Nhiệt Độ Của Ác Ma


"Mẹ à, con...không muốn kết hôn...đừng gả con...con cầu xin mẹ..."
Thanh âm ngắc ngứ đáng thương, Hoa Ly quỳ gối, cánh tay mềm yếu ôm chân một người phụ nữ kêu khóc như đứa trẻ, nước mắt nhạt nhòa thi nhau chảy tràn như thác đổ cũng chẳng thể đổi lấy được một chút xót thương.
"Mày đã 28 tuổi rồi, bố của mày đang bệnh nặng mẹ của mày lại còn thiếu nợ, chị của mày đã gả đi chỉ lo được một phần nhỏ tiền nông.
Mày được Thống Đốc để mắt, hỏi cưới là diễm phúc ba đời còn không biết hưởng?"
Người phụ nữ tàn nhẫn cự tuyệt hất chân, khiến Hoa Ly ngã nghiêng ra sàn.
"Không mẹ ơi...cô sẽ đi làm kiếm tiền trả nợ mà...đừng gả con..."
Cô gái nhỏ bò tới cúi đầu lần nữa ôm chân mẹ như một con chó đáng thương, nước mắt vòng quanh khóc loạn, cả mặt đã tím tái vì lo sợ.
"Mấy đồng tiền lẽ của mày làm sao trả hết nợ nần, còn bệnh tình của bố mày nữa."
Bà ta gay gắt chỉ móng tay nhọn hoắt vào trán nhỏ, ấn liên tục suýt nữa trầy cả da thịt.
Hoa Ly lại không có chút phản kháng nào, cam lòng chịu đựng, bởi đây là mẹ cô, phận làm con không thể hỗn xược với cha mẹ mình.
Người phụ độc ác này tên là Tư Nhi, nổi tiếng ăn chơi cờ bạc mà khắp con phố ai ai cũng biết danh của bà.

Trước đây gia đình của Hoa Ly cũng thuộc dạng khá dã, nhưng về sau bố lại đột nhiên mắc bệnh nặng, làm cho kinh tế trong nhà bắt đầu tuột dốc.
Tư Nhi lại quen thói ăn chơi sa đọa, rất nhanh liền tán gia bại sản, toàn bộ sinh hoạt trong gia đình và tiền nằm viện của bố đều phải dựa vào chị gái và Hoa Ly trang trải.
Mấy tháng trước, chị gái của cô đã bị mẹ bán đi trở thành vợ lẽ cho một ông chủ lớn, vốn số tiền đó có thể đủ trả hết nợ nần nhưng Tư Nhi lại ham mê cờ bạc, chơi đến mức nợ lên gấp đôi.
Chủ nợ tìm đến, chồng thì nằm viện, con gái út chỉ kiếm được chút tiền dựa vào nghề may vá, chẳng thể nào xoay sở được Tư Nhi liền đem rêu rao gả Hoa Ly đi.
Sau mấy ngày liền có kết quả, Hoa Ly được một Thống Đốc nhắm trúng, chọn cô làm vợ, còn đồng ý cho Tư Nhi một số tiền rất lớn vừa trả nợ, vừa mua nhà cửa, vừa có thể trị bệnh cho chồng.
Đối với người mẹ này tiền bạc còn hơn cả máu mủ, cơ hội chỉ có một bà ta làm sao có thể bỏ qua chuyện tốt ?
Tư Nhi nhẫn tâm không ai bằng, chút tình nghĩa cũng không giữ, vương tay bóp lấy cằm cô gái nhỏ, sỉ nhục.
"Hoa Ly, mày không có quyền quyết định, trong sạch của mày từ lâu đã bị hủy, Thống Đốc không để ý thân thể mày đã là may lắm rồi.
Nhan sắc xinh đẹp này của mày đã được ngài ấy nhắm, bất luận mày có van cầu ra sao thì cũng phải gả."
"Mẹ, đừng mà..."
Cánh tay yếu nhược run run giữ lấy tay của người phụ nữ, trong tim là hàng vạn vết thương không thể chữa lành còn bị Tư Nhi moi móc chuyện cũ.
Hoa Ly khi còn học cấp 3, là hoa khôi của trường đã bị một bạn học c.ưỡng bức hủy hoại đi trong sạch của cô, khiến cô luôn ám ảnh không có lấy một mối tình nào tới tận bây giờ.
Chuyện xấu hổ đó mẹ của cô cũng biết, nhưng lại tàn nhẫn coi như chưa từng xảy ra, hết ép gả cô chị để lấy tiền, lại ép gả cả Hoa Ly cho một Thống Đốc nổi tiếng tàn bạo, độc ác nhất nước, ai ai cũng phải sợ hãi trước danh tiếng của hắn.
Cô lại nhút nhát, rất ít tiếp xúc với đàn ông, tự dưng bị ép gả cho một kẻ tàn độc, cô rõ ràng là không nguyện ý.
Thế nhưng, người phụ nữ ấy vẫn thô bạo kéo Hoa Ly lên xe, đưa cô đến gặp người đàn ông kia.
Trên con đường xập xình cô gái nhỏ khóc đến hai mắt sưng húp, tiếng khóc mãi không dứt, Hoa Ly luôn quay mặt ra cửa sổ, luyến tiếc từng cảnh vật vụt mất.
Đi tầm 1h, cuối cùng chiếc xe cũng đến nơi, trước mắt hai mẹ con là một căn dinh thự xa hoa tựa hồ lâu đài, cánh cổng cao hệt như cột chống trời.

