người. Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Triệu Thần nhìn ngoài xe, xe đi khỏi vùng ngoại ô, bị những tòa nhà cao tầng san sát nhau bao vây, xa hơn là bầu trời màu xám tro. Gió hè luồn qua kẽ hở của ô cửa sổ mà len vào, đó là hô hấp của mùa hè, cực nóng mà ôn nhu.
Tới quảng trường phố Hoa Kiều, Triệu Tinh đã ngồi trên ghế đá cạnh Starbucks chờ cậu. Triệu Tinh thấy Triệu Thần đi tới chỗ mình, anh đứng lên muốn vẫy vẫy tay tựa như bao lần trước, tay giơ lên rồi dừng lại một chút, cuối cùng dừng lại trước ngực rồi lại buông xuống. Triệu Tinh nhìn Triệu Thần, che dấu xấu hổ mà cười cười, nói rằng.
“Hắc.”
Đó là một Triệu Tinh đã trút bỏ một thân kiệt ngạo cùng bất cần đời, trong mắt ẩn chứa tình cảm nồng cháy khiến Triệu Thần theo bản năng muốn chạy trốn. Cậu nhìn Triệu Tinh, cước bộ dừng lại. Triệu Thần nhớ tới cái cảnh không ngừng lặp lại trong mơ kia, trong giấc mơ con sông dài vắt ngang, giống như khoảng cách khoảng mười bước ngắn ngủi giữa Triệu Tinh và cậu lúc này, cuối cùng cả đời cũng không thể nào vượt qua.
Nhưng chúng ta sẽ cùng nhau đi qua nơi đây, chính bởi thế chúng ta sẽ mãi nhớ khoảnh khắc này.
Memory will be eternal.
END CHAP FIN 3.
P/s: với tốc độ này chắc là sẽ hoàn được Nhiệt Phong trước khi sinh nhật wp. Nhưng mà ta lười a ……………