Edit: Thanh Thanh
=======
Biệt thự thổi tới gió núi lạnh lẽo, Thiệu Nguyệt lau nước mắt nói: "Là em cùng anh đi tới hôm nay, Hoắc Húc, 6 năm, chúng ta ở bên nhau 6 năm, hiện tại anh nói gì với em là nói sai?"
Hoắc Húc nói: "Xin lỗi, gần đây anh áp lực thật sự quá lớn, em cũng biết người đàn bà điên Khương Hoa Quỳnh kia ép người đến lợi hại. Bà ta tình nguyện lưỡng bại câu thương cũng không cho anh có ngày lành."
Thiệu Nguyệt nhìn kỹ vẻ mặt của hắn: "Anh nói dối, anh vừa mới nghĩ tới cô ta, có thoải mái không?"
Sắc mặt Hoắc Húc thay đổi: "Thiệu Nguyệt!" Lần đầu tiên hắn cảm thấy không kiên nhẫn như vậy. Hoắc Húc thậm chí nghĩ, việc công ty vốn đã mệt mỏi, về nhà còn phải ứng đối người phụ nữ này, hắn hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.
Giọng Hoắc Húc lạnh xuống khiến tâm Thiệu Nguyệt cũng lạnh một nửa.
Hoắc Húc nói: "Em nói không sai, chúng ta đã ở bên nhau 6 năm, cho nên anh sẽ không vứt bỏ em. Còn cái trò hề nhảy lầu này em không cần dùng trên người anh. Thiệu Nguyệt, anh không còn nhỏ nữa, không phải một đứa trẻ mười mấy tuổi nữa. Chuyện của Bối Dao em thử nhắc lại một lần nữa xem." Cho rằng trong lòng hắn rất thoải mái sao? Cô gái kia thà gả cho một kẻ tàn phế cũng không chịu gả cho hắn!
Lần đầu tiên Hoắc Húc nói trắng ra như vậy khiến cả người Thiệu Nguyệt lạnh lẽo. Không sai, Hoắc Húc đã trưởng thành rồi. Lúc cô ta không biết, hắn đã tiếp nhận toàn bộ Hoắc gia hơn một năm nay, tâm hắn càng ngày càng tàn nhẫn, nếu là dĩ vãng hắn sẽ không bao giờ nói lời này.
Trước kia chỉ cần cô ta vừa khóc thì Hoắc Húc sẽ vội vàng dỗ dành, có yêu cầu gì đều đáp ứng. Nhưng hiện tại chỉ vì một Bối Dao không chiếm được mà hắn cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Thiệu Nguyệt đi xuống khỏi cửa sổ, trầm mặc không nói.
Hoắc Húc cũng không nhìn cô ta, đi thẳng vào nhà tắm tắm rửa.
Thiệu Nguyệt cười lạnh. Đàn ông ấy à, lúc thuơng thì coi như bảo bối, không yêu nữa thì chỉ là cây cỏ trên mặt đất. Nhưng mà cô ta không ngu, cũng biết người hiện tại có thể đối kháng với Khương Hoa Quỳnh chỉ có mình Hoắc Húc.
Nhưng mà sau này thì sao? Bọn họ còn phải trốn đi đâu nữa? Trong lòng Thiệu Nguyệt hiểu rõ, việc Hoắc Húc bại bởi Khương Hoa Quỳnh chỉ là vấn đề thời gian.
Có lẽ, đây là thời điểm cô ta tự đưa ra quyết định cho mình.
Thiệu Nguyệt đặc biệt không cam lòng, vừa nhớ tới Bối Dao thì cô ta đã siết chặt khăn trải giường. Dựa vào cái gì? Cô ta ở bên Hoắc Húc suốt 6 năm, thanh xuân đẹp nhất đều trong khoảng thời gian này.
Nhưng Bối Dao chẳng làm gì cả đã câu Hoắc Húc đến thương nhớ đêm ngày.
Cho dù ngoài miệng Hoắc Húc không thừa nhận, nhưng Thiệu Nguyệt theo hắn nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ cái gì là nói thật, cái gì là giả chứ?
Hơn nữa không chỉ có Hoắc Húc, nghe nói người chồng Bối Dao mới cưới cũng rất yêu cô ta. Người đàn ông kia không phải chỉ là một kẻ tàn phế sao? Cưới một đại mỹ nhân như thế, hắn chịu đựng được? Đây là điều duy nhất Thiệu Nguyệt để an ủi mình.
Thiệu Nguyệt chỉ mới gặp thoáng qua Bối Dao một lần nhưng luôn cảm thấy cuộc đời mình sẽ thua trên người cô gái này. Mà đáng giận nhất là cô ta ở sau lưng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng Bối Dao có khả năng không nhớ rõ cô ta là ai.
Thiệu Nguyệt nghe tiếng nước xôn xao từ phòng tắm truyền ra thì ném gối đầu xuống đất.
***
Công việc ở Viện nghiên cứu rất bận, Bùi Xuyên bận từ sớm đến khi tan tầm mới xong.
Mọi người trong viện nghiên cứu hầu như đều biết anh mới kết hôn. Thành Tranh Hải trước kia cũng là người của viện nghiên cứu, có người trêu ghẹo nói: "Tiểu Bùi, không mang vợ cậu đi hưởng tuần trăng mật à?"
Bùi Xuyên đang sửa chữa con chip nghe vậy thì ngón tay dừng một chút.
Nghiên cứu viên kia thấy thế thì cười đến không được: "Vừa rồi nói cái gì cậu cũng không nghe thấy, vừa nhắc đến vợ thì lại nghe thấy rồi. Tôi bảo này, người trẻ tuổi thì đừng có mà liều mạng làm việc quá, nên cùng với người ta thì nên ở cùng đi."
Bọn họ luôn cảm thấy Bùi Xuyên là kẻ cuồng công việc, một nghiên cứu viên còn trẻ tuổi, mới 23 mà đã như ông cụ non như thế làm gì không biết.
Tuy rằng viện nghiên cứu cũng có tiến sĩ vì cái khuẩn cây của mình mà trong đêm tân hôn lái xe đến phòng thí nghiệm kiểm tra nhưng mà cuồng làm khoa học đến mức không màng đến gia đình là không được.
Bởi vì Bùi Xuyên kết hôn ở thành phố C nên mọi người đều chưa thấy mặt vợ anh. Trên cơ bản Bùi Xuyên kết hôn xong đã đến viện nghiên cứu làm việc nên đương nhiên không có tuần trăng mật gì. Thế cho nên mọi người thống nhất cảm thấy Bùi Xuyên chính là kẻ cuồng làm việc.
Bùi Xuyên lắp xong con chip, ánh mắt hơi rũ xuống: "Cô ấy còn phải đi học."
Tất cả mọi người đều ngoài ý muốn, trẻ như vậy ư?
Cho nên không phải Bùi Xuyên không muốn đi mà là bên vợ không tiện. Mấy vị tiền bối liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
Mới kết hôn, cô vợ nhỏ lại ngày ngày đi học, phỏng chừng trong lòng Bùi Xuyên cũng đang khóc không nói lên lời.
Có một nghiên cứu viên cũng làm điện tử khoa học kỹ thuật tên là Lưu Mậu, Lưu Mậu hỏi: "Học trường nào thế?"
Bùi Xuyên vẫn không ngừng động tác trên tay: "Đại học B."
Lưu Mậu cười, đi tới vỗ vỗ vai anh: "Cho cậu một cơ hội, muốn hay không?"
Bùi Xuyên ngước mắt.
Làm công việc nghiên cứu này không giống ngành cách vách, cả ngày mọi người phải mang khẩu trang, mặc trang phục phòng hộ. Có điều ngũ quan lạnh lùng của Bùi Xuyên nhìn cực kỳ không có nhân khí, rất giống một cỗ máy đang làm việc.
Cái gì anh cũng có thể làm, mấy người khác không hiểu rõ nhưng anh lại có thể hiểu được. Các tiền bối trong viện nghiên cứu đều hiếm lạ đến không được.
Lưu Mậu nói: "Cậu xem cái viện nghiên cứu này rất ít khi được nghỉ. Hiệu trưởng của đại học B là học trò của tôi, đầu tuần mời tôi đến trường họ tọa đàm. Nhưng cuối tuần này con gái tôi về nhà, tôi muốn đi đón nó, nếu không cậu đi thay tôi nhé?"
Bùi Xuyên gật đầu, trên mặt rốt cuộc cũng có chút ý cười.
Người trong viện nghiên cứu nhịn không được cười.
Lưu Mậu cũng vui vẻ: "Thực ra không làm tọa đàm cũng được. Dù sao không phải cậu đang làm phần mềm sao? Cậu đi đại học B giảng vài bài tính toán? Để tôi gọi điện cho tiểu Triệu một tiếng, cậu tới đó dạy thay nửa tháng?"
Cái thao tác này.....
Rõ ràng là đang trêu chọc Bùi Xuyên, làm gì có người nào làm nghiên cứu còn đi đại học giảng bài chứ?
Bùi Xuyên nói: "Tôi không có bằng đại học."
Lúc anh nói lời này rất bình tĩnh, mọi người mới ngẩn ra. Ngày thường biết anh rất trâu bò, nhưng cũng chính vì quá trâu bò mà mọi người đã quên mất vị "Trạng Nguyên thi đại học" này còn chưa từng thể nghiệm qua cuộc sống đại học.
Lưu Mậu vốn đang nói đùa, hiện tại cũng có chút đồng tình với anh.
Ông ta nói: "Không có bằng thì sao? Cậu từ nơi này ra làm gì có ai không gọi cậu một câu giáo sư! Cứ thế đi, cậu đi đến đó dạy thay nửa tháng, coi như thể nghiệm cuộc sống sinh viên. Cậu xem, không cần làm sinh viên mà trực tiếp làm giáo sư luôn, lợi hại quá còn gì!"
Tất cả mọi người đều vô cùng tốt bụng, "Tiểu Bùi đi đi, gần đây viện nghiên cứu cũng không bận quá!"
"Thời gian trước cậu đã làm xong công việc mà một tháng Lưu Mậu còn chưa làm ra, yên tâm đi!"
Lưu Mậu cười nói: "Nói gì thế, tôi là tiền bối của cậu đó."
Bùi Xuyên nói: "Cảm ơn."
"Ha ha, khách khí cái gì, cậu còn đang tân hôn, cậu đến trường rồi có thể ở bên cô vợ nhỏ của cậu."
Trong lòng Bùi Xuyên cảm thấy có điểm quái quái. Quốc gia cho anh cơ hội này, trong lòng anh không phải không có cảm xúc. Nhưng trưởng thành rồi anh cảm thấy công việc này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thậm chí tiền lương của viện nghiên cứu cũng chẳng cao, chí ít anh thấy, không thể đủ nuôi Dao Dao. Vì thế ngày thường anh vẫn bớt thời gian tự mình làm phần mềm bán kiếm tiền.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được thiện ý của mọi người trong xã hội này.
Đầu tháng 5, Lưu Mậu giúp giới thiệu Bùi Xuyên với hiệu trưởng của đại học B.
Vị hiệu trưởng kia đặc biệt vui vẻ! Thậm chí vui vẻ đến điên rồi!
Người của viện khoa học quốc gia có thể tới trường bọn họ mở tọa đàm là chuyện cực kỳ vinh dự. Rốt cuộc "Nhà khoa học đi vào vườn trường" là một việc có thể lên mặt báo, không nghĩ tới lần này vị giáo sư kia còn đồng ý giảng bài!
Đối với toàn trường thì đây là một tin rất tốt, nghe nói vị nghiên cứu viên kia còn rất trẻ tuổi.
Thuật nghiệp hữu chuyên công*, Bùi Xuyên đến đó đương nhiên là giảng bài cho sinh viên khoa máy tính.
*Thuật nghiệp hữu chuyên công: Ai cũng có chuyên môn của mình
Trước hai ngày hiệu trưởng liên hệ với giáo viên phụ đạo, yêu cầu tác phong phải nề nếp, nhất định phải tôn trọng vị giáo sư này!
Phải nói thêm, "Giáo sư" là tôn xưng dành cho nghiên cứu viên của viện nghiên cứu, cùng với giáo sư đại học khác nhau, nhưng về cơ bản đều là những người vì sự tiến bộ của quốc gia và xã hội mà công hiến.
Giáo viên phụ đạo cũng rất vui vẻ. Loại giáo sư này, nghe họ giảng một bài quả thực được lợi nhiều năm.
Hiệu trưởng khụ khụ: "Nghe nói vị giáo sư này tính tình hơi cổ quái, ít nói, ngày thường cùng không thích cười, không am hiểu giao tiếp với người khác. Cho nên ngoài không khí học tập thì kỷ luật còn phải chỉnh đốn thật tốt!"
Giáo viên phụ đạo nói: "Đương nhiên! Ở cấp độ này thì người ta ít nhiều tính tình cũng có chút quái. Thầy yên tâm, tôi trở về sẽ thông báo với các giáo viên, việc đi học lớp của Bùi giáo sư sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối kỳ của bọn họ!"
Hiệu trưởng vừa lòng gật gật đầu.
Kỳ thật ông ta cũng không phải quá lo lắng, bởi vì chỉ cần là kẻ có đầu óc đều biết nghe giảng sẽ có lợi, không dám nháo ra chuyện gì xấu.
***
Mấy ngày nay Bối Dao đang thi thử cuối kỳ. Đại học khác với cao trung, thi đều là vào buổi tối, bởi vậy cô cũng không về nhà. Dù sao thi xong về nhà cũng đã khuya, cô tự mình về thì không an toàn, mà cô biết Bùi Xuyên làm việc ở viện nghiên cứu cũng vất vả nên không muốn anh đưa đón. Chờ cô thi xong sẽ dọn về nhà ở.
Sau ba ngày thi, đến ngày thứ tư thi xong cô mới biết cả trường đang nói một chuyện lớn!
Biểu ngữ đỏ thẫm được kéo lên —— "Nhiệt liệt hoan nghênh giáo sư Bùi Xuyên đến giảng bài!"
Trên bảng tin tức cũng không ngừng phát thông báo về việc này.
Vương Càn Khôn nhìn thấy tin tức trở về hâm mộ nói: "Khoa máy tính thực có phúc khí. Cậu nói xem chúng ta khi nào mới được nghe một vị giáo sư đầu ngành giảng bài chứ?"
Lúc bọn họ đang thi thì Bùi Xuyên đã dạy được hai buổi.
Vương Càn Khôn nói đến tin tức ngành, đặc biệt cảm thấy hứng thú: "Nhưng đặc biệt buồn cười chính là nghe nói vị giáo sư kia còn rất trẻ, so với sinh viên thì cũng không lớn hơn bao nhiêu, tính tình lại lãnh đạm. Khoa máy tính có một cô nàng tên Đoạn Du, trước kia còn cùng Bối Dao tham gia bình chọn hoa hậu giảng đường, số phiếu đứng thứ ba. Cô ta nhiều lần chủ động hỏi giáo sư vấn đề nhưng vị giáo sư kia đều nói "lúc tan học đi hỏi giáo viên của mấy người ấy" Ha ha ha ha thật là con mẹ nó xấu hổ!"
Bối Dao không ra cửa, lúc này cô đang tự mình làm quà sinh nhật cho Bùi Xuyên. Nghe vậy hiếu kỳ nói: "Nghiên cứu viên về máy tính ư?"
"Đúng vậy, có phải lập trình viên đều là thẳng nam như thế không?"
Tần Đông Ni cười nói: "Sao có thể?"
Vương Càn Khôn nhún nhún vai: "Cũng có thể " Giáo sư Bùi " tính lãnh đạm, chướng mắt mỹ nữ."
Tần Đông Ni cảm thấy vô cùng hứng thú với người đàn ông "Tính lãnh đạm", cô nàng nói: "Buổi chiều chúng ta cũng qua khoa máy tính công khai nghe giảng một chút đi."
Bối Dao nghe thấy ba chữ "Giáo sư Bùi" thì theo bản năng hỏi: "Giáo sư Bùi tên đầy đủ là gì?"
Vương Càn Khôn nghĩ xong nói, "Bùi Xuyên thì phải."
"......" Là Bùi Xuyên nhà cô à?
Bối Dao cảm thấy rất có khả năng.
Vì thế chiều hôm đó lúc Tần Đông Ni muốn boe môn chuyên ngành, Bối Dao nói: "Tớ cũng đi."
Tần Đông Ni trừng mắt thật lớn: "Dao Dao, từ khi nào mà cậu cũng cảm thấy hứng thú với bát quái như vậy?"
Bối Dao không biết nên nói như thế nào, vạn nhất chỉ là cùng tên thì vô cùng xấu hổ lắm.
Tần Đông Ni cũng rối rắm vấn đề này: "Vậy tranh thủ thời gian, nhiều người tham dự tiết học lắm, chúng ta phải nhanh chân đoạt hàng trước."
Vương Càn Khôn không đi, cô nàng chỉ có hứng thú với y học. Đan Tiểu Mạch không dám đi, cô nàng cảm thấy đi học ở lớp người khác rất xấu hổ.
Lúc Bối Dao và Tần Đông Ni đến thì bên trong bên ngoài đã chật cứng toàn người là người, có những người còn đem băng ghế đặt ngoài hành lang để nghe giảng bài.
Tần Đông Ni: "......"
Lúc đó còn chưa bắt đầu học, Bối Dao cũng đi theo nhìn nhìn vào bên trong.
Lúc này không biết là ai kinh ngạc mà hô "Bối Dao".
Tầm mắt mọi người lập tức nhìn về phía đó, Tần Đông Ni nhịn không được cười. Ha, hoa hậu giảng đường danh tiếng cũng rất lớn.
Hàng phía trước có một nam sinh đứng lên hỏi: "Chỗ này của chúng tớ còn trống, hai người muốn lại đây ngồi không?"
Bối Dao vừa muốn lắc đầu vì cô chỉ đến để xem vị giáo sư kia có phải Bùi Xuyên nhà cô không.
Tần Đông Ni đã lôi kéo tay cánh cô đi vào: "Cảm ơn bạn học!"
Nam sinh kia nhìn Bối Dao đỏ mặt: "Không khách khí, không khách khí."
Qua một lát bạn cùng phòng của nam sinh kia hấp tấp chạy tới, phát hiện thằng bạn cùng phòng đã nhường chỗ cho Bối Dao thì cả đám nghiến răng nghiến lợi —— mẹ nó, tình hữu nghị không thắng nổi sắc đẹp đúng không!
Nam sinh thường trộm liếc mắt nhìn Bối Dao, cũng mặc kệ ánh mắt như dao nhỏ của đám bạn cùng phòng.
Trong phòng học lớn ríu rít, Bối Dao nghe thấy mấy nữ sinh phía sau nói chuyện.
"Giáo sư Bùi thật là đẹp trai, thầy ấy hẳn là mới hơn hai mươi tuổi chứ mấy?"
"Nói thật thầy ấy giảng bài thật quá mức cao thâm, hoàn toàn không giống trong sách giáo khoa của chúng ta!"
"Cái thầy ấy giảng chính là kiến thức của " hacker "! Giọng thầy ấy thật êm tai, trầm thấp như đàn cello, nháy mắt đã hạ gục tớ!"
Nữ sinh cười đùa: "Đừng có mấy ý nghĩ dâm kia, người ta tới đây để giảng bài, cậu có thấy Đoạn Du kia chủ động đi lên " thỉnh giáo vấn đề " mà người ta mí mắt cũng không nhấc lên không? Cậu so được với Đoạn Du hả?"
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lập tức có người nói: "Giáo sư Bùi tới!"
Bối Dao cũng nhìn ra cửa.
Tháng năm đầu hạ, anh mặc áo sơmi trắng, không cầm gì hết đi vào lớp học.
Bởi vì cẳng chân mang chân giả nên anh đi đường rất thong dong, ở trong mắt những người không biết lại trở thành một loại khí chất cao ngạo lãnh đạm.
Anh vừa đến thì tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Bùi Xuyên không nhìn phía dưới lít nha lít nhít người, chỉ cầm phấn viết mấy chữ: "Bổ sung giảng ngôn ngữ lập trình "esolang"."
Quả nhiên như lời mấy nữ sinh kia, giọng anh rất lãnh đạm.
Bối Dao nghiêm túc nhìn anh, thấy anh cầm phấn viết, mỗi chữ anh viết đều có lực, tốc độ cũng nhanh. Cô nhìn bóng dáng anh, trong mắt như có những ngôi sao nhỏ vụn.
Vị giáo sư "Tính lãnh đạm" không quen dùng bút điện tử, giống một vị giáo sư cũ kỹ, toàn bộ quá trình đều sử dụng phấn viết. Anh giảng đều là các thao tác lập trình, đã nói là nói hết không giữ lại, cho dù đại đa số người nghe không hiểu thì cũng không trở ngại mọi người biết thứ giáo sư Bùi đang giảng rất trâu bò.
Tất cả mọi người đều an an tĩnh tĩnh mà ghi chép.
Tần Đông Ni nhỏ giọng hỏi: "Dao Dao, cậu nghe có hiểu không?"
Bối Dao lắc đầu.
Tần Đông Ni: "......" Vậy cậu nghe nghiêm túc thế làm gì? Trong mắt còn có ý cười ôn nhu nữa.
Ngay sau đó, bởi vì Tần Đông Ni nói chuyện, vị giáo sư kia xoay người.
Anh liếc mắt một cái liền thấy cô vợ nhỏ nhà mình ở hàng số 3.
Bùi Xuyên ngây ngẩn cả người. Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhìn thấy Bối Dao ở khoa máy tính. Anh biết hai hôm nay cô đang thi nên không dám quấy rầy cô.
Tuy rằng anh rất nhớ nhưng vẫn nhịn xuống.
"Nhẫn" cùng "Thoái nhượng", cảm xúc này giống như chính là thứ đời này anh có nhiều nhất.
Tay Bối Dao chống cằm, mắt hạnh sáng lấp lánh mà nhìn anh.
Lúc này đang học, cô không thể nói chuyện, Bùi Xuyên thì vừa nhìn đã thấy sự sùng bái trong mắt cô.
Đến cùng là đàn ông, sự sùng bái của phụ nữ vĩnh viễn là thứ khó có thể chống cự nhất. Bùi Xuyên khắc chế mà nhấp nhấp môi, trong mắt có ý cười tản ra. Lưu Mậu nói không sai, dù sao cũng là tân hôn, sao có thể không nhớ cô vợ nhỏ của mình chứ? Những ngày này cô về trường đi thi, mỗi ngày anh vẫn đúng giờ về nhà, nằm mơ đều suy nghĩ về cô.
Trong phòng học có một lát an an tĩnh tĩnh.
Nữ sinh ngồi sau Bối Dao ngơ ngác nhìn người đàn ông trên bục giảng, giáo sư đang cười sao? Đúng không?
===========
Hôm qua có nói hôm nay không có chương nhưng vẫn có nè ^^. Nhưng mai thật sự sẽ không có đâu, đừng chờ ㅠㅠ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...