Chỉ nhìn xung quanh từng bức tường được điêu khắc tỉ mỉ, từng chậu cây boong sai đắc tiền trang trí bắt mắt,...còn chưa kể đến người hầu vô số đang chăm chỉ làm việc, đủ cho thấy gia cảnh và thế lực của vị Thống Đốc này không đơn giản.
Tư Nhi vui mừng khi lần này câu được một mẻ cá to, không chần chừ mà nhờ người thông báo.

Ít lâu sau, liền có người đi đến đưa hai mẹ con vào trong, đó là một ông lão ăn bận lịch sự, trông như một vị quản gia.
Cả hai đi bộ mỏi cả chân mới vào đến nhà lớn, nó rộng đến mức khiến người ta phải choáng ngợp, ít nhiều cũng hàng chục căn phòng.
Hai mẹ con đi đâu là có người hầu ngước nhìn tới đó, Hoa Ly không quen chốn đông người, càng căng thẳng, khóc càng nặng hạt.
"Mày nín cho tao, cười lên trước khi tao tát vào mặt mày thêm cái nữa."
Giọng lí nhí, bắp tay nhỏ nhắn của Hoa Ly bị Tư Nhi nhéo đến bầm tím.
Từ sau khi vụ c.ưỡng bức xảy ra, cả gia đình chuyển nhà đến nơi này sinh sống, Hoa Ly hoàn toàn bị cô lập, hình thành tính cách rất nhát gan.

Mẹ nói gì cô cũng không dám phản kháng, bị đánh đập chà đạp đều cắn răng chịu đựng.
Cô miễn cưỡng quẹt đi nước mắt trên mặt, cúi đầu bước chân nặng nề.
Quản gia đưa cả hai vào một căn phòng lớn, sang trọng vô cùng, ban đêm nên đèn ở đây đều mở sáng rực rỡ, ánh sáng vàng soi rõ từng chi tiết.

Xung quanh là những kệ sách cao, được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, ở giữa là một chiếc bàn làm việc dài.

Người đàn ông ngồi xoay mặt ra cửa sổ lớn, ánh trăng ở ngoài chiếu ngược vào chỉ thấy hắn đang gác chân ung dung, tay cầm tách cà phê thưởng thức.
"Thống Đốc, người đến rồi."

Quản gia cung kính, nói xong liền lập tức đi đến một góc nghiêm người.
Bầu không khí ở bên trong căn phòng chợt trở nên tĩnh mịch rợn người, Tư Nhi bạo gan mở miệng lên tiếng.
"Thống Đốc, thật ngại quá, để ngài đợi lâu, tôi mang con gái đến cho ngài rồi đây ạ."
Người đàn ông sau cùng cũng có phản ứng, từ từ xoay ghế đối mặt, cô gái nhỏ vẫn còn cúi đầu không dám nhìn, hắn lướt sơ bộ cặp mắt đánh giá toàn diện, thoải mái nhếch mép cười.
"Bà Hoa, vậy thì theo trao đổi, từ giờ Hoa Ly sẽ là Thống Đốc phu nhân, bà và chồng sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa."
- Gì chứ ?...Không gặp lại, là bán mình cho hắn sao ?
"Mẹ à..."
Hoa Ly kinh hồn trước câu nói, định chất vấn mẹ mình thì bất ngờ há hốc mồm, mồ hôi lạnh toát ra từ trên trán rất nhiều, toàn thân cô run rẩy.

Bởi người đàn ông ngồi ở kia chính là bạn học, là kẻ đã hại đời cô, Huân Bạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận