Nhiệt Huyết Tu Tiên
La Nguyệt Nhi nhìn vào ánh mắt cừu hận không đội trời chung của La Hi Trí linh hồn nàng như chìm vào đáy cốc nước mắt lã chả rơi xuống nàng khó khăn cất giọng đứt quảng từng câu:
“N… nếu g… giết muội có thể làm tâm tình huynh tốt hơn vậy thì cứ ra tay đi” Dứt lời đôi mắt nàng chậm rãi khép lại như cam chịu số phận hai tay nàng buông xuôi, không tiếp giẫy dụa cũng chẳng buồn phản kháng.
Tiểu Yên không ngờ tình hình lại nghiêm trọng hơn nàng nghĩ vội vã nghĩ cách nếu cứ để tiếp tục nữ tử này chắc chắn sẽ chết nàng vỗ tay lên trán một cái hét lớn:
“Thiếu gia cẩn thận xe tải tới!” Khiến Tiểu Yên mừng rỡ quả thật có chút hữu dụng La Hi Trí nghe âm thanh này liền nới lỏng bàn tay vội phi thân nhảy sang một bên, La Nguyệt Nhi cũng thoát khỏi khốn cảnh cửu tử nhất sinh.
Ánh mắt La Hi Trí đảo qua lại dò xét hắn cũng tỉnh táo hơn nhìn chung quanh khi không thấy gì thì hắn có chút bực dọc:
“Nha đầu thối xe tải ở đâu, muội dám lừa ta?” Hắn liền đưa tay chộp tới khoản không muốn bắt lấy Tiểu Yên đánh đít nàng một trận nhưng nàng liền thoát ẩn thoát hiện trốn đi.
“Hừ chịu nghe rồi sao thiếu gia đúng thật là ngu xuẩn” Tiểu Yên hừ một tiếng khoanh tay trước ngực thở phì phò mắng lấy La Hi Trí.
“Nha đầu thối muội vừa nói gì lập lại lần nữa cho ta nghe” La Hi Trí thật sự nổi trận lôi đình liên tục vồ tới muốn bắt lấy Tiểu Yên thân thủ nàng chớp động biến mất lúc nào cũng nhanh hơn hắn một nhịp nàng mở miệng lặp đi lại ngu xuẩn nhiều lần cho hắn nghe khiến La Hi Trí tức muốn nổ phổi, một hồi lâu hắn thở hồng hộc một bên gương mặt đỏ như đít khỉ nhưng vẫn thất bại việc bắt nàng.
Tiểu Yến hiện ra cười hả hê nhìn hắn nói:
“Mệt rồi sao thiếu gia ngu xuẩn” La Hi Trí liên tục chỉ tay vào Tiểu Yên muốn nói lại như bị mắc nghẹn ở cổ cuối cùng vẫn là nói không thành lời.
“Tiểu Yên đã nói nha đầu này chỉ là bị tính kế nàng không hề sai thiếu gia ngài xem hết đầu đuôi câu chuyện đã lúc đó nếu vẫn còn mang ý nghĩ muốn giết nha đầu này Tiểu Yên cũng không ngăn cản” La Hi Trí hắn cảm thấy chuyện này là không có khả năng nói gì chứ chứng cứ rành rành có hắn bị tính kế thì đúng hơn, nhưng nàng đã nói vậy hắn cũng sẽ tin nàng tín nhiệm của hắn đối với nàng là tuyệt đối, hơn nữa hắn vốn dĩ có chút hảo cảm với La Nguyệt Nhi.
Nhưng sau khi chứng kiến nàng đội mũ xanh cho hắn chút hảo cảm kia sớm đã tan thành mây khói, khi hắn đưa mắt nhìn qua thấy La Nguyệt Nhi đang bò tới cạnh mình hắn khoác tay lạnh lùng quát:
“Cút khỏi nơi này đừng để ta thấy mặt ngươi lần nào nữa!” La Nguyệt Nhi như không nghe thấy lời sỉ vả của hắn chậm rãi bò tới La Nguyệt mở miệng phân bua nói.
“Mọi chuyện hôm đó không như huynh nghĩ làm ơn nghe muội giải thích” La Nguyệt Nhi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn nhưng La Hi Trí như không để lọt vào tai hắn lúc này cảm thấy ghê tởm nàng hơn lúc nào liên tục dùng lời lẽ thô tục mắng nàng.
Mắt thấy La Nguyệt Nhi vẫn cứng đầu bò tới cạnh mình La Hi Trí liền nổi giận thô lỗ mắng:
“Dâm phụ ngươi cút cho ta! Trước khi ta thay đổi chủ ý mau cút!!” Lời mắng này khó nghe đến mức Tiểu Yên phải phun ra một ngụm còn La Nguyệt Nhi sững sờ đôi mắt nàng thất thần không tin vào tai mình những gì La Hi Trí vừa thốt ra.
Trên mặt nàng lúc này không chút cảm xúc đôi mắt vô hồn nước mắt lấm lem trên khuôn mặt, La Nguyệt Nhi lần này chậm rãi đứng lên một mạch phi thân phóng đi khỏi trang viên này nàng sợ vẫn còn mặt dày ở lại sẽ khiến hắn giận thêm.
La Hi Trí đưa mắt dõi theo hướng nàng rời đi hắn cảm giác vừa rồi mình có chút ác với nàng quá không nhưng hắn liền lắc đầu bác bỏ ý nghĩ này so với những gì nàng đã gây ra với hắn thì chút lời thô tục này chẳng hề hấn gì.
Tiểu Yên bất bình thay La Nguyệt Nhi hiện ra trước mặt hắn thở phì phò nói:
“Đúng là nam nhân ngu xuẩn phũ phàng rồi thiếu gia sẽ hối hận vì câu nói hôm nay” Giọng của Tiểu Yên chua ngoa đến mức La Hi Trí có chút không nghe lọt tai.
La Hi Trí cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hối thúc:
“Lời ta đã nói không bao giờ hối hận đừng úp úp mở mở muội muốn cho ta xem cái gì thì mau lên ta còn phải giết tên súc sinh La Vân” Hắn lúc này thật sự tức giận tới cực điểm chỉ có ý nghĩ muốn tìm tên La Vân ngũ mã phanh thây.
Tiểu Yên cười khẩy nhìn La Hi Trí nói:
“Nực cười suy nghĩ trẻ con tính tình lỗ mãng tự luyến” La Hi Trí lười đo co với nàng đặt mông ngồi xuống ở đó chỉ một lát sau Tiểu Yên đưa tay phất lên một màn ảnh chiếu lật lại những đoạn ký ức khiến máu huyết hắn lại sôi sục.
Nhìn La Hi Trí sốt ruột Tiểu Yên lắc đầu thầm than rèn sắt không thành thép, nàng mở miệng nói:
“Đừng nóng vội, thiếu gia xem hết đoạn ký ức này đã” Trên màn ảnh vẫn là những đoạn ký ức La Vân cùng La Nguyệt Nhi ân ái đến khi chấm dứt La Hi Trí siết chặt nắm tay đến rướm máu nhưng hắn vẫn cố kìm nén lửa giận xuống đáy lòng để xem tiếp.
Chỉ lúc sau khi hai người đại chiến xong thì đứng lên mặc lại y phục càng đáng giận là La Nguyệt Nhi tình tứ khoác từng món y phục cho tên La Vân còn nói mấy câu ngọt bùi, xem nơi này như chốn không người tay trong tay bước ra khỏi phòng.
“Nhìn cho kĩ kịch hay bất ngờ đến từ lúc này” Tiểu Yên lên tiếng nhắc nhở chỉ tay vào phân đoạn ký ức tiếp theo hắn đưa mắt tập trung nhìn theo.
Ngay lập tức sắc mặt La Hi Trí kinh ngạc nhìn La Nguyệt Nhi cởi bỏ lớp mặt nạ, một gương mặt không kém cạnh gì La Nguyệt Nhi hiển lộ La Hi Trí liền bật thốt thành tiếng:
“Liễu Phỉ! Là nàng ta không phải là La Nguyệt Nhi? Đây có chuyện gì” Tiểu Yến bên cạnh ôm bụng cười khúc khích thích ý nhìn biểu cảm thất thố của hắn muốn xem xem hắn sẽ xử trí thế nào khi mạnh miệng mắng mỏ nha đầu kia không thương hương tiếc ngọc.
Phân đoạn ký ức tiếp theo lại khiến hắn há mồm trợn mắt, La Nguyệt Nhi xuất hiện đối mặt đứng trước hai người ánh mắt trong thấy hai người La Vân Liễu Phỉ thì La Nguyệt Nhi kinh ngạc không thôi chỉ tay chất vấn:
“Đại ca nhị tẩu hai người các ngươi đang làm gì” La Vân cùng Liễu Phỉ như có tật giật mình vội buông tay nhau ra.
La Vân phe phẩy cây quạt trong tay bước lên thong dong nói:
“Đừng hiểu lầm đại ca chỉ là tình cờ gặp nhau, ta thấy nhị muội có chút mệt trong thân thể muốn diều nàng về phòng” Liễu Phỉ bên cạnh cũng ngầm hiểu nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc ngay tức khắc nét mặt ảm đạm thất sắc nhưng La Nguyệt Nhi nào dễ bị lừa như vậy chính mắt nàng thấy hai người tình tình tứ tứ cử chỉ thân mật không đơn giản chỉ là tình cờ đây là muốn gạt con nít 3 tuổi sao.
“Quả thật là tình cờ ư ngươi lại đi cùng với nhị tẩu cử chỉ thân mật như vậy trong khi đáng ra giờ này nhị tẩu phải chờ sẵn trong phòng để được tháo khăn trùm đầu động phòng hoa chúc, đại ca ngươi giải thích xem tình cờ như vậy có chút không thoả đáng phải không?” Từng lời nói của La Nguyệt Nhi sắc bén đanh thép khiến sắc mặt hai người vốn tươi cười cũng thay dối trầm xuống á khẩu không nói lên lời.
La Vân thẹn quá hoá giận giật mạnh eo ôm Liễu Phỉ vào người cười lạnh nói:
“Tên phế vật đó xứng đáng cưới được Liễu Phỉ đệ nhất mỹ nhân Bách Quân trấn sao nàng ấy phải là của ta La Vân này” Nói xong La Vân dùng ánh mắt dâm tiện thèm thuồng dò xét La Nguyệt Nhi, rồi quay sang hôn hít hắp cổ Liễu Phỉ nàng ta cũng không ái ngại mà ngược lại hưởng thụ cảm giác này không để tâm tới La Nguyệt Nhi trước mặt, La Nguyệt Nhi nhìn mà không tin nổi vào mắt mình chỉ muốn đến giết đôi cẩu nam nữ này.
“Ta sẽ đi báo cho các trưởng bối biết việc này hai người các ngươi chờ ngày bị xử tội đi” Âm thanh băng lãnh La Nguyệt Nhi dậm chân muốn xoay người rời đi nàng thực sự không muốn nhìn đôi nam nữ vô liêm sỉ này một khắc nào.
La Vân nở nụ cười âm lãnh gập đôi thiết phiến trong tay buông lời nửa vời:
“Chậm đã muội cũng đừng quản chuyện này nếu không ta không chắc tên nhị ca kia của muội sẽ sống sót qua đêm nay đâu” Ngay khi La Nguyệt Nhi muốn rời đi thì nghe âm thanh La Vân phía sau khiến nàng chậm bước chân lại.
Nàng không muốn dây dưa với tên đại ca này lạnh lùng nói:
“Ngươi nói vậy là có ý gì nhị ca thế nào!” Nàng trong lòng lại âm thầm lo lắng cho La Hi Trí tên này rốt cuộc đang muốn giở trò gì.
La Vân nở nụ cười đắc thắng như mọi chuyện nắm trong lòng bàn tay hắn đi một vòng đưa mũi hít hương thơm toả ra trên thân thể La Nguyệt Nhi nét mặt nàng hiện rõ sự chán ghét ghê tởm cùng cực nếu không phải vì La Hi Trí nàng đã một kiếm chém chết hắn, La Vân nở nụ cười méo mó khoa tay múa chân trước La Nguyệt Nhi, chậm rãi nói:
“Nói thế nào đây nhị đệ thân yêu lúc nãy được người đại ca tốt bụng cho uống một loại thần dược còn khoa trương hơn nữa nhị đệ sẽ không bao giờ tỉnh lại nếu không có thuốc giải của đại ca a… Tam muội thấy việc này có hấp dẫn không?” Liễu Phỉ bên cạnh muốn nói gì đó thì liền bị La Vân xoay một vòng quay về lấy thiết phiến trong tay chặn trước miệng nàng lại Liễu Phỉ đành phải im lặng.
Nghe La Vân nói vậy La Nguyệt Nhi siết chặt kiếm trong tay khẽ cau mày quay mặt lại nhìn lấy La Vân lạnh lùng nói:
“Ngươi mưu hại đồng tộc nếu để bề trên trưởng bối biết được ngươi cũng sẽ có kết cục không tốt mau giao thuốc giải ra đây nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi mà xem ngươi là cừu địch tội nhân thiên cổ của La gia muốn diệt đồng tộc” Nói xong nàng cầm binh khí trong tay chỉ mũi kiếm về phía La Vân như thật sự muốn động thủ, nàng chỉ muốn hù doạ hắn một chút mong La Vân biết khó mà lui.
Ánh mắt tên La Vân nhìn La Nguyệt Nhi như một kẻ ngu muội chỉ tay vào nàng lập lại từng câu nói của La Nguyệt Nhi:
“Tội nhân thiên cổ? Muốn diệt đồng tộc? Tam muội diễn rất tốt hay là chúng ta chày cối xem nhị đệ thân yêu chết trước hay ta chết trước dù lão tổ lúc này có tới cũng chẳng kịp cứu hắn, đừng dối lòng mình tam muội đại ca hiểu rõ muội hơn ai hết, nếu hắn chết muội nói phỏng chừng sẽ rất thống khổ không phải sao haha” Nói xong La Vân đắc chí ngửa mặt lên cười ha hả bên cạnh Liễu Phỉ cũng cười vào mặt La Nguyệt Nhi như vạch trần được một bí mật lớn của La Nguyệt Nhi.
Gương mặt La Nguyệt Nhi lúc này tái nhợt nàng cứng miệng không thể phản biện dù chỉ một câu nàng âm thầm tự trách mình lúc nào cũng dính lấy nhị ca bây giờ lại là hại huynh ấy để người khác nắm lấy dây ở phía sau mà giật như khôi lỗi.
La Vân nét mặt dương dương đắc ý nhìn La Nguyệt Nhi á khẩu không phản biện hắn hả dạ lòng mình tiếp tục dùng lời lẽ chi phối khích tướng:
“Thế nào tam muội có còn muốn thông tri với trưởng bối? Hay là muốn cứu sống nhị ca của mình lựa chọn đi nhị ca của muội đang chạy đua với tử thần a nếu hắn chết là do muội không phải ta” Cảm xúc La Nguyệt Nhi lúc này lẫn lộn nàng thật sự mắc mưu của La Vân bị cảm xúc chi phối không còn tỉnh táo để suy nghĩ nhiều như vậy.
La Nguyệt Nhi lập tức đưa ra lựa chọn âm lãnh nói:
“Mau giao thuốc giải ra đây ta niệm tình ngươi là đồng tộc ta sẽ không báo lên cho phụ thân biết việc này nhưng ngươi phải chấm dứt với nhị tẩu không bao giờ được động đến nàng nếu còn để ta bắt gặp đừng trách La Nguyệt Nhi ta vô tình” La Vân liên tục gật gù giả vờ sợ hãi vội vã lục lội tìm kiếm cầm lọ thuốc trong túi trữ vật ném qua cho nàng còn hai người Liễu Phỉ La Vân nhanh chóng lướt qua nhau La Vân nở nụ cười âm hiểm như đạt được mục đích ngoái đầu nhìn lại La Nguyệt Nhi đã chạy vào phòng La Hi Trí hắn gập thiết phiến vào tay một cái mạnh.
“Này tại sao lại phải nói dối ả ta cùng lắm thì thiếp hoàn hôn với La Hi Trí cưới chàng là được không phải sao?” Đi được một đoạn xa hai người đến khu rừng vắng vẻ Liễu Phỉ nghi hoặc nhìn La Vân hỏi.
La Vân cẩn trọng nhìn chung quanh một lượt rồi nói nhỏ vào tai Liễu Phỉ gì đó hai người gật gật đầu Liễu Phỉ như được khai sáng mà bừng tỉnh đại ngộ.
“Diệu kế chàng đúng là tài trí nhan sắc vẹn toàn 1 mũi tên chúng 3 đích như vậy cũng sẽ không cần phiền phức hồi hôn” Liễu Phỉ đưa ngón tay cái lên, mở miệng khen ngợi La Vân nở nụ cười nham nhở hai người lại tình chàng ý thiếp phát ra từng tiếng thở dốc của nam nhân âm thanh rên rỉ mê hoặc của nữ nhân tại cánh rừng hoang vu.
Còn tại trong phòng La Hi Trí khi hai người rời đi La Nguyệt Nhi nhanh chóng đi vào bên trong nhìn La Hi Trí nằm bất động tại trên giường La Nguyệt Nhi loạng choạng chạy tới đỡ hắn ngồi dậy thấy hắn vẫn còn thở nàng nhẹ lòng xem ra vẫn còn kịp thời, nhanh chóng lắc cho viên đan được kia rớt xuống La Hi Trí nhìn viên đan được kia ánh mắt loé lên sát khí nhìn sang Tiểu Yên:
“Đây là Hoá Tán đan độc dược đối với tu sĩ” Tiểu Yến gật đầu chỉ tay vào phân đoạn ký ức, hắn đưa mắt nhìn theo chỉ thấy La Nguyệt Nhi cạy miệng La Hi Trí đút Hoá Tán đan vào đổ bên cạnh một bát nước cho hắn uống xuống.
La Hi Trí nhìn đến đoạn ký ức này dường như hiểu ra đại khái đây là La Nguyệt Nhi bị tên La Vân tính kế nhưng hắn nghĩ không ra tại sao lại mưu hại đồng tộc không phải nếu bị trưởng bối phát hiện là phán tội chết sao.
“Thiếu gia cũng nhận ra điểm sai rồi đúng không tên này mặc dù thủ đoạn hèn hạ nhưng rất thông minh một mũi tên nhắm 4 đích đệ nhất trục lợi từ La Nguyệt Nhi gián tiếp mưu hại La Hi Trí đệ nhị theo muội suy đoán có thể vì kế vị gia chủ La gia đệ tam có thể đường đường chính chính lấy chức vị gia chủ cuới lấy Liễu Phỉ không một chút cản trở từ gia tộc đệ tứ cũng là cái cuối cùng nhìn cho kỹ ký ức tiếp thiếu gia sẽ hiểu tên này tài trí mưu lược vẹn toàn đến mức xuất thần nhập hoá” La Hi Trí nghe Tiểu Yên nói vậy không khỏi rùng mình một cái như có điều suy nghĩ về mưu kế cuối cùng của nàng nói.
Chỉ thấy La Hi Trí sau khi nuốt xuống Hoá Tán đan một lúc lâu vẫn không có phản ứng Tiểu Yên đưa tay phẫy vào phía trước vài lần các phân đoạn ký ức lập tức nhanh hơn một canh giờ sau đó nữa La Hi Trí bắt đầu có phản ứng nét mặt La Hi Trí vặn vẹo đổ mồ hôi như tắm đột nhiên hắn gầm lên đôi mắt như muốn lồi ra nhìn La Nguyệt Nhi :
“Ngươi… ngươi đồ độc phụ dám mưu hại ta” La Hi Trí trợn đôi mắt dữ tợn căm hận nhìn lấy La Nguyệt Nhi hắn liền nôn ra một ngụm máu đen thân thể tím tái từng sợi gân đen nổi lên trên bề mặt da bì của hắn.
La Nguyệt Nhi thất kinh đến mức ngất liệm ngay tại đó chỉ đến khi có thị nữ phát hiện ra báo với gia chủ La gia thì mọi người trong gia tộc đều có mặt nơi này kể cả Liễu Phỉ La Vân cũng tại đây hai người liếc mắt đưa tình ngầm hiểu đại sự đã thành.
Một cỗ sát khí lan tràn xung quanh khu trang viên hắn nhìn tới đây hắn dường như hiểu ra tất cả nộ khí xung thiên mà công tâm mà thổ huyết.
Vậy chẳng phải nói ngày mai là ngày La Nguyệt Nhi sẽ chết nếu hắn không xuất hiện, không hề có việc tham gia học viện đó chỉ là cái cớ mà gia tộc bịa ra để ém nhẹm chuyện này hoặc có thể nằm việc này sớm đã nằm trong mưu kế của tên súc sinh La Vân kia lúc này hắn đã hiểu tên La Vân mục đích nhắm tới là chức vị gia chủ La Nguyệt Nhi cũng là một phần trong mưu kế một mũi tên trúng đích 5 con nhạn.
Lau đi vết máu trên miệng hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Đôi độc phu dâm phụ La Vân Liễu Phỉ ta phải giết các ngươi tra tấn các ngươi bằng vạn cách đến chết!” Ánh mắt La Hi Trí hiện rõ sự cừu hận dời mắt nhìn phía xa nơi phủ đệ La gia nơi mà hắn từng ở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...