Nhiếp Hồn Vương Phi

*vẽ mặt có nghĩa là bị làm cho bẽ mặt đại loại vậy, tiêu đề trên mị không biết phải sửa thế nào cho hợp vì vậy mị để nguyên.

"Giải thế nào?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi, nhìn Du Hồn.

Tần Ngọc cùng mấy người cũng khẩn trương nhìn Du Hồn, dù sao thì phụ thân bọn họ nằm như vậy đã tám năm, tám năm qua bọn họ mời không ít đại dược sư nhưng không chút khởi sắc, hiện tại Du Hồn cùng Tiểu Dật là hi vọng duy nhất của bọn họ.

Du Hồn trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Dược liệu để luyện chế thuốc giải, đều ở Ám Vực, đại lục này căn bản không có."

Nghe xong, sắc mặt mấy người trở nên cực kì trầm trọng, bọn họ chưa từng nghe qua về Ám Vực, ngay cả đó là chỗ nào cũng không biết, phải tìm dược liệu trong đấy thế nào.

"Đừng lo lắng." Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày nói: "Ám Vực, cho dù thế nào ta cũng muốn vào, chỉ cần ta còn sống nhất định mang dược liệu trở về."

Người Ám Vực đã theo dõi nàng, nàng cùng Ám Vực nhất định không thể cùng tồn vong.

Nghe Lam Ảnh Nguyệt nói, trong nháy mắt mấy người đã hiểu, Ám Vực là một nơi cực kì hung hiểm, Lâm Khiêm tiến lên phía trước một bước nói: "Một khi đã như vậy, ta đi cùng ngươi."

"Đúng vậy." Nụ cười trên mặt Tần Ngọc đã biến mất, đứng đắn nói: "Đây là cứu người nhà của chúng ta, làm sao có thể để một mình ngươi đi mạo hiểm được."

"Các ngươi đi như vậy ta cũng không thể ở lại được, không cần chê ta quá yếu là tốt rồi." An Nhã nói.

Đông Phương Hàn không nói gì, nhưng ánh mắt kiên định kia đã nói lên tất cả.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn bọn họ, gằn từng chữ một: "Chúng ta phải thật cường đại, nếu không đi Ám Vực, chính là đi chịu chết."

Mấy người đã hiểu được tính nghiêm trọng của việc này, trịnh trọng gật đầu.

"Chúng ta đi, đi Vô Tâm Cung." Lam Ảnh Nguyệt đứng dậy, mấy người bước theo ra khỏi lầu các.

Mới ra đến ngoài đã thấy một nam tử trạc bốn mươi đi lại ngoài cửa, vừa nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt đi ra, nam nhân lập tức quỳ xuống: "Lam tiểu thư, lão nô thay gia chủ cám ơn người."

Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên đất kia, lập tức xoay người kéo hắn dậy: "Sự tình còn chưa hoàn thành, cũng không cần cảm tạ ta."

"Lâm thúc, chúng ta muốn đi Vô Tâm Cung, đã chuẩn bị tốt chưa?" Lâm Khiêm hỏi.

Lâm thúc hơi hơi xoay người nói: "Đã chuẩn bị tốt rồi."

"Những ngày ta không ở đây, phiền Lâm thúc rồi." Ngữ khí Lâm Khiêm cực kì phần ôn hòa, thế nhưng lại để lộ ra một chút ngưng trọng.


Thời điểm mấy người ra khỏi thành, trời đã chuyển về đêm.

Đột nhiên, xe ngựa ngừng lại, An Nhã buồn bực vén rèm lên, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây ngốc, cả đời này nàng chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như vậy.

Xa phu sớm đã bị dọa ngốc, ngay cả roi trong tay rơi lúc nào cũng không biết.

"Nha đầu không có tiền đồ, nhìn thấy cái gì mà chuyện bé xé ra to như vậ..y.??????" Tần Ngọc mới ló đầu ra khỏi xe, thân mình cũng bất động.

Đông Phương Hàn đạp một cước, Tần Ngọc cùng An Nhã ngã khỏi xe.

Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt ngẩng đầu lên, trên mặt hồ cách đấy mấy thước một người lẳng lặng đứng đấy, vốn hiện tại đang là ban đêm nhưng lại sáng như ban ngày, toàn bộ những bông hoa trên mặt hồ nở rộ, từng nụ hoa tạo thành một con đường, bắt đầu từ chân người kia cho đến chỗ xe ngựa đang đứng.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn hắn, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nàng nhấc chân xuống xe ngựa, bước đi trên con đường kia, mỗi một bước chân đi qua nụ hoa bắt đầu nở dần phía sau.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lam Ảnh Nguyệt đứng trước mặt hắn, nhưng lại không ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt tà mị của Phượng Diệc hơi hơi nheo lại, vung tay lên, hoa trên mặt hồ lập tức bay lên không trung, kết thành một bình chướng, hoàn toàn bao quanh hai người, hắn ôn nhu nói: "Hôm nay là sinh nhật nàng."

Lam Ảnh Nguyệt ngẩn ra, nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Phượng Diệc cúi đầu, nhìn ánh mắt quật cường kia, cúi đầu phát ra một tiếng cười khẽ: "Nha đầu vẫn còn đang tức giận ta sao?"

Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, khom người, ghé vào bên tai nàng, ôn nhu nói: "Mặc kệ nàng vẫn chưa chấp nhận, trong lòng nàng đã có ta."

"Nói bậy." Mặt Lam Ảnh Nguyệt trên nóng lên, đẩy hắn ra, lại phát hiện cái tay kia dính trên người nàng không thể gỡ ra, nàng tức giận ngẩng đầu, lại thấy được ánh mắt đang mỉm cười của hắn.

"Muốn đẩy ta khẩn cấp như vậy sao, hử?" tThanh âm Phượng Diệc hơi hơi cao lên, một cánh tay kéo nàng vào trong lòng: "Đến, ta nhất định không phản kháng."

Lam Ảnh Nguyệt mồ hôi lạnh chảy ròng, nam nhân này quả thật quá vô sỉ.

"Hiện tại Vô Yên không thể chết được, một khi nàng xảy ra chuyện, rất có khả năng La Sát sẽ đến đại lục này, sau đó sẽ phát hiện ngươi, hiện tại thực lực của ta còn chưa khôi phục, cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, chỉ có thể ủy khuất nàng vậy. " Hắn ôn nhu nói.

Nghe hắn giải thích, Lam Ảnh Nguyệt không phát hiện ra phiền chán mấy ngày hôm nay đã bị tiêu tan hết, nàng lạnh lùng mở miệng nói: "Vậy tại sao hôm đó ngươi không nói?"

"Ngày đó có Nam Cung ở gần đấy, nếu ta nói ra, tất nhiên sẽ bị hắn phát hiện, nếu hắn báo với La Sát, sự tình sẽ trở nên cực kì khó khăn." Phượng Diệc biết việc hắn làm hôm đó đã tổn thương đến nha đầu, nhưng gần đây có rất nhiều chuyện khó giải thích, không thể bứt ra.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt nghiêm cẩn của hắn, hơi hơi ghé mắt, nhẹ giọng nói: "Ngươi đi đi, ta tha thứ ngươi."


Phượng Diệc nhu nhu cái tai mềm mại của nàng, đeo một khuyên tai màu tím lên, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên rất hợp với nàng."

"Cái gì?" Lam Ảnh Nguyệt hỏi.

"Tín vật đính ước." Phượng Diệc nở nụ cười, ôn nhu hôn trán nàng nói: "Đi đi, chơi vui vẻ."

Thời điểm nhìn thấy khuyên tai kia, Du Hồn khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, thân mình hơi hơi run run, quay đầu, lại phát hiện Phượng Diệc đang nhìn về phía hắn, trong mắt kia mang theo một tia cảnh cáo, Du Hồn lập tức cúi đầu.

Thao Thiết một mặt hắc tuyến, Vô Tâm Cung kia cũng không phải là địa phương để du ngoạn, chỉ có đại ma vương mới có thể nói ra như vậy.

Lam Ảnh Nguyệt biết nàng có phản kháng cũng không hữu dụng, vì vậy nghe theo Phượng Diệc, không tháo khuyên tai kia ra.

Tần Ngọc cùng mấy người vốn còn muốn xem náo nhiệt, bất đắc dĩ bị những đóa hoa này che hết, cái gì cũng không nhìn thấy, Tần Ngọc thở dài nói: "Nếu ta cũng có thể biến ra một rừng hoa trong hư không như điện hạ thì tốt rồi, như vậy còn phải lo lắng mỹ nữ không đến bên người sao?"

Lâm Khiêm cùng mấy vậy một đầu đầy hắc tuyến, ghét bỏ nói: "Ngươi cũng chỉ có tiền đồ như vậy thôi sao?."

Ngay tại thời điểm mấy người nhàm chán chờ Lam Ảnh Nguyệt, những đóa hoa kia bắt đầu tản ra, Lam Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng bay xuống, mặt hồ khôi phục vẻ vốn có của nó, sớm đã không thấy thân ảnh của Phượng Diệc.

Mấy người vừa mới chuẩn bị lên ngựa, trên bầu trời đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, sau đó hiện lên một dòng chữ sắc vàng rực rỡ: "Nguyệt nhi, sinh nhật vui vẻ."

Tần Ngọc cùng mấy người cả kinh, tất cả đều quay đầu nhìn Lam Ảnh Nguyệt, không hẹn mà cùng nói: "Tiểu Dật, hôm nay là sinh nhật ngươi?."

Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nhíu mày: "Ta không để ý các ngươi đưa lễ vật muộn."

Trải qua tình cảnh ở Lam phủ, An Nhã cuối cùng cũng biết rõ thân phận thật sự của Lam Ảnh Nguyệt, nhưng là nàng vẫn không thể tin cái người phế vật kia lại chính là Lam Ảnh Nguyệt trước mắt, trừ bỏ đều là nữ hài tử ở ngoài, hai người không giống nhau một chút nào, cho nên lời đồn là nói nhầm người.

Vô Tâm Cung cách Hoàng Thành ba ngày đường, mấy người đi một chút lại ngừng, qua ngày thứ năm mới đến phạm vi của Vô Tâm Cung.

Nhìn sơn mạch rộng lớn kia, ánh mắt ngày xưa của An Nhã sáng trở lại, nếu không phải lần này thần tượng muốn đến Vô Tâm Cung, có lẽ cả đời này nàng sẽ không trở về.

"Vui vẻ chút, tiểu nha đầu, rất nhanh thôi ngươi có thể giết được kẻ thù của mình." Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày nói.

An Nhã nghe vậy không phản bác chỉ nói: "Thần tượng, ngươi so với ta tỉ lệ sẽ cao hơn."


"Không cần để ý nhiều như vậy." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nói xong câu đó, hướng về phía may mù đi tới, chỉ thấy từng khối đá một xếp uốn lượn mà lên, nhìn không tới tận cùng.

Thềm đá tuy rằng rất nhiều, nhưng lại cực kì sạch sẽ, cơ hồ không thấy tro bụi.(chém gió)

Đi vài phút sau, trên bậc thang xuất hiện một nam tử, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, tùy ý nói một câu: "Ngươi chính là Lam Dật, tới thật đúng lúc, ta còn có việc, ngươi quét nốt những bậc thang còn lại cho ta."

Bởi vì Lam Ảnh Nguyệt đi nhanh hơn mấy người, nam tử không nhìn thấy mấy người An Nhã, vì thế cực kì kiêu ngạo, vốn hắn đã phải chờ tiểu nha đầu này từ sáng sớm cho nên cực kì khó chịu, vừa rồi sư huynh lại còn bảo hắn quét thềm, trong lòng càng tức giận không thể bộc phát: "Nhanh chút, đứng đấy làm gì, ngươi cho rằng nhị cung chủ thật sự muốn gọi ngươi đến đây dạy chúng ta sao?"

Lam Ảnh Nguyệt đưa tay tiếp nhận cái chổi trong tay hắn, cũng không giận, ngược lại cười nói: "Vậy ngươi nói nhị cung chủ gọi ta đến đây làm gì?"

"Hừ." Kia nam tử kia hừ lạnh một tiếng, nâng tay đánh về hướng Lam Ảnh Nguyệt: "Tiểu quỷ không biết điều."

Lời của hắn còn chưa nói xong, thân thể lại mất trọng tâm, sau đó lăn xuống bậc thang.

An Nhã cùng mấy người vừa đi vừa nói chuyện, lại cảm giác được phía trước có cái gì đang lăn xuống, đợi đến gần mới nhìn rõ đó là người, Đông Phương Hàn một cước đạp lên, thân mình nam tử kia vững chắc nằm dưới chân Đông Phương Hàn.

An Nhã nhìn quần áo của nam tử, không hiểu gì tiến lên hỏi: "Ngươi là người thuộc điện nào, sao lại lăn từ trên đó xuống đây."

Nam tử gian nan ngẩng đầu, trên đầu sớm đã chảy máu, trên gương mặt đầy máu bẩn, hắn run run mở miệng nói: "Nhị tiểu thư, nhất định cần phải cẩn thận Lam Dật kia, chính là nàng đánh ta rơi xuống đây."

An Nhã nhíu mày, thần tượng sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, người này khẳng định là tự làm tự chịu.

Đông Phương Hàn vừa nghe hắn nói như vậy, ánh mắt lạnh lùng, thuận thế liền cho hắn một cước, nam tử kia không hiểu ra làm sao, thân mình đã không chịu khống chế lăn xuống tiếp.

Mấy người nhanh chân muốn đuổi theo Lam Ảnh Nguyệt, lại phát hiện không lâu sau lại lăn xuống một người khác, mới đầu bọn họ còn nghi vấn, nhưng về sau liền một cước cho bọn họ cút đi xa hơn.

Một lúc lâu sau, Lam Ảnh Nguyệt mơ hồ thấy được một đại môn khí thế, trên cửa điêu khắc vô số kim long trông rất sống động, nhưng đại môn kia lại đóng chặt

Đợi một lát, An Nhã cùng mấy người cũng đến, nhìn đại môn đang khép chặt kia, Tần Ngọc nói: "Này Vô Tâm Cung cũng thật sự là quá đáng, An Nghiêm mời Tiểu Dật đến, đến đây rồi còn đóng cửa lại."

"Có kết giới." Thao Thiết nói.

"Đi, mở kết giới." Lam Ảnh Nguyệt khoanh tay, tựa người vào trên cột, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

Trong đại điện Vô Tâm Cung, An Nghiêm cùng vài vị trưởng lão đang nghị sự, một thuộc hạ đột nhiên xuất hiện ngoài cửa quỳ xuống nói: "Nhị cung chủ, Lam Dật đến."

"Hừ, để nàng chờ." An Nghiêm khinh thường, đầu cũng không nâng lên.

"Nhưng mà." Sắc mặt đệ tử kia có chút khó xử, nhìn qua thế tới của Lam Dật kia cực kì mạnh mẽ, thoạt nhìn rất khó đối phó.

"Ngu xuẩn, chỉ là một con nhóc, ngươi sợ cái gì?." An Nghiêm cả giận nói.

"Chính là, muốn cho nha đầu kia biết, cho dù là thất giai đến Vô Tâm Cung của chúng ta, chẳng đáng là gì." Hai mắt lão hắc y nhân bên cạnh mang theo tàn nhẫn, không chút nào che giấu khinh bỉ đối với Lam Ảnh Nguyệt.


"Chẳng lẽ nàng có thể phá vỡ kết giới do mấy người chúng ta tạo thành sao, ngu muội." Một lão giả áo lam chế giễu nói.

Lão hắc y nhân kia nghe vậy khinh thường nở nụ cười: "Nếu nàng có thể phá vỡ kết giới, ta đây tặng lại cho nàng chức vị trưởng lão này như thế nào?."

"Ầm vang." Hắc y lão giả vừa mới dứt lời, đậi điện đột nhiên rung chuyển, cùng với một thanh âm thanh thúy vang lên, chúng đệ tử trong Vô Tâm Cung đều cả kinh, kết giới của Vô Tâm Cung trăm năm không người nào có thể phá, cư nhiên lại bị khai mở.

"Thương trưởng lão." Lão giả áo lam kia nói mang theo chút run run.

Thương trưởng lão nghẹn đến mặt đỏ bừng, hắn vừa mới nói lời kia xong, kết lại bị phá, không phải đánh mặt hắn sao, vì thế trầm giọng nói: "Vân trưởng lão, kết giới này khẳng định không phải nha đầu kia phá, ta muốn nhìn đến cùng, có phải nàng mang heo cường giả đến không."

Sắc mặt An Nghiêm cũng cực kì khó coi, mấy người vừa mới đi ra đại điện, một đệ tử kinh hoảng chạy tới, quỳ xuống đất nói: "Khởi bẩm nhị cung chủ, Lam Dật đánh vỡ kết giới!"

"Nói bậy!" Gương mặt Thương trưởng lão đã đen đến mức không thể đen hơn, nếu một con nhóc mới mười mấy tuổi có thể phá kết giới, mặt mũi của hắn còn để ở nơi nào?.

Đệ tử kia không biết mình đã nói sai cái gì, tiếp tục nói: "Đệ tử tận mắt nhìn thấy."

"Cút ngay." Thương trưởng lão một cước đã đệ tử đến truyền tin kia bay khỏi đại điện, hùng hổ đi ra ngoài.

Đệ tử kia đứng dậy khỏi mặt đất, buồn bực gãi gãi đầu, lại không biết bản thân đã làm gì sai.

Chờ An Nghiêm mang theo mọi người đến trước cửa chính Vô Tâm Cung, vốn cho là không khí sẽ là giương cung bạt kiếm, lại không nghĩ rằng trước mắt lại là cảnh tượng khác, nháy mắt làm cho hắn không biết mở miệng như thế nào.

Chỉ thấy Lam Ảnh Nguyệt cùng mấy người, ngồi vây quanh một cái bàn, ăn điểm tâm cùng uống trà, ngay cả bọn họ đến cũng không khiến mấy người chú ý.

"Thần tượng, tại sao ngươi lại mang theo bàn để trong nhẫn trữ vật?." An Nhã buồn bực nói.

"Thời điểm ăn cơm dã ngoại cực kì thuận tiện." Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi ăn điểm tâm, bộ bàn này nàng lấy ở Thanh Long thế gia.

"Điểm tâm rất ngon." Lâm Khiêm nói.

Nhìn mấy người không coi ai ra gì ăn cơm, mấy người xung quanh đổ mồ hoi lạnh ròng ròng.

"Khụ khụ." An Nghiêm ho khan hai tiếng.

Tần Ngọc khoa trương nhét một khối điểm tâm vào miệng, hét lớn: "Tiểu Dật, Tiểu Dật, An cung chủ đến."

Lam Ảnh Nguyệt tao nhã uống trà, bình tĩnh đứng lênnói: "An cung chủ thật đúng là sự vụ bận rộn."

Không chờ An Nghiêm mở miệng, Thương trưởng lão đã hùng hổ tiến lên nói: "Chính là ngươi phá kết giới của Vô Tâm Cung chúng ta?"

Lam Ảnh Nguyệt nghiêng đầu, vân đạm phong khinh nói: "Không biết kết giới của các ngươi là ai bày ra, thật sự là không chịu nổi một kích, ta vừa mới nghĩ là mình xuống tay cũng không quá nặng, thế mà lại phá được, thật ngại quá."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui