Kiện áo khoác đắt tiền trên người bị chèn ép đến sắp hỏng mất, nhưng căn bản chúng tôi bất chấp. Quân Sâm một bên tựa lưng vào cửa xe, một bên gấp gáp thoát y phục. Chúng tôi đều phi thường dùng sức, dục hỏa thình lình nhen nhóm, dìm tôi vào một bể vong tình không thể dứt ra.
Ánh mắt Quân Sâm sâu thẳm không đáy, hỗn loạn mà đầy ôn nhu thẳng tắp xuyên vào ngực tôi, tim có cảm giác hơi đau xót. Tôi chưa kịp nghiền ngẫm tình cảnh này đã bị môi anh tập kích bất ngờ. Tôi nâng thắt lưng anh lên một chút, muốn anh dung nhập vào cơ thể. Anh lại vô ý trượt tay, nhưng bởi vì biên độ quá lớn, ót lại đập mạnh vào kính xe. Chúng tôi đều ngừng tay, tôi nghĩ cú đập kia chắc chắn sẽ rất đau. Anh lắc đầu cười khổ: “Choáng váng một chút thôi, anh hẳn nhiên không cần phải thích em nhiều đến vậy?”.
– “Anh còn muốn đùa giỡn?”. Tôi đè lên anh lần nữa, đem quần áo cởi ra ném lên ghế trước, lại gắt gao dán vào anh. Nháy mắt, những nhiệt tình bùng nổ khuếch tán trong không khí, dần dần chiếm lĩnh lí trí.
Quân Sâm điều chỉnh tư thế, tuy rằng bằng ghế sau khá thoải mái, nhưng cũng không quá rộng rãi cho hai đại nam nhân tự do hoàn toàn. Anh xoay người, tôi nghiêng người vuốt ve tấm lưng tuyệt mĩ kia, từ ngón tay, thể xác và tinh thần đều hòa làm một.
Theo đường cong tuyệt mĩ trên lưng hôn xuống, lưu lại một vết tích thản nhiên. Anh run rẩy kéo tôi nằm lên trên mình, nhẹ nhàng vuốt ve. Tôi bắt đầu giải khai khóa quần anh, từ âu phục đến quần con đều đồng loạt rơi xuống. Quân Sâm cứ không hề phòng bị gì mà nằm dưới tôi, thật là một loại kích động khó diễn tả thành lời. Tiếp tục dọc theo sương sống anh mà ngược dòng tới rãnh sâu mê người kia. Mọi giác quan và lí trí đều gần như bị đánh úp, đến lúc này, tôi hoàn toàn không thể kháng cự những ảo ảnh mê người kia.
Suy nghĩ lại miên man trôi về những ngày đầu gặp anh, rồi lại rơi vào bể trầm luân. Chỉ trong thời gian ngắn, chúng tôi đã vượt qua rất nhiều chướng ngại, mà vật cản to lớn nhất chính là tâm lí của bản thân. Những nỗi niềm xúc động không lời, có thể khiến con người ta sẵn sàng chấp nhận mọi loại trừng phạt mà vẫn thấy ngọt ngào. Đây có phải là tình yêu như lời người đời nói không? Nguyên lai, Đỗ Chấn Hàm tôi cũng có ngày nếm trải cảm giác này.
– “A….”.
Quân Sâm đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ phiến tình kéo tôi về hiện thực, một bên dưa tay thăm dò. Môi dần dần đã bắt đầu không an phận, tôi động tình gặm nhẹ cằm anh, đem đầu lưỡi đẩy vào khuôn miệng khẽ nhếch lên của anh. Tùy ý trở mình, mãnh liệt không gì bằng, một khắc kia, tôi có cảm giác mình rơi vào một loại lỗi giác nóng bỏng, hệt như một loại cảm giác bản năng.
Tôi vốn vẫn nghĩ bản thân chưa bao giờ là kẻ si tình, nhiều năm trời cố gắng gây dựng sự nghiệp, bản thân chưa bao giờ gặp phải loại tình cảm mãnh liẹt này. Nhung Quân Sâm thực sự đã thay đổi tôi rất nhiều, tình cảm anh chặt chẽ bao vây tôi, làm tôi không thể nào thoát được. Đến bây giờ, khi trong lồng ngực dâng lên một cỗ tình cảm muốn vỡ òa, tôi nghĩ bản thân thực sự không muốn buông tay. Tôi không biết tình yêu của hai nam nhân có thể kéo dài bao lâu, có thể thật lâu, có thể là phút chốc thoáng qua. Nhưng tôi nguyện ý thử một lần, ít nhất là vì không muốn phủ nhận những cảm xúc của bản thân.
