Nhiệt Độ Của Ác Ma


"Tiểu Ly!"
Huân Bạc mặc quân phục trang nghiêm, bên eo hắn còn vắt súng, hắn cởi ngay áo choàng bên ngoài khoác lên thân Hoa Ly.

Nhìn cô gái đầy vết thương trên mặt, máu trên khóe môi còn đang ướm đỏ làm hắn điên tiết.
Hoa Ly sợ hãi mất tự chủ, ôm lấy người Huân Bạc dùng móng nhọn hoắt cấu vào da thịt hắn, cấu đến mức máu rỉ.

Hắn không dám to tiếng, ôm chặt chẽ cô gái nhỏ trong lòng, hạ giọng trầm thấp hết mức có thể.
"Tiểu Ly, đừng sợ, có anh đây!
Anh sẽ bảo vệ em, đừng sợ..."
Hắn áp tay lên lưng nhỏ, không ngừng vuốt ve xua đi nỗi sợ hãi trong lòng Hoa Ly, toàn thân cô còn đang run lẩy bẩy, làm cho hắn cảm nhận được không khỏi xót trong lòng.
"Ổn rồi, đừng sợ nữa, có anh ở đây rồi!"
Cũng may, người của hắn luôn theo dõi hành tung của Tư Nhi, sớm nghi ngờ bà ta có âm mưu nên mới kịp thời ứng cứu, nhờ đó Hoa Ly thoát khỏi nanh vuốt của quỷ một cách thuận lợi.
Cô gái nhỏ được trấn an, tinh thần hoảng loạn cũng lắng xuống vài phần, nhưng nước mắt vẫn rơi, toàn thân vẫn còn run rẩy đáng thương như lá rụng mùa thu.
"Hoa Ly, có anh ở đây! Đừng sợ!"
Thanh âm nho nhỏ, Hoa Ly nghẹn ngào gọi hai chữ "A Bạc", rồi cô hướng mắt ra phía trước, Huân Bạc dẫn theo rất nhiều thuộc hạ đến cứu cô.

Ánh mắt hoang mang dần chuyển hướng xuống gã đàn ông đang bất tỉnh bên dưới, vừa thấy cô đã phản ứng mãnh liệt, đẩy Huân Bạc ra xa, chui rúc sợ hãi vào góc.
"Đừng, đừng...động vào tôi..."
"Tiểu Ly..."
Khuôn mặt anh tuấn nghiến răng lạnh lẽo, hơi thở có phần vặn vẹo rít qua kẽ răng, làm cô gái còn đang rét run gắt gao mím chặt môi, lắc lắc đầu mất kiểm soát.
Huân Bạc kiên nhẫn tiến đến, dùng hết sự dịu dàng của mình vỗ về cô gái nhỏ.
"Tiểu Ly, đừng sợ, em an toàn rồi, từ giờ hắn không làm hại em được nữa đâu."
Hắn tiến tới thành công ôm lấy cô gái nhỏ, sau đó bòng gọn người trong tay, bước ra khỏi giường ánh mắt ôn nhu lập tức toát ra đầy sát khí chĩa vào kẻ đang nằm bên dưới.
"Bắt hết người ở đây lại cho tôi!"
"Vâng thưa Thống Đốc!"
Rất nhanh, lính của hắn liền ra tay bắt người, từng người một bị kéo ra sảnh lớn, quỳ rạp bên dưới, gã đàn ông kia bị tạt nước đánh thức.
Huân Bạc ôm Hoa Ly ngồi chễm chệ trên ghế, trong không khí căng thẳng vẫn còn âm lên âm thanh tiếng khóc đáng thương của cô.

Hắn có dỗ dành cỡ nào thì những giọt pha lê kia vẫn cứ rơi, miễn cưỡng hắn phải xử lí những người kia trước mặt cô để xoa dịu.
Từng người quỳ bên dưới đều một mặt trắng bệch, run rẩy chẳng khác nào đám nô lệ trước chủ nhân, bắt đầu nhốn nháo van cầu tha tội.

Đột nhiên, một cô gái mình đầy vết thương đứng phắc dậy, tập tễnh bước.
"Hoa Ly!"
Ngay lập tức, lính chặn cô lại, Hoa Ly nghe tiếng gọi xoay mặt ra trước, môi hồng mấp máy, the thé thốt ra.
"Chị!"
Cô muốn rời khỏi lòng người đàn ông đến bên chị gái, nhưng Huân Bạc không cho phép, hắn giữ khư khư lấy người cô ngồi ngoan trên đùi, phẩy tay ra hiệu cho lính dìu cô gái qua.
"Hoa Ly, em không sao chứ?"
Hoa Dung với tay đến chỗ em gái, ngay tức thì cánh tay đầy vết thương nhanh chóng được đón lấy.

Trông chị gái vì cứu cô mà bị đánh đập đến te tua không khỏi đau lòng, cô nắm lấy một góc áo của Huân Bạc, yêu cầu.
"A Bạc, giúp chị em đi! Chị ấy là người đã dùng mạng sống để cứu em đấy!"
"Cứu em?"
Cô gái nhỏ gật đầu, Huân Bạc liền quan sát cô gái kia, trông không giống người ác ý, bèn sai người đưa Hoa Dung đi xử lí vết thương.

Bên dưới tiếng ồn ào còn chưa dứt, những con người nhốn nháo sợ tội không ngừng van cầu, còn có những người không biết gì cũng van cầu vì sợ.
Huân Bạc cho lính đưa những người khác đi tra hỏi riêng, chỉ giữ lại Tư Nhi, gã đàn ông kia và các bà vợ của hắn để xử trí.
Tư Nhi vốn là người tham sống sợ chết, trông thấy vị Thống Đốc lãnh khốc nhìn mình chòng chọc mà sợ toát mồ hôi hột.

Còn nhìn thấy Hoa Ly run rẩy trong tay hắn, được nâng niu, chốc chốc đại não truyền đến nhận biết nguy hiểm.
Bà ta vứt bỏ hết liêm sỉ, lếch gối ra trước, với tay tới cầu xin tha thiết.
"Thống Đốc, Thống Đốc xin tha mạng!
Là hắn, là hắn ép buộc tôi phải làm như thế!"
Ngón tay nhanh chóng chỉ vào gã đàn ông, Tư Nhi trắng trợn đổ hết mọi tội lỗi lên hắn, vẻ mặt hèn hạ của bà ta khiến gã kia tức tối lên.
"Ép buộc?"
"Bà Hoa, là bà tự đồng ý bán con gái cho tôi, còn lên kế hoạch để con gái bà ngủ với tôi mà dám bảo tôi ép buộc sao?"
"Con người của bà là đúng độc ác!"
"Không! Là ông, là ông dùng tiền mua chuộc tôi!"
Đôi bên bắt đầu cự cãi dành sự sống cho nhau, Huân Bạc và Hoa Ly từ đầu đến cuối đều giữ im lặng xem họ xấu xé.
Những giọt nước mắt thất vọng trào ra thành từng chuỗi như mưa rơi không ngớt, Hoa Ly hoàn toàn chết tâm với Tư Nhi.

Đến cuối cùng bà ta vẫn vì ích kỷ của bản thân mà không biết hối cải, đùng đẩy trách nhiệm cho kẻ khác.

Cô không còn đủ tâm trạng để xem tiếp, ảm đạm xoay mặt vào người Huân Bạc.

Hắn biết cô chịu tổn thương không hề nhỏ từ người phụ nữ độc ác kia, lạnh lùng xử trí từng người.
"Đem gã đó và vợ của hắn đánh đến chết!"
"Bà ta...đưa đến đồn cảnh sát!"
"Không! Thống Đốc xin tha mạng!"
Tư Nhi sợ thất kinh, lạy lục không ngừng ngưng vẫn bị lính kéo đi cùng với đám người đang la hét kia.
Người vẫn chưa chịu từ bỏ, không nhận ra được sai trái của bản thân, ra sức vùng vẫy thoát khỏi tay lính chạy một mạch vào trong, quỳ rạp dưới chân Huân Bạc, với tay dơ bẩn chạm vào người Hoa Ly.
"Hoa Ly, cứu mẹ, cứu mẹ đi con!
Mẹ là mẹ của con mà, Hoa Ly, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi!
Từ nay về sau mẹ sẽ không dám làm thế nữa đâu..."
Rất nhiều câu hối lỗi được thốt ra, nhưng Hoa Ly lần này đã mất hoàn toàn niềm tin với người mẹ đọc ác này, tùy ý cho Huân Bạc xử lý.
Hắn gạt tay dơ bẩn của Tư Nhi ra, ánh mắt hàm chưa từng tia nguy hiểm vào người bà ta, thoải mái nhún vai ác ý nói.
"Đưa bà ta đến đồn cảnh sát, báo án bà ta mua bán người trái phép!
Tìm thêm mấy tội danh nữa gán ghép cho bà ta.
Tôi muốn bà ta phải ở trong tù hứng chịu mọi tội lỗi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận