Nhiệt Huyết Tu Tiên


La Hi Trí ngửa đầu thở ra một ngụm trọc khí thầm nhủ:
“Vậy là ta trách nhầm La Nguyệt Nhi nàng ấy sao?”
Nét mặt La Hi Trí lúc này nặng nề đến đáng sợ nội tâm hắn lúc này day dứt bao trùm lấy tâm trí.

Tiểu Yên nhìn La Hi Trí mở miệng mỉa mai:
“Cảm thấy hối hận? Là ai lúc đầu mắng chửi thậm tệ, còn rất mạnh miệng hơn nữa còn đổ oan cho nữ nhân người ta, tội của thiếu gia là kể không siết, ngu ngốc nhất chính tay mình tự dâng nàng tới miệng cọp”
Nghe Tiểu Yên thao thao bất tuyệt tựa hoá thân thành La Nguyệt Nhi trút giận lên đầu hắn, nàng đưa ngón tay lên nêu từng chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất cũng không buông tha, khiến La Hi Trí ngây ngốc ra cảm giác tựa hồ bị vạch trần tội trạng hắn thiếu điều cho rằng mình là tội nhân.

La Hi Trí muốn nói gì đó phản biện nhưng cuối cùng vẫn là cứng họng trầm mặc, mắt thấy La Hi Trí vẫn thẫn thờ Tiểu Yên nhanh chóng thúc dục nói:
“Đại ngốc bây giờ còn không đi thiếu chủ chờ nha đầu đó thật sự bị tên La Vân có thú tính biến thái đó đem nàng cởi sạch đồ đội nón xanh lần 2 sao”
Tiểu Yên nói xong khoa trương diễn đạt lại phân đoạn ký ức mà lúc La Vân dùng ánh mắt thèm thuồng dâm tà nhìn La Nguyệt Nhi khoé miệng La Hi Trí giật giật vội đưa tay chặn lại hành động thô thiển của Tiểu Yên nhanh chóng gật đầu như hiểu ý nàng biểu đạt.

La Hi Trí tức thì phi thân rời đi nhưng ngay tức khắc Tiểu Yên có chút không yên lòng chặn lại trước mặt hắn, cất lời thận trọng căn dặn:
“Từ từ đã không được báo thù vào lúc này nếu không Tiểu Yên cũng không cứu nổi thiếu gia” Hắn trong lòng nóng như lửa đốt nào quản lời nàng nói, tên La Vân này vốn đã nhắm tới La Nguyệt Nhi từ phân đoạn ký ức hắn nhìn ra được tên La Vân này si mê La Nguyệt Nhi nàng như điếu đổ, nếu hắn đoán không sai việc cho Liễu Phỉ giả trang thành La Nguyệt Nhi có lẽ là thoả mãn thú tính điên rồ của mình, nếu hắn chậm trễ một khắc nàng sẽ rơi vào tay giặc thật sự.

Bên kia đại phủ đệ La gia một thanh niên ngồi trên đại toạ bằng sa thạch rộng không khác gì một chiếc giường, tướng mạo anh tuấn không ai khác La Vân lúc này cạnh hắn là Liễu Phỉ hai người không mảnh vải che thân trần như nhộng.

Bên dưới cửa mình Liễu Phỉ được lấp đầy bằng côn thịt La Vân nàng điệu nghệ tách rộng hai chân trên dưới luật động nhấp nhô dáng dấp đệ nhất mỹ nhân Bách Quân trấn cũng không điêu ngoa mà rất đẹp phải nói hình thể nàng rất cân xứng chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lổm thì lổm vóc dáng nàng phải nói tựa như bình hoa.

Hoạt động luân phiên Liễu Phỉ phát ra những tiếng thở dốc nặng nề nàng ngưng động tác dùng miệng đút hoa quả vào miệng cho hắn, gương mặt đỏ ửng dùng ánh mắt say mê nhìn lấy La Vân ỏn ẻn nói:
“Còn bao lâu nữa chàng sẽ được kế vị gia chủ hơn nữa tên La Hi Trí sẽ chết như lời chàng nói sao”
Âm thanh nũng nịu Liễu Phỉ ẩn chứa chút lo lắng khi nhắc đến La Hi Trí nàng sợ nếu hắn còn sống sẽ gây bất lợi cho nàng hậu hoạn khó lường ước chừng còn có thể dẫn đến Liễu gia La gia trở mặt thành thù.


La Vân đưa tay nâng lên cằm dưới của Liễu Phỉ hôn nhẹ vào trán nàng, bên dưới đột ngột phát lực hung hăng đâm mạnh tới phía trước một luồng tinh khí nóng như nham thạch nung chảy phóng xuất ào ạt vào nơi hai người khắn khít giao hợp.

Bất ngờ bị tập kích Liễu Phỉ khẽ rên một tiếng hai chân kẹp chặt víu lấy tấm lưng La Vân đôi mắt nàng trở nên đê mê hưởng thụ, La Vân nở nụ cười dữ tợn thấp giọng nói:
“Có thể là 2 năm đến 5 năm nữa đợi đến lúc phụ thân thoái vị ta sẽ là người kế vị còn về tên La Hi Trí kia hắn sẽ không sống quá ngày mai chỉ là kéo dài chút hơi tàn nàng không cần lo lắng dư thừa ta đã tính toán chu toàn”
Liễu Phỉ như trút được gánh nặng lời La Vân nói như đập tan sự sợ hãi trong lòng nàng Liễu Phỉ thoả mãn cong môi nở nụ cười rạng rỡ ôm lấy La Vân.

“Bỏ qua chuyện này làm chính sự chúng ta lại đại chiến thêm 1 hiệp”
La Vân nhìn trước mặt Liễu Phỉ hắn lại tưởng tượng ra trước mắt mình đang là La Nguyệt Nhi hắn vuốt côn thịt sớm cương cứng tới đỉnh điểm đặt trước khe thịt vẫn còn nham nhở tinh binh trắng đục của hắn thô bạo cho vào Liễu Phỉ hai tay bám chặt lấy cổ hắn đầu óc nàng trở nên trống rỗng biểu cảm mụ mị trợn trắng mắt lưỡi lè tựa mẫu cẩu khuất phục trước giống đực cường bạo này.

Lại nói đến ở một nơi khác nơi này nhiều ghế ngồi những lão nhân râu tóc bạc phơ đưa mắt nhìn người ngồi trên chủ vị cao hơn một bậc, y là một trung niên đây không ai khác là gia chủ La gia phía dưới là các thân tính trụ cột của La gia.

Một lão nhân trong đó đứng lên phẫn nộ mở miệng:
“Tên La Vân tiểu bối này quả thật quá phận mưu hại đồng tộc còn ngang nhiên cướp lấy nương tử Trí nhi đơn giản là tội chết!” Lão nhân này dường như rất tức giận thay La Hi Trí khi nhắc đến La Vân.

Lại một lão nhân khác lưng còn da mặt nhăn nhúm tựa khô lâu di động đứng lên cười lạnh:
“Âu Dương Cuồng ngươi ngậm máu phun người nói khoác không biết ngượng mồm sao” Lão nhân này cũng không kém cạnh nghe âm thanh rõ ràng là thay La Vân biện minh bác bỏ câu vừa rồi của lão nhân Phượng Lôi kia.

Âu Dương Cuồng đưa mắt liếc nhìn sang lão nhân này hừ lạnh một tiếng:
“Phượng Lôi ngươi già rồi nên hồ đồ hay thính giác ngươi không nghe lọt tai những gì Nguyệt Nhi nói còn phải cần đến chứng cứ thỉnh tộc trưởng minh xét mau cho người bắt La Vân đến đại đường quy tội” Lão nhân Âu Dương Cuồng này cúi đầu cung kính nhìn lên phía trên trung niên, lão nhân Phượng Lôi kia liền phản pháo hai người liền quay ra đo co đấu khẩu không ai chịu yếu thế, bầu không khí nơi này bỗng trở nên giương cung bạt kiếm tựa sắp đánh nhau đến nơi.

Trung niên trên chủ vị liền đập mạnh tay vào chủ toạ mình đang ngồi sắc mặt phi thường khó coi mở miệng chất vấn:
“Càn quấy còn ra thể thống gì nữa các hai người các ngươi mau dừng tay cho bản tộc trưởng!” Lời nói ẩn chứa uy nghiêm vang vọng khắp nơi trong đại đường La gia 4 lão nhân cạnh đó đưa mắt nhìn nhau đồng thanh lên tiếng khuyên giải.

“Đúng vậy chuyện gì cũng có biện pháp giải quyết các ngươi đừng làm rộn náo loạn nơi này thật là già mà không nên thân” Hai lão nhân này nhìn nhau ánh mắt toé lửa nhưng vẫn đặt mông ngồi xuống xoay mặt đi chẳng đới hoài nhìn nhau.


Trên chủ vị lúc này nam tử trung niên kia lên tiếng nói:
“La Vân hay La Hi Trí La Nguyệt Nhi đều là nhi tử nhi nữ của ta, bản tộc trưởng tự khắc sẽ không để cho ai thiệt thòi mọi chuyện cứ cho là ngoài ý muốn chỉ trách La Hi Trí hắn không có phúc phần trên con đường tu luyện nội đan bị phế hắn chỉ có thể làm phàm nhân một đời còn về La Nguyệt Nhi La Vân không phải chúng ta đã cho tra khảo bọn chúng một lần, trước mặt hai ngươi rồi sao? Việc này ta cũng đã xử trí thoả đáng cấm túc La Nguyệt Nhi cùng La Vân đến Huyền Băng học viện tu dưỡng chuyện này đến đây không cần bàn luận các ngươi trở về đi” Nói xong nam tử trung niên nhắm mắt lại vẫy tay về phía trước gương mặt 4 lão nhân ai nấy cũng bình thản như không còn của mình lui ra chỉ duy 2 người còn ở lại là Âu Dương Cuồng, Phượng Lôi.

“Nhạc phụ hai người còn muốn gì ở ta?” Nam tử trung niên khẽ mở mắt nhìn hai người thay đổi xách xưng hô tôn kính hơn.

“Tiểu Quyền ngươi phân xử không công bằng rõ ràng La Nguyệt Nhi nói là La Vân đưa cho nàng một viên đan dược khi cho La Hi Trí uống hắn liền bị phế nội đan” Âu Dương Cuồng nhìn lấy La Quyền trên chủ vị không chút khách khí nói ra.

Phượng Lôi lập tức mở miệng nhìn Âu Dương Cuồng nói:
“Không công bình Âu Dương Cuồng lão gia hoả ngươi là bị điếc hay là giả điếc chuyện này là tai nạn ngoài ý muốn, hơn nữa biết đâu được tôn nhi của lão già ngươi đi mèo mã gà đồng bị kỷ nữ ám hại rồi về đây đổ tội lên đầu La Vân ngoại tôn của ta?” Lời lẽ Phượng Lôi châm chọc như đánh thẳng mặt Âu Dương Cuồng.

Phượng Lôi nhìn lên chủ vị lại nói:
“Tiểu Quyền ngươi phải làm chủ cho Vân nhi La Nguyệt Nhi là người cho La Hi Trí uống thứ đó đáng ngờ hơn tại sao La Nguyệt Nhi lại ở trong phòng La Hi Trí hơn nữa ngươi nghĩ xem La Vân không phủ nhận việc có đưa cho La Nguyệt Nhi một viên đan dược nhưng hắn nói chỉ là thuốc giải rượu, cả Liễu Phỉ nương tử hắn cũng tại đây khóc lóc nói rằng La Hi Trí hắn không đả động gì tới nàng chỉ say rượu nằm ngủ nên Liễu Phỉ buồn tủi ra ngoài hóng gió thì tình cờ gặp La Vân hắn mới trò chuyện cùng nàng thì La Nguyệt Nhi tới vu oan giá hoạ cho tôn nhi ta là cướp nương tử hại La Hi Trí đúng thật là hoang đường đến cực điểm” Trên chủ vị La Quyền cũng không lên tiếng mà rơi vào trầm tư.

Âu Dương Cuồng tức giận tới mức đỏ mặt điên cuồng mắng chửi:
“Ăn nói hàm hồ không đời nào La Nguyệt Nhi hại Trí nhi đơn giản là các ngươi vô liêm sỉ miệng lưỡi trơn tru đảo đen thành trắng La Nguyệt Nhi vốn chính mắt thấy chính tai nghe đôi gian phu dâm dụ La Vân Liễu Phỉ bài mưu tính kế hại La Hi Trí ngược lại là lão già ngươi năm lần bảy lượt châm ngồi ly gián ắt hẳn là kẻ giật dây đằng sau chuyện này lão phu phải giết lão cẩu nhà ngươi” Nói rồi Âu Dương Cuồng khí tức cường đại bọc phát chấn động cả đại đường La gia siết chặt nắm đấm trong tay chân thân ngồi ở ghế ngay lập tức biến mất ngay khắc sau đó một đạo tàn ảnh ngưng thực xuất hiện sát na gương mặt Phượng Lôi đấm tới.

“Hừ đuối lý thì dùng nằm đấm đúng là mãng phu muốn đánh ta liền phụng bồi tới cùng chẳng lẽ Phượng Lôi ta còn sợ lão già gần đất xa trời như ngươi” Phượng Lôi này cũng không chịu thua thiệt nhanh chóng xuất thủ một tay tụ linh lực tay khác cầm quyền trượng trong tay đỡ lấy nắm đấm Âu Dương Cuồng công kích tới.

Trên chủ vị La Quyền thở dài một tiếng y đứng lên đạo bào không gió vẫn phấp phới hai tay y đưa ra phía trước linh lực bành trướng thành hai đại thủ cách không chộp lấy hai người Âu Dương Cuồng, Phượng Lôi cùng lúc lực lượng hùng mạnh trấn áp hai người gục xuống tại chỗ.

Âu Dương Cuồng nhìn lên hướng chủ vị La Quyền đứng đó ánh mắt hờ hững nhìn hai người, Âu Dương Cuồng ánh mắt loé lên sát khí lạnh nhạt nói:

“Tiểu Quyền ngươi đây là bất kính mau buông tay ta hôm nay phải đại khai sát giới diệt cả lò lão cẩu Phượng Lôi thay Trí nhi đòi lại công đạo” La Quyền cũng chẳng để tâm đến lời nói của Âu Dương Cuồng, Phượng Lôi trách cứ đưa hai người trực tiếp thuấn di biến mất khỏi đại đường La gia.

Khi xuất hiện lại 3 người đã tại một nơi khác lập tức La Quyền cung kính quỳ rạp xuống nơi này tựa thạch thất rộng lớn khí thế toả ra rất trang nghiêm có mây mờ lượn lờ hư ảo thật giả tựa tiên cảnh bồng lai linh khí nồng đậm, chỉ thấy La Quyền biểu lộ thái độ thành kính nhìn lên trên cung kính cất cao giọng:
“Hài nhi La Quyền tham kiến phụ thân” Kể cả hai người Phượng Lôi, Âu Dương Cuồng trước đó còn ngươi sống ta chết thì khi tới nơi này cũng phải hạ thấp mình cúi đầu im bặt không dám ngẩng đầu lên tiếng.

Một âm thanh hùng hồn khí thế bàng bạc xé gió từ trên cao truyền xuống vô tình vô cảm:
“La Quyền lời ta nói ngươi quên rồi sao?” Một âm thanh già nua tràn ngập uy áp ập xuống đánh vào linh hồn 3 người khiến 3 người không rét mà run lẩy bẩy phủ phục sát đất cũng không thấy rõ chân mục của người này chỉ là âm thanh vẫn đủ khiến 3 người kính sợ.

Nét mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc âm thanh khiếp đảm của La Quyền nói:
“Không quên mong phụ thân thứ tội hài nhi có chút chuyện bất đắc dĩ mong được phụ thân chỉ điểm” Nói xong La Quyền thuần thục lại đầu đuôi sự việc mà y biết sao khi nói xong y im lặng chờ người bề trên đáp nhưng một hồi lâu vẫn không có hồi âm.

“Còn có chuyện như vậy sao bản toạ đã biết ngươi xử trí rất tốt gia tộc ta mất đi 1 thiên tài là tổn thất lớn nhưng mất thì đã mất việc này cứ cho qua như vậy” Âm thanh già nua đó lại truyền xuống vẫn không chút cảm tình dường như chuyện này không liên quan đến y nửa phân tấc.

Đột nhiên hai người Phượng Lôi, Âu Dương Cuồng đang phủ phục lập tức phun ra một ngụm máu tươi khuôn mặt vốn tái nhợt của hai người bấy giờ lại nhợt nhạt tựa tờ giấy trắng, âm thanh đó lại truyền xuống rõ ràng không vui:
“Hai người các ngươi có biết chỉ vì một chuyện cỏn con mà náo loạn cả La gia quấy rầy bản toạ tĩnh tu là tội chết hay không!” Âu Dương Cuồng Phượng Lôi liên tục dập đầu như gà mổ thóc.

“Đã biết vậy thì mau cút cho bản toạ lần này niệm tình các ngươi là thân gia bản toạ sẽ không trách tội nếu còn nhắc đến việc này bản toạ liền không khách khí tru diệt cả tộc hai ngươi!” Âu Dương Cuồng nội tâm phẫn uất không cam lòng nhưng đành phải nuốt xuống bụng cục tức này đứng trước thực lực tuyệt đối lão không thể phản kháng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

Bên cạnh Phượng Lôi nở nụ cười thắng lợi nhanh chống lui ra cũng chẳng nói thêm lời nào Âu Dương Cuồng cũng theo đó rời đi bên trong thạch thất chỉ còn La Quyền.

“Ngươi ở lại bản toạ còn có chuyện muốn nói riêng với ngươi” La Quyền vốn muốn rời đi khi nghe âm thanh già nua đó thì khựng lại.

Âm thanh đó lại cất lời trong lời nói hiện rõ sự ngưng trọng:
“Ta có linh cảm xấu La gia sẽ gặp một đại hạo kiếp ngươi thay ta thông tri cho các trưởng lão lập tức thông tri cho các thế lực có giao hảo tốt với La gia để chung sức đối phó còn ngươi giao thứ này cho gia chủ Liễu gia hắn sẽ tự khắc hiểu”
Một phong bao chậm rãi hạ xuống rơi vào tay La Quyền trong lòng y đầy sự nghi hoặc sắc mặt cung kính nhận lấy nội tâm thầm nghĩ.

Hạo kiếp La gia gặp phải là gì đến phụ thân lại có phản ứng sợ hãi khi nhắc đến không lẽ chính là yêu tộc ngoài kia sắp trùng phá được phòng tiến nhưng y cũng không có can đảm để hỏi lặng lẽ gật đầu thối lui khỏi thạch thất.


Lúc này trên đường tới đại phủ La gia thấp thoáng bóng dáng một nữ tử đôi mắt đẹp vô hồn người ngượm lấm lem tiều tỵ mái tóc đen dài rối ren rũ ruợi ma không giống ma quỷ không ra quỷ, chỉ có thể nói nhìn trong rất tàn tạ nàng không ai khác là La Nguyệt Nhi lúc này chậm rãi hạ xuống đưa mắt nhìn phía trên đại môn hai chữ to lớn La Gia, ngay lúc nàng định cất bước đi vào một thân ảnh mờ ảo từ trong bóng tối xuất hiện chớp nhoáng bắt lấy cánh tay La Nguyệt Nhi bế nàng lên liền biến mất trong màn đêm.

Hai lính canh gác trước đại môn La gia nhìn dụi dụi mắt nhìn nhau hoài nghi một tên trong đó run rẩy cất tiếng chỉ tay về phía trước:
“N… Ngươi vừa rồi có thấy giống ta không?” Tên được hỏi gật gật đầu dưới chân run lẩy bẩy nét mặt lộ ra vẻ sợ hãi hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng thục mạng bỏ chạy vào trong không rõ hai con người này thấy gì mà biểu cảm sợ hãi như vậy.























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui