Về đến San Francisco, Kevin vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, buộc nguyên đội phải thức suốt đêm sửa sang tư liệu, khiến cho phòng biên tập một mảnh oán thán vang trời, Mai Ngươi Tư một cước đạp của phòng tôi xông vào báo cáo.
– “Không ổn rồi, bên biên tập đều ai oán một mảnh, tôi thấy Kevin cứ chuyên chính bắt buộc mọi người phải làm việc với cường độ như mình”
– “Chuyên nghiệp là bắt buộc? Vậy biểu hiện của cậu hiện giờ chắc chắn là triệu chứng nặng nhất của bệnh”
– “Anh là một trong những ông chủ hiếm hoi còn chút lương tâm, còn nghĩ tôi chuyên nghiệp. Lòng tôi a, nhất thời lại ấm áp trở lại”. Hắn ôm ngực thì thầm cực khoa trương.
Để ngăn cản những phát ngôn đáng sợ tiếp theo của hắn, tôi vội nói vào chính đề: “Vài ngày nay đều xuất hiện văn kiện, tôi chưa kịp đọc kĩ. Lần này đến MiLan cậu cùng A Mặc đi gặp tổng biên tập Vogue, cuối tuần này có thể gọi David đi theo để đàm phán chuyện hợp tác với họ”
– “Không ngờ chúng ta lại có được cơ hội có một không hai này, may mà còn có tổng giảm đốc anh minh, trí tuệ hơn người như anh chỉ huy thế trận”. Cậu ta thức thời vuốt mông ngựa (nịnh bợ), sau đó cười nói: “Danny trước khi đến New York có liên lạc với anh không?”
– “Không tồi, mọi điều khoản hợp tác đều cần tôi quyết định, nếu cậu không kịp trở về, vậy thì để Thang Thước đi New York cùng cậu ta. Bất quá bọn họ mỗi ngày đều gọi điện báo cáo tiến độ công việc, tình hình cũng không có gì khó khăn”. Tôi lật tập hồ sơ, “Đúng rồi, bên Mạc Đức phản hồi như thế nào?”
Mại Ngươi Tư vỗ tay to thành tiếng: “Hết thảy thuận lời, chỉ cần chúng ta cử người đến Washington gia hạn hợp đồng định kì. Mạc Đức tháng sau sẽ đến San Francisco một chuyến, lần này lại không biết đòi uống rượu gì?”
– “Chưa đến nửa năm, cậu đã trở thành con sâu rượu rồi”
– “Thật hi vọng lời nguyền rủa này của anh sẽ linh nghiệm”. Hắn vừa cười vừa chống tay lên bàn làm việc của tôi, vẻ mặt lập tức chuyển sang thần bí khó lường: “Giám Đốc, tôi đã xem qua những báo cáo về tuần lễ thời trang Milan, thực sự là đỉnh cao của thời trang thế giới. Thật hối hận vì đã không cùng đi với mọi người! Úc, còn có Y Sâm, hắn thế nào nhỉ…. Y Sâm hệt như một kì tích, hắn hệt như là lễ vật thượng đế ban cho chúng ta”
Tôi sắp chịu không nổi: “Có thời gian rảnh nói hươu nói vượn, không bằng cậu quay về làm việc đi. Tôi khen cậu chuyên nghiệp, cậu lại biểu hiện như thế sao?”
– “Được rồi được rồi, tôi lập tức trở về phòng làm việc chăm chỉ để trở thành biểu tượng của công ty”. Mại Ngươi Tư từng bước lui ra ngoài, khi ra đến cửa, hắn cười nói một câu: “Giám Đốc, sao tôi lại có cảm giác hình như anh…. có thành kiến với Y Sâm? Hi vọng trực giác của tôi đã sai”
Tôi phẩy tay tận lực che giấu cảm xúc: “Trực giác của cậu lúc nào cũng sai, Mại Ngươi Tư, đây là bí mật đã sớm bị bại lộ từ lâu”. Cậu ta chịu đả kích âm thầm đóng cửa lui ra ngoài.
Nghe xong những lời đó, lòng tôi lại có chút chột dạ, nguyên lai biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy. Ngay cả mọi người bên cạnh đều cảm thấy có vấn đề. Tôi không công bằng với Y Sâm, đây là sự thực, nhưng tại sao tôi không thể nhìn nhận thẳng thắn vấn đề này? Thân phận, vị trí, quan hệ của chúng tôi, làm sao để có thể thuận buồm xuôi gió? Đây cũng là mấu chốt khiến vấn đề của tôi và hắn lúc ấy rất khó giải quyết, xung đột tồn tại không khi nào được phép khinh suất. Đây không phải phong cách của tôi, cũng không phải tác phong của hắn. Kì thật, chúng tôi vốn không nên cùng xuất hiện một lúc, mọi góc độ đều chỉ có thể lí giải: vận mệnh thật kì quái!
Tôi than nhẹ một tiếng, thong thả đứng lên vòng quanh văn phòng một lượt, sau đó đến ngăn kéo lấy ra một hộp quà. Tiêu diệt hai viên chocolate Caribean, ăn xong mới cảm thấy mùi vị có chút không đúng. Sau đó mới nhớ ra tôi đã quên pha trà nhấm nháp. Rất nhiều lần tôi lên kế hoạch hoạt động cho từng việc cụ thể, nhưng sau đó lại không làm theo, đến khi hối hận thì đã quá muộn.
4h30 chiều, Mạc Hoa ghé vào văn phòng tôi, thân tình cười hỏi: “Tối nay em tự nấu ăn, anh có hứng thú nếm qua tay nghề của em không?”
Tôi buông bút tựa vào ghế dựa: “Anh vẫn nghĩ mình là người có lộc ăn”
– “Tất nhiên”. Nàng cười nhẹ, “8h tối em đợi anh ở nhà”
– “Học muội, không biết tôi có cơ hội tham gia không?”. James đứng sau nàng từ khi nào bắt đầu buông lời trêu ghẹo.
– “Tối nay cùng đi đi”. Tôi đề nghị, khẩu khí không chút đùa bỡn.
Mạc Hoa hiểu ý của tôi, vì thế lập tức mở miệng mời James, biểu hiện của nàng lúc nào cũng thanh lịch như vậy. Khiến cho người thứ 3 phi thường ngượng ngùng, liên tục từ chối.
Tôi thừa nhận, lúc ấy bản thân có chút nhát gan. Tôi không biết nàng có phát hiện một tia chần chờ thoáng chốc trong đáy mắt tôi không. Đến bây giờ, tôi cũng chưa lần nào ghé thăm nhà Mạc Hoa, dù nơi ấy là tôi giúp nàng tìm, nội thất là do tôi chọn mua. Nhưng vì rất nhiều nguyên nhân, tôi chưa từng đến thăm ngôi nhà ấy lần nào. Trước kia tôi kiếm cớ bận việc công ty, nhưng bây giờ, lí do lại là vì trong lòng tôi không còn chút cảm xúc nào. Tiếng nói nội tâm sâu thẳm âm thầm nhắc nhở tôi: Chấn Hàm, không được tiếp tục, cậu sẽ không thể rút lui.
Trước khi Mạc Hoa đến San Francisco, tôi từng vô số lần tự thuyết phục bản thân, tôi có thể sẽ đến Boston, không có bất kì miễn cưỡng nào mà cũng nàng tiến vào giáo đường. Trước kia, tôi cố gắng vì lí do đó. Nhưng hiện tại, tôi lại trở nên mơ hồ…. loại cảm xúc tự hoài nghi bản thân này, hoàn toàn không tự chủ được.
7h30 tối, tôi cũng đã ngồi trên xe 15 phút liền, cuối cùng vẫn là nổ máy lái xe đi. Vô luận như thế nào, tôi cũng phải biểu hiện bình thường.
Đến nơi ở của nàng, nghênh đón tôi là nụ cười ôn hòa, không khí sạch sẽ thơm ngát, bài trí ngăn nắp, cửa sổ trang trí lãng mạn, bàn ăn đầy hương vị. Đây không phải là mái ấm mơ ước của mọi nam nhân sao? Mặc kệ có hưởng thụ suốt quá trình hay không, kết quả này cũng đã phi thường hoàn mĩ. Rất nhiều người đều theo đuổi điều này, tôi cũng không phải ngoại lệ, nhưng hiện tại không biết vì sao khi bước vào ngôi nhà này, cảm giác của tôi lại rất lãnh đạm.
Mạc Hoa nhận bó hoa lys tôi mang đến, mời tôi vào phòng khách. Từ đầu đến cuối, ánh nến dịu dàng khắp căn nhà đều thực đứng đắn nghiêm túc, dù chúng tôi một mực cười với nhau hay trao đổi những ngôn ngữ ngọt ngào cho nhau, thì, bữa tối vẫn chỉ là bữa tối.
Những người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang nhưng lại biết nấu ăn như Mạc Hoa thì rất hiếm. Số lượng thực sự không có quá nhiều để chọn lựa, Đỗ Chấn Hàm tôi lại thêm chút thủ đoạn, nên tùy thời cũng có rất nhiều mĩ nhân như người đang đứng trước mặt làm bạn, là dục vọng của tôi rất thâm sâu.
9h tối, chúng tôi đã chuyển từ bàn ăn sang đến sô pha. Mạc Hoa chỉ cho tôi những bức tranh nàng họa, còn tặng tôi một chiếc cà vạt nàng đích thân chọn mua. Dần dần, ánh mắt nàng bắt đầu nhu tình như nước, tôi biết điều này đại biểu cho ý tứ gì, nguyên bản tôi hẳn nên vui vẻ nhận lấy lời mời của mĩ nhân như nàng, nguyên bản tôi không nên do dự, nhưng khi bắt đầu hôn môi tôi lại không yên lòng. Lúc tay nàng xẹt qua ngực tôi, tôi quả thực có một khắc động tình, nhưng bấy nhiêu chưa đủ để tôi phạm sai lầm. Tôi thích Mạc Hoa, đến nay nàng là người tôi thích nhất, nhưng lí trí lại nổi lên giữa không gian đầy ám muội thế này, đã chứng minh rõ ràng tôi không yêu nàng.
Tôi vô thanh vô tức ôm vai nàng, sau đó đẩy nàng ra khoảng nửa cánh tay, tận lực ôn hòa mà cười nói với nàng: “Mạc Hoa, chúng ta…”
Nàng rõ ràng cứng đờ, nhưng không thất thố. Sau vài giây, nàng ngẩng đầu cười sáng lạn với tôi: “Chấn Hàm, em rất yêu anh, anh nói xem, chúng ta có phải là một đôi trời sinh không?”
Nếu nói những tình cảm trước kia của Mạc Hoa là vận may của tôi, thì ngay khi nàng tích cực tiến công lại làm tôi đại loạn. Nếu là trước kia, chắc chắn tôi sẽ qua đêm tại nơi này, thuận theo tự nhiên. Nhưng hiện tại, tôi chỉ nghĩ được bản thân nên làm gì để dẹp mọi suy nghĩ, hỗn loạn của trí não xuống dưới.
Hiện tại tôi có cảm giác với nam nhân, chết tiệt, đây là sự thực! Sự thực lại hệt như những lời nói đùa trước kia của bản thân!
Rời nhà Mạc Hoa, tôi vẫn còn tưởng niệm xem bản thân vừa nói gì với nàng. “Em rất tốt, là anh chưa đủ yêu em”, “Em không cần phải đợi anh”, “Anh thực sự không muốn làm em thất vọng”…. Vừa rồi tôi đã nói những gì?!
Hơn nữa, Mạc Hoa vẫn vờ như chưa nghe tôi nói gì, nhưng nếu nàng chọn cách đả kích tôi, hẳn là đã to tiếng tuyên bố: “Anh hoàn toàn phụ bạc tấm chân tình của em, cũng không tôn trọng tình cảm của em, là em đã quá đề cao anh”. Nhưng Mạc Hoa lại không như vậy.
Về đến nhà, tôi cởi áo khoác liền quăng mình trên giường, tôi không hiểu vì sao bản thân lại liên tục dao động. Tôi nghĩ, Hoắc Quân Sâm là gì với tôi? Một đoạn đường lệch lạc quỹ đạo, hay là khúc giao hưởng đầy bi tráng? Chúng tôi có quyền hi vọng sao? Chúng tôi đang chờ đợi điều gì? Và điều gì sẽ xuất hiện không như mong đợi?
Lúc này, dì Trương đẩy cửa phòng chuyển điện thoại cho tôi. Tôi suy sút đứng lên nhấc máy.
– “Chấn Hàm, nghe nói con vừa trở về từ Ý?”
Âm thanh mềm nhẹ kia làm tôi yên ổn, tôi cười nói: “Người cũng không biết con nhớ người đến mức nào đâu”
– “Chiêu này đã dùng qua rồi”. Mẹ cười nói sang sảng, “thoạt nhìn công việc có vẻ thuận lợi, phương diện tình cảm có phải hay không cũng như vậy?”
– “Mẹ bắt đầu quan tâm đến những chuyện nhàm chán này từ khi nào?”
– “Chuyện nhàm chán? Mẹ hỏi con trai mẹ có phải đang có người yêu không, như vậy là tọc mạch?”. Trí khôn nhắc tôi rằng, bản thân không nên nói thêm nữa.
– “Là con sai, bất quá câu hỏi của mẹ rất khó trả lời”
– “Bạn gái con nhiều như vậy, cũng nên tìm một người làm bạn. Nam nhân sự nghiệp có thành công đến đâu, chung quy cũng phải có một mái ấm gia đình”. Mẹ hiếm khi thâm tình dặn dò tôi như vậy, thường những khi bị kích thích bà mới thế.
– “Có chuyện gì xảy ra sao?”
– “Con thật đúng là con giun đũa trong bụng mẹ”
– “Không phải giun đũa, là con trai mẹ”
Mẹ cuối cùng cũng nói lí do: “Là tin vui của A Tề, ngày 10 tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, nên bây giờ trong nhà một mảnh rối loạn”. Tôi nghĩ Quân Sâm cũng đã biết tin vui này.
Nữ nhân tuổi trẻ, gia thế bối cảnh đều rực rỡ thì sẽ là con rùa vàng cho mọi đối tượng theo đuổi. Nam nhân thông minh kia thật biết tận dụng thời cơ, từ bạn trai lên đến chức hôn phu này, nhất định đã hao phí không ít tâm tư và công lực. Xem ra Tiễn Vĩnh kia cũng không đơn giản.
Mẹ nói tiếp: “Biết con bận chuyện công ty, nếu thu xếp được thời gian thì hãy về dự hôn lễ. Còn không, bọn A Tề cũng có ý định đến San Francisco hưởng tuần trăng mật, vừa tiện ghé qua thăm con. Đúng rồi, Quân Sâm có khỏe không? Mỗi ngày A Tề đều nhắc đến nó”.
– “Anh ta tốt lắm…. bây giờ còn đang đi công tác châu Âu, công việc viên mãn”
– “Con phải nhớ chăm sóc nó thật tốt, nó chỉ là một đại nam hài tuổi trẻ thành công, danh tiếng sẽ cướp hết tự do cá nhân. Quân Sâm cũng xem như là người thân của con, đừng nên xem nhẹ cảm thụ của nó. Nó và A Tề từ nhỏ đã không được người nhà quan tâm, nên không khó tránh khỏi thói quen biểu hiện kiên cường, lạnh lùng. Con cũng nên quan tâm nó một chút”
– “Sao nghe như mẹ đang ủy thác vậy”. Tôi cười thành tiếng, trong lòng lại yên tĩnh một mảnh. Tôi biết mẹ luôn là người nhạy cảm, thiện lương, mỗi lời bà nói đều thật tâm. Nên đối mặt với một Hoắc Quân Sâm như vậy, tôi không biết phải dùng thái độ gì với hắn mới hợp lí, nếu mẹ biết quan hệ ngoài luồng của tôi với hắn…. Tôi không dám nghĩ đến, cho dù trưởng bối có cấp tiến, thì cũng phải có khúc mắc, chấp nhận chuyện như vậy đại khái là không thể, có lẽ số trời đã định tôi phải gặp nan đề này.
– “Sau đó lại đến sinh nhật con, chuẩn bị đến đâu rồi? Mẹ sẽ đích thân sang thăm con, đến lúc đó con nhớ phát biểu cảm nghĩ khi bước vào tuổi 30, không nên về nhà tự đau buồn tuổi xuân trôi qua nhanh quá”. Mẹ bỗng trở nên nghiêm túc: “Chấn Hàm, trong mắt mẹ, con lúc nào cũng chỉ mới 18, 19 tuổi”.
– “Mẹ vẫn thường dùng phương pháp này che giấu tuổi thật phải không?”
– “Xú tiểu tử, nếu bây giờ có thể chạy đến trước mặt mà giáo huấn con, mẹ sẽ làm ngay”
Tôi cười khổ, sờ sờ cằm vừa lún phún râu, đột nhiên bản thân có chút nhụt chí. Sắp 30 tuổi, thật sự, bản thân còn có thể tùy hứng bao năm nữa?
Hôm sau, Mạc Hoa bình thường như chưa có gì xảy ra. Tôi có chút hổ thẹn. James thế nhưng lại chạy vào phòng thăm dò tình hình đêm qua: “Ánh sáng- nến; nhạc cổ điển- không; có lẽ là nhạc opera. Vẫn là hoa hồng, ánh trăng, ánh mắt chân thành đầy tình thâm, thêm vào đó là một đêm tình cảm mãnh liệt, có thể đẹp như tiểu thuyết”
– Khi nào tôi nhìn thấy bản thiết kế mới? Đã qua 10h sáng rồi”. Một câu đưa hắn về nguyên hình.
– “Giám Đốc, anh thật rất không đáng yêu, tại sao lại có nhiều nữ nhân thích anh như vậy?”. James vừa trêu tôi vừa mang bản thiết kế Kevin ép nhân viên khổ cực hoàn thành đặt lên bàn.
Nguyên lai mới chưa đến hai ngày, Kevin đã giải quyết xong mọi chuyện, ngoài việc viết bài mệt nhọc, còn chuyện nữa là hợp đồng Quân Sâm sẽ trở thành người phát ngôn cho thương hiệu thời trang trong một năm. Điều này đồng nghĩa với việc, anh ta không thể tùy ý chụp hình cho tạp chí, Kevin không thể không đưa Y Sâm “hoa vương” của hắn trở thành gương mặt trang bìa như giấc mộng tăng lợi nhuận cho tạp chí như ban đầu.
– “Ngoài việc Kevin ngoại giao, tôi không biết làm gì cho anh ta, xem ra đến Y Sâm cũng không giúp được”.James vừa nói xong câu này liền rời đi.
Bên này, tôi đã nhấn số điện thoại, bản thẩn chưa từng cầm điện thoại trò chuyện với hắn rõ ràng như vậy: “Không làm phiền anh chứ?”
– “Mới vừa mở máy, nếu không sẽ bỏ mất cuộc gọi của em”. Tôi cảm giác ngữ khí của hắn đặc biệt dung túng.“Đây cũng là lần đầu tiên em chủ động liên lạc với anh”
– “Về việc trở thành người phát ngôn, anh nghĩ gì?”
– “Em đứng ở lập trường công ty, hay lập trường cá nhân để hỏi chuyện này?”
– “Cả hai”
– “Nếu em lúc nào cũng thẳng thắn như vậy thì tốt rồi”. Hắn đột nhiên thấp giọng cười, có vẻ tâm tình không tồi, “Anh không muốn làm Jack khó xử, hợp đồng này điều khoản cũng không quá khắt khe, anh đã cân nhắc qua rồi”
– “Vậy thì tốt rồi”. Lại yên tĩnh, tôi ngược lại lại có chút xấu hổ, bây giờ mới phát hiện bản thân khi nào lại bắt đầu tùy ý gọi điện cho Quân Sâm như vậy, “nếu không có chuyện gì khác, anh có thể quay về sớm một chút được không?”
– “Ân, nhiều nhất là 1 ngày nữa”. Hơi thở hắn đều đều trong đầu dây, tuy rất nhẹ nhưng tôi vẫn nghe rõ, sau đó tôi lại nghe hắn nói, “Anh là thực sự yêu em, Chân Hàm, em có thể cho cả hai chúng ta một cơ hội không?”
Lòng chấn động, hệt như một người chưa chuẩn bị gì đã bị tha ra ngoài đường thị chúng: “Chúng ta có nhất thiết phải nói đến chuyện này bây giờ không?”
– “Không, đến bây giờ anh đều nghĩ như vậy, chưa từng có suy nghĩ nào khác. Chẳng lẽ em không như vậy?”
– “Chúng ta không thuận lợi, vĩnh viễn không, ngay từ đầu mọi việc vốn đã vậy”
– “Chấn Hàm!”. Hắn nghĩ tôi chuẩn bị cúp điện thoại, liền gọi to tên tôi từ đầu dây bên kia, “Chấn Hàm, em nghe anh nói! Em có nguyện ý nghe anh nói không?”
Tôi, tự bản thân cảm thấy bất lực, vì tôi vẫn còn giữ máy.
– “Chúng ta đã bắt đầu rồi, Chấn Hàm, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...