Ngồi trong taxi, Triệu Thần cuộn mình lại ghế sau. Gió điều hòa thổi ra có chút khô lại lạnh, ngoài cửa sổ xe thành phố bị những màu sắc sặc sỡ bao trùm,bản đồ trên màn hình di động dừng lại, Triệu Thần nhìn thấy chữ đen thực lớn, Gay Bar Thành Đô —— Bar hoán đổi, trong lòng không ngừng dâng lên những xúc cảm ngay cả chính bản thân cũng không hiểu nổi.
Triệu Thần không biết, tại sao mình lại phải ngồi lên taxi mà chạy tới chỗ này, cậu cũng chưa làm rõ được thứ tình cảm ẩn giấu sau hơn mười năm gắn bó sớm chiều kia, người đó yêu, người đó hận, người đó khi nào thì biến thành bộ dạng như lúc này, ngay cả bản thân cậu cũng không biết gì cả. Tai nghe điện thoại phát ra thanh âm của Allred trước sau như một mà thâm tình, Triệu Thần dùng tay đỡ lấy trán, cảm giác mỏi mệt bất tri bất giác ăn mòn toàn thân.
Xe dừng lại trước cửa tòa soạn Tứ Xuyên, đây là quảng trường chưa bao giờ cậu đặt chân tới, bóng đêm phù phép nơi đây chìm trong rực rỡ sắc màu. Từ lối vào đi tới, lên đến lầu ba, bốn chữ thật lớn “ Hoán đổi Bar” xuất hiện trước mắt Triệu Thần. Bởi vì lúc này còn sớm, bên trong bar cũng không có nhiều người, tầm mắt xuyên qua những trang hoàng tao nhã lịch sự của quán bar, cuối cùng dừng lại nơi quầy bar chỉ có vài người ít ỏi, sắc lạnh dưới ánh đèn, thân ảnh quen thuộc suy sụp ngồi đó.
Triệu Thần bước tới gần quầy bar, thân ảnh của Triệu Tinh cũng mỗi lúc một rõ ràng hơn, đó là con người cho tới bây giờ cậu chưa từng nhìn thấy, Triệu Tinh cả người tinh thần suy sụp, cậu bất tri bất giác mà rảo bước chân nhanh hơn. Lúc này người con trai dáng dấp xinh đẹp cầm chai bia, ngồi bên cạnh Triệu Tinh. Triệu Tinh ngẩng đầu, mở đôi mắt say lờ đờ mơ hồ nhìn người kia một cái, lộ ra một nụ cười, sau đó cầm lấy bia trên bàn, cùng đối phương chạm một cái, bắt đầu ngửa đầu dốc cạn. Triệu Thần nhìn người con trai kia quen thuộc mà vòng tay qua cổ Triệu Tinh, sau đó thân mật dán miệng vào bên tai Triệu Tinh, giống như tình nhân đang thì thầm.
Trong nháy mắt, trong não như có cái gì đó nổ tung, một cảm giác vừa xấu hổ lại giận dữ chạy loạn trong óc Triệu Thần, cậu chỉ cảm thấy tất thảy lí trí cùng tri giác đã bị chặn đứng, chỉ có thể mặc cho thân thể làm theo quán tính. Đến khi lần thứ hai lí trí tìm về với Triệu Thần, cậu đã đứng trước mặt Triệu Tinh cùng người con trai kia.
Chàng trai kinh ngạc nhìn Triệu Thần, lại quay đầu nhìn Triệu Tinh một chút. Triệu Tinh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng vì men say, anh nhìn Triệu Thần không nói gì, sau một hồi lại chai rượu trong tay uống cạn.
Trong nháy mắt người con trai như hiểu ra điều gì, lộ ra ý cười sâu kín, hắn nhìn Triệu Thần, giọng nói lẳng lơ như trong điện thoại.
“Vị Tiểu ca này, tìm chúng tôi có chuyện gì?”
Kia ngữ điệu kia khiến Triệu Thần không thoải mái, cậu nhịn những ác cảm xuống đáy lòng, không nhìn người con trai đó, nhìn Triệu Tinh nói.
“Về nhà.”
Triệu Tinh vẫn tự cố tự mà cúi đầu uống rượu như trước, người con trai thu cánh tay còn đang khoác trên cổ Triệu Tinh về, nhẹ nhàng chống cằm, ánh sáng ngọn đèn từ trần nhà chiếu xuống, dừng lại trên tấm thủy tinh tối màu, vỡ thành muôn vàn tia sáng.
“Tiểu ca, cậu đừng hung dữ như vậy, A Tinh mấy ngày nay đủ thương tâm, lúc nào cũng uống rượu…”
“Đây chuyện nhà của tôi với anh ta, có thể phiền anh câm miệng được không?”
Nửa câu nói của người con trai còn chưa hết đã bị Triệu Thần hung hăng cắt ngang, Triệu Thần ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng về đối phương, người con trai nhất thời im miệng. Triệu Tinh lúc này đẩy người con trai một cái, nói rằng:
“Ian, cậu hãy đi trước đi, biểu diễn cũng sắp bắt đầu.”
Người con trai le lưỡi, cười cười với Triệu Thần, liền đứng dậy dời đi. Trong bar thứ âm nhạc inh tai nhức óc bắt đầu vang lên, nhưng giữa không khí mặt đối mặt giữa hai người này lại giống như chìm vào yên tĩnh. Triệu Thần nhìn Triệu Tinh, trong lòng dấy lên những cảm xúc ngổn ngang phức tạp, thất vọng, khổ sở, xấu hổ và giận dữ và nhiều hơn thế, nhiều mức ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy không rõ ràng. Cậu nhìn Triệu Tinh uống hết chai này đến chai kia, một cỗ phẫn nộ nổi lên trong lòng. Triệu Thần vươn tay đoạt lấy chai rượu trong tay Triệu Tinh, ngữ khí mang theo trào phúng mà không biết.
“Nguyên lai cuộc sống mấy ngày nay của ngươi là như thế này, ha hả, Triệu Tinh, ngươi có biết mẹ sẽ thất vọng nhiều như thế nào không, ngươi như thế nào lại biến thành như thế này?”
Triệu Tinh ngẩng đầu nhìn Triệu Thần, ánh mắt thâm thúy như hắc động.
Anh nói.
“Bộ dạng của anh làm sao?”
Tất cả những chuyện từng phát sinh nhanh chóng đảo lại trong đầu Triệu Thần, những món quà sinh nhật, những năm thật cẩn thận mà che chở quan tâm, những cái khẩu thị tâm phi, còn có nụ hôn mang theo tuyệt vọng đêm đó, Triệu Thần nhắm mắt lại, lý trí tại trong nháy mắt biến mất hầu như không còn.
“Ngươi thật là làm cho ta cảm thấy ghê tởm.”
Ngay khi chính miệng Triệu Thần nói ra câu kia liền hối hận, mặt của người kia vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng, cậu không chịu yếu thế mà nhìn chằm chằm Triệu Tinh, nhìn đến khi chai rượu trong tay người kia chầm chậm buông ra, nhìn khóe miệng người kia giần giật, cuối cùng chỉ cô đơn cười. Triệu Tinh đi khỏi ghế, lảo đảo nghiêng ngả lại từng bước một kiên định mà đi đến trước mặt Triệu Thần, anh nhìn Triệu Tinh, hỏi.
“Anh đáng ghê tởm đến thế sao? Anh yêu em thực sự khiến cho em ghê tởm sao?”
Triệu Thần cảm thấy trong họng mình có cái gì đó chặn lại, cậu hé môi muốn nói, lại chỉ có thể phát ra một thanh âm khô khốc. Triệu Tinh nhìn chăm chú vào Triệu Thần, chân của anh bỗng nhiên mềm nhũn, cơn say chếch choáng, cả người đổ ập vào Triệu Thần. Trong giây phút Triệu Tinh ngã xuống, Triệu Thần nghe thấy lời cuối cùng Triệu Tinh nói với cậu.
“Dì? Anh vốn không phải con của dì.”
End Chap FIN 1.