Cúi đầu cắn mạnh lên bả vai anh, tôi thật muốn gom trọn những cảm xúc cho riêng mình, hoàn toàn hoàn toàn.
Môi Quân Sâm phát ra tiếng rên rỉ động tình nam tính làm tôi hưng chấn bừng bừng. Địa phương nóng bỏng kia đã nhanh có phản ứng, tôi đem nơi tối mẫn cảm kia của mình chạm vào của anh, cảm thụ những run rẩy chân thật.
Quân Sâm đang muốn thả lỏng thân thể, hôm nay anh thực ôn hòa, hết thảy đều theo ý tôi. Anh dùng cả thân thể cho tôi những tiếp xúc gần gụi nhất, tôi nhớ rõ trong anh vẫn mềm mại câu hồn như vậy. Sườn mặt tuấn dật vô thức thở nhẹ như muốn đè nén mọi dục vọng kia lại nổi lên một lực mi hoặc mê người.
Cả thế giới đều bị mị lực của anh hấp dẫn vì những lí do không giống nhau, nhưng trước mặt tôi, anh mới là chính mình.
Tôi không thể tiếp tục bảo trì tình trạng này, bắt đầu chậm rãi tham nhập, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế tràn ra. Thắt lưng Quân Sâm nháy mắt run rẩy kịch liệt. Anh vùi đầu vào cánh tay tôi, dục cự thẳng đứng nơi bụng dưới khiến mọi phòng tuyến của tôi đều sụp đổ. Tôi thừa cơ tiến vào, anh bắt đầu ngửa cổ ôm lấy cánh tay tôi, ngực hai người dán vào nhau. Mỗi lần xâm chiếm, tôi đều mãnh liệt có cảm giác như được hòa làm một. Tôi… sẽ không bao giờ khuất phục mọi định kiến, dù thế nào, tôi cũng muốn giữ lấy anh cho riêng mình.
Quân Sâm lùi người về trước lại làm tôi dấy lên một vòng chinh chiến mới, anh nằm trên băng ghế sau, tứ chi mạnh mẽ tản ra một sức mạnh vô hình, cũng bắt đầu cùng tôi triển khai một hồi hoạt động kích thích, tiếng nức nở ẩn ẩn thống khổ cũng khoái hoạt nức nở, làm từng tế bào trong tôi chưa từng rung động như vậy. Độ ấm cùng những tràng rên rỉ như vậy cứ như vang lên mãi không dừng.
Quân Sâm khó hiểu nhìn tôi, trong mắt lại lộ ra một mạt khát vọng muốn chinh phục tôi. Từ sau, tôi lại tiến vào thân thể anh. Anh tiếp nhận tôi, đồng thôi cũng gắt gao giam tâm hồn tôi trong cơ thể anh. Một lần lại một lần, mỗi khi tiến vào, tôi lại mãnh liệt muốn hưởng thụ tất thảy những khoái cảm mơ màng của cả đời người.
Hôn nhẹ lên vai anh, dây phút dây dưa ấy thật khó tách bạch, cả ga ra tĩnh lặng, thùng xe chật hẹp cũng không ngăn được những hấp dẫn thể xác cùng tâm linh. Không chỉ dục vọng, cả tâm tinh cũng như được thỏa mãn. Thứ chúng tôi cần không phải những dục vọng thấp hèn kia, mà còn là những nỗi niềm cô đơn trong nhân sinh được san sẻ cho nhau.
Tôi đem lòng thỏa mãn biến thành những hành động, lúc tăng tốc, bên tai còn mơ hồ nghe được giọng anh:“Chấn Hàm, anh yêu em! Anh yêu em…”.
– “A…”. Mọi thứ đều mờ ảo, chỉ có cảm giác về nhau là chân thật nhất.
Anh thoát khỏi chiếc ôm của tôi, xoay người đối diện tôi, cặp mắt đầy hơi sương kia lại lóe ra những quang mang khác thường, nụ cười nhàn nhạt mê người rơi trên môi anh, lại mang theo vài phần mị hoặc cùng tà ác. Khuôn mặt anh tuấn này tất nhiên phù hợp nhất với biểu tình vừa rồi, có lẽ anh cũng không biết mình lại có thể câu hồn như vậy.
– “A Sâm…”.
– “Đừng đi, Chấn Hàm….a!”.
Mồ hôi túa ra như tắm, ánh mắt quấn quít say mê, nụ hôn dài như đoạt mọi hô hấp, tình cảm cũng mềm nhẹ mà rối rắm như vậy. Tôi không biết là bản thân đã chinh phục anh, hay là anh chinh phục tôi. Nhưng chỉ có thể giang hai tay nghênh đón anh, cùng lấp đầy tâm hồn nhau. Khoái cảm như dẫn dắt chúng tôi vào một thiên đường khác.
Ít nhất vào giây phút này, chúng tôi chỉ cần có nhau. Tôi chôn vùi cơ thể thật sâu trong anh, nhiệt độ cơ thể đã sớm nóng như lửa đốt, lí trí cũng không còn nguyên vẹn. Chúng tôi bắt đầu nghênh đón cao trào.
– “A…”. Cuối cùng cũng hòa làm một.
Chìm đắm trong bầu không khí ẩm ướt tịch mịch, tôi cười khẽ: “Anh có tức giận không?”.
– “Nếu em còn muốn làm lại lần nữa”. Anh rõ ràng trả lời tôi. Cùng tôi trao đổi nụ hôn sâu, dù ngày mai có hóa thành tro bụi, có lẽ tôi cũng không phiền lòng.
Chúng tôi ở trong xe đợi thêm một lúc mới mở cửa gara. Mưa đã ngừng, khách nhân cũng đã rời đi, tôi với Quân Sâm qua loa khoác lại y phục nhăn nhúm lên lầu. Đây là lần đầu tiên từ khi về HongKong, chúng tôi ở chung phòng.
Thừa lúc Quân Sâm tắm rửa, tôi tùy tiện đóng gói chút hành lí. Sáng hôm sau, tôi đã thu xếp xong hết mọi thứ. 8h sáng, đột nhiên điện thoại đổ chuông, tôi vội vàng chạy đến. Bất quá, trên đường lại gặp phần tử vô lại vươn chân cản tôi, tôi không kịp né, lảo đảo ngãn sấp vào giường. Tôi gương mắt nhìn tên đầu sỏ: “tí nữa sẽ tính sổ với anh”. Anh nhìn tôi, xấu xa cười.
Tôi nằm úp sấp trên giường nghe điện thoại, vừa nghe đã có chú bất đắc dĩ. Cư nhiên là Chu Tình.
Quân Sâm thế nhưng lại không thành thật, tinh nghịch đè lên người tôi làm tôi không nhúc nhích được gì, lại không thể lên tiếng ngăn cản anh.
– “Anh chuẩn bị ra sân bay rồi”. Ngữ khí không thể thành thật hơn.
– “Em biết anh bay chuyến sớm, nhưng là… em có chút chuyện muốn nói với anh, nếu hôm nay không nói, em không biết mọi chuyện sẽ kéo dài đến khi nào”. Chu Tình ngập ngừng nói, nhưng giọng điệu rất thành thật.
– “Em nói đi, nếu chuyện có thể giúp, anh nhất định sẽ tận lực”.
– “Không không, lúc này em không phải nhờ vả, là–“ – nàng hít một hơi thật sâu, “em yêu anh, Chấn Hàm”.
– “A?!”. Tôi lắp bắp kinh hãi, không nghĩ nàng lại tỏ tình qua điện thoại. Vành tai lúc này đã bị Quân Sâm trêu đùa, đầu dây bên kia lại trầm mặc lại tôi nhất thời không thể nói gì.
– “Chấn Hàm, em hi vọng em không làm anh khó xử”.
– “Không”. Tôi rốt cuộc cũng tìm lại giọng nói của bản thân, “anh hẳn là— cảm ơn em, đã dành cho anh một vinh hạnh lớn như vậy”.
– “Xin lỗi, em không muốn khó xử anh, nhưng lại nghĩ anh sắp quay về Mĩ, nên mới chân thật nói ra tình cảm của mình”. Nàng uyển chuyển nghe lời tôi tôi từ chối, một nữ nhân, vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, chắc chắn khi bị từ chối sẽ cảm thấy thất vọng. May mắn là nàng chỉ gọi điện thoại, nên cả hai vẫn có thể duy trì vẻ trấn định của mình, “em chỉ là không muốn sau này phải tiếc nuối, dù đã sớm biết đáp án, nhưng khi nghe từ chính miệng anh, quả thực vẫn có chút thương tâm”.
– “A Tình”. Lần đầu tiên tôi gọi nàng thân mật như vật, “lúc nào em cũng có thể gọi cho anh, em vĩnh viễn là người luôn được hoan nghênh”.
– “Cảm ơn anh, Chấn Hàm. Dù sao em cũng nên cảm ơn anh, nhờ anh em mới có cơ hội gặp gỡ một nam nhân vừa thành đạt lại vừa khí chất như vậy, thật khiến người ta mở mang tầm mắt”.
– “Hình như người đó nghe không giống anh”.
Nàng rốt cuộc đã cười: “Là anh, loại chuyện này sao có thể lầm người được. Thượng lộ bình an, Chấn Hàm”.
Dù không cho nàng một cơ hội, nhưng tôi vẫn muốn an ủi nàng: “Khi nào ghé qua San Francisco, nhớ phải gặp anh”.
– “Nhất định”.
Cúp điện thoại, Quân Sâm đã nằm bên cạnh, chống đầu nhìn tôi: “Anh còn bao nhiêu tình địch?”.
– “Câu này em hỏi anh mới phải”. Tôi cười đứng lên, chuẩn bị ra sân bay.
– “Chúng ta phải xa nhau đến mấy tuần”. Anh vừa mặc quần áo, vừa quay đầu nhìn tôi.
– “Cũng không phải vài năm, anh không cần tỏ vẻ bi thương như vậy”.
– “Sách, em không lãng mạn gì cả”.
– “Nếu vậy thì anh không cần yêu em?”
– “Em cũng không cần uy hiếp anh”. Anh đi tới, từ sau ôm lấy tôi, vòm ngực rắn chắt dán vào lưng tôi, một loại cảm giác nóng rực lại dấy lên, “em ngoài anh ra, thì còn có thể yêu ai?”.
– “Ân, xem ra anh còn rất tự mãn”.
– “Nghe có vẻ như trong mắt em, anh rất mất tự tin?”.
– “Em có nghe lầm không?”. Tôi liếc mắt nhìn anh, “ai dám không yêu Hoắc Quân Sâm”.
– “Đỗ Chấn Hàm a Đỗ Chấn Hàm”. Anh tựa đầu lên vai tôi cảm thán.
Tôi rốt cuộc cũng cười thành tiếng: “Khó trách tai gần đây có chút không quen, nguyên lai là vì anh dám gọi thẳng tên ông chủ của mình”.
Khi tôi từ biệt mẹ, mọi cảm giác xúc động đều phải cố nén trong lòng. Phần vì có Hoắc Lai Sĩ ngay bên cạnh, nên mẹ cũng không nói gì thêm. Các trưởng bối tiễn tôi đến cổng biệt thự. Quân Sâm đã đậu sẵn xe đợi tôi, tôi bước vào. Mẹ vẫn nhìn chúng tôi thật sâu, thật lâu khi chúng tôi biến mất trong tầm mắt nàng.
Miss Chương, lúc này đây, hãy cho con ích kỉ một lần đi, chỉ một lần này thôi.
Chuyến bay hơn 10 giờ, cuộc sống lại khôi phục tình trạng độc lai độc vãn làm tôi có chút tịch mịch cô liêu. Ngậm một khối chocolate trong miệng, tôi hồi tưởng những chuyện đã qua. Qủa thật là một tràng mộng mĩ, đẹp đẽ có – xấu xa có. Tuy kết quả không như tôi mong muốn, nhưng mọi chuyện cũng đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên tôi làm là ngủ. Đây là thói quen của tôi, phải ngủ đến khi tinh thần hăng hái mới có thể tiếp tục chiến đấu. Cái gọi là tinh anh của xã hội, anh lại không phải bận rộn lo toan. Lại nhờ đến lời Chu Tình từng nói, quả thực ai cũng đều bất định như nhau.
Quay lại công ty, mọi tinh lực cũng giống như quay về nhanh chóng, dung nhập vào cơ thể tôi hệt như một loại phản xạ có điều kiện. Kì thật tôi là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ, mọi việc đều phải tự tay làm mới cảm thấy hài lòng.
Thang Thước chào đón: “Giám Đốc, mọi người đang đợi anh ở phong họp. Lát nữa anh vào, hi vọng có thể chấm dứt tình trạng này để mọi người an tâm làm việc”.
– “Ah, cũng không nên quá lạc quan như vậy, tôi nói cô hẹn giám đốc bên kia khi nào?”.
– “4h chiều, Potter chiều qua còn ở tại Seatlle, nên chiều này ông ta không thể qua đây, chỉ có Phó Giám Đốc bên ấy đi họp thay”.
Tôi thu thập tài liệu, đi vào phòng họp: “Hiện tại là chúng ta cần họ, nếu không được, tôi sẽ nghĩ cách khác để giải quyết êm đẹp mọi chuyện. Ngày mốt vẫn chính thức khởi công công trình, cô nói mọi người tiếp tục làm việc bình thường”.
– “Ân, máy móc đã kiểm tra xong, chỉ chờ lệnh của anh”.
– “7h tối gọi mọi nhân viên thiết kế tập trung tại phòng họp. Tôi sẽ tuyên bố kết quả cuộc họp sau tới, và phân công công việc cho mọi người”.
– “Yes, sir!”. Thang Thước thẳng người hành lễ, sau đó nhẹ nhàng bước ra.
Cuộc đàm phán bước đầu đã có kết quả khả quan. Nhưng ngay khi tôi đang bận đến sứt đầu mẻ trán, Đường Na bước vào: “Chấn Hàm, cậu quả thực là người hội tụ vẻ non nớt thiếu niên và thành thục của nam nhân”.
Nếu một nam nhân nghe người khác nói về mình như vậy, tuyệt nhiên sẽ không vui sướng. Tôi “u buồn” ngẩng đầu: “Đường Na, mục đích của chị tuyệt đối sẽ không ca ngợi đơn giản như vậy”.
– “Cậu đúng là không dễ lấy lòng a”. Nàng cười rộ lên, “tôi vừa thấy cậu trên TV, cậu thật kín tiếng nha!”.
Tôi kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”.
– “Để tham gia Oscar, một bộ phim cũng chỉ tốn 2 tuần hậu kì, cậu nghĩ quảng cáo sẽ tốn nhiều thời gian hơn chắc?”. Đường Na nhỏ giọng mỉa mai tôi.
– “Biểu hiện của tôi trên TV có dọa người không?”. Tiếp tục cúi đầu làm việc.
– “Hình tượng của cậu không dọa tôi, nhưng phòng kế toán lại thu được 1 triệu $ tiền mặt thì quả thật dọa người”.
– “Cái gì?”.
– “Đối phương trả cát sê và cảm ơn cậu đã đồng ý tham gia. Hơn nữa còn nhờ tôi chuyển lời, hi vọng cậu có thể tham gia những dự án quảng cáo sau này”.
– “Từ khi nào chị lại thành người đại diện của tôi?”.
– “Hiện tại xem ra, làm đại diện của cậu còn có tiền đồ hơn làm biên tập”.
– “Vừa lúc, bên thiết kế lại đòi rót thêm vốn”. Tôi xoay người cầm tập tài liệu trong tay, nói, “phiền chị giúp tôi từ chối bọn họ, tiền đến bất ngờ như vậy, chắc chắn có vấn đề”.
Đường Na rốt cuộc cười to: “Chấn Hàm, đôi khi cậu rất hài hước. Được rồi, không phiền cậu nữa. Nhìn bàn làm việc của cậu cũng hiểu cậu bận đến thế nào”. Nàng xoay người đi ra ngoài, đột nhiên còn bồi thêm một câu: “Giám Đốc, ngày mai cậu nhất định phải xem quảng cáo đó đi, đẹp ngây người. Quả thật không nổi bật như Quân Sâm, nhưng cũng rất đẹp. Hai người các cậu — rất tuyệt”.
Khi Đường Na rời khỏi phòng, tôi buồn bực tựa vào ghế. Tôi bất quả chỉ quay một phân đoạn nhỏ, cũng không phải minh tinh, thế nào lại có kẻ mang tặng 1 triệu $? Mở ngăn kéo kiểm tra các bưu kiện vài ngày qua, quả nhiên có một phong thư – là hợp đồng mời quay quảng cáo Peter gởi cho tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...