Nhiếp Hồn Vương Phi

Lam Ảnh Nguyệt thật không ngờ mình sẽ gặp lại tinh linh biến thái này nhanh như vậy, nàng đứng ở trong bóng tối, suy tư về lời nói của Phượng Diệc, hiện tại nàng cùng tinh linh trước mắt này đối mặt quả thật là một việc rất cực đoan.

Tinh linh kia không chút để ý đến sự lạnh nhạt của Lam Ảnh Nguyệt đối với hắn, hắn hơi cúi đầu, tùy ý để mái tóc dài màu bạc bay trong gió, "Mới đây thôi đã quên ta rồi sao? Quả thật là bạc tình bạc nghĩa."

Chỉ trong nháy mắt, Lam Ảnh Nguyệt đã rơi vào một cái ôm xa lạ, lạnh như băng, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu chống lại đôi mắt xanh thị huyết của tinh linh, cường thế bá đạo, không ai bì nổi.

Cùng lúc nhìn vào đôi mắt thị huyết kia ngón tay Lam Ảnh Nguyệt khẽ động ngân châm đâm thẳng vào ngực hắn, nhưng ngay cả một phản ứng hắn cũng không có.

Thanh âm Thao Thiết rầu rĩ vang lên, "Tinh linh thị huyết đó không có tim."

"Tiểu gia hỏa, ánh mắt của ngươi thật sự rất xinh đẹp." Hắn thấp giọng cười, thanh âm lười nhác mê người rất từ tốn vang lên, hơi thở ấm áp phả lên trán Lam Ảnh Nguyệt.

Hắc Phong không nghĩ đến tinh linh này sẽ xuất hiện tại đây, lại còn bắt Ngũ tiểu thư, nhưng mà trừ bỏ chủ thượng, căn bản không ai là đối thủ của hắn.

Hắc Phong lắc lắc đầu, chủ thượng, nếu người không đến nữ nhân của người sẽ bị bắt mất đấy.

"Ngươi buông ta ra." Lam Ảnh Nguyệt bị hắn ôm khiến toàn thân không thoải mái, cực kì phản cảm, độ ấm của thân thể không ngừng giảm xuống, phảng phất như nàng bị đặt trong hầm băng vậy.


"Thả sao?" Tinh Linh thị huyết nở nụ cười, cười đến yêu diễm, "Không, từ nay về sau ngươi là người của ta."

"Ta không làm." Lam Ảnh Nguyệt buồn bực cực kỳ, nhiếp hồn thuật đối hắn mà nói cũng không có nửa điểm tác dụng.

"Ta đây đã là người của ngươi, tiểu bảo bối, chúng ta bồi dưỡng tình cảm." Tinh Linh thị huyết nói xong, làm bộ muốn ôm Lam Ảnh Nguyệt đi.

Hắc Phong nóng nảy, lập tức tiến lên ngăn cản.

Ngón tay tinh linh vừa động, một dây leo màu xanh dài nhỏ bay tới, tronh nháy mắt trói chặt Hắc Phong, Hắc Phong vừa mới tránh được lại giật mình, dây leo kia như có linh tính quấn chặt vào thân thể hắn, khổ không nói nổi.

Đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt hơi trầm xuống, Hắc Phong thân là đại kiếm sĩ ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, thực lực của tinh linh này biến thái đến cỡ nào.

Nhưng nàng cũng không thể tự kỷ đến mức cho rằng tinh linh kia yêu nàng, hắn tới gần nàng, hơn phân nửa chỉ vì cánh hoa Anh Túc.

"Ngươi buông ta ra, bằng không ngươi cũng đừng nghĩ đến thứ ngươi muốn." Ngữ khí Lam Ảnh Nguyệt lạnh như băng nói.

Thị huyết tinh linh giống như không chú ý tới sự chán ghét trong mắt Lam Ảnh Nguyệt, hắn lập tức nhìn sao trên trời, lầu bầu nói: "Ngươi có biết thân phận của mình không?"


Lam Ảnh Nguyệt khẽ nhíu mày, không ngẩng đầu.

"Xem ra ngươi còn chưa biết." Thị huyết tinh linh chậm rãi buông Lam Ảnh Nguyệt ra, hai mắt hơi hơi nheo lại, nở nụ cười tà tứ.

Lam Ảnh Nguyệt nhìn sườn mặt của hắn, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn quỷ dị cực kỳ, được tự do, nàng nhanh chóng kéo giãn khoảng cách.

Nhìn bộ dáng nàng phòng bị, thị huyết tinh linh cười thấp ra tiếng, "Tiểu bảo bối, có một số việc, ngươi cuối cùng cũng phải lựa chọn."

Ngữ điệu của hắn cực kỳ thong thả, mềm nhẹ say lòng người, thanh âm trầm thấp lại mị hoặc khiến Lam Ảnh Nguyệt toàn thân phát run.

"Như vậy, tái kiến tiểu bảo bối, nhớ kỹ ta tên Yên Diệt." Nhìn thị huyết tinh linh biến mất trước mắt, Lam Ảnh Nguyệt nhìn tay phải bản thân đã trống trơn, hoa anh túc sớm đã không cánh mà bay.

Không biết hắn lấy đi lúc nào, hơn nữa lời hắn nói có ý gì? Lam Ảnh Nguyệt cảm giác bản thân như rơi vào trong lốc xoáy, sương mù trùng trùng.

Lam Ảnh Nguyệt cau mày, nhìn đống phế tích vừa nãy, nàng cũng không muốn mới sáng sớm đã bị mấy tiếng thét chói tai của nữ nhân đánh thức, xoay người nói với Hắc Phong: "Xử lý sạch sẽ."


Thị huyết tinh linh rời đi, thanh đằng cũng tự động tiêu thất, Hắc Phong nhìn gương mặt không biểu cảm Ngũ tiểu thư, thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt, bình thường cô nương nào nhìn thấy cảnh thi thể đầy đất máu chảy lênh láng, không phải sợ tới mức hoa dung thất sắc sao?

Nhưng Ngũ tiểu thư lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đến đáng sợ.

Sáng sớm ngày thứ hai, thời điểm Lam Ảnh Nguyệt cùng An Nhã ăn điểm tâm ở phòng ăn, chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người chung quanh nhìn nàng có chút kì lạ, Lam Ảnh Nguyệt yên lặng không tiếng động tiếp tục ăn, trong lòng có chút nghi hoặc.

Nàng vừa tới học viện, cũng không làm chuyện gì nổi bật, ánh mắt những người này nhìn nàng thật sự rất kỳ quái, đặc biệt là các thiếu nữ một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống nàng không bằng.

Bởi vì lúc tham gia khảo hạch đa số đều bị đào thải, căn bản không thể dựa vào điểm này để xét, trừ đội ngũ Tần Ngọc bọn họ, cũng chỉ có vài đội ngũ đạt được chút ít ma hạch.

Học viện căn bản không thể để hơn một ngàn học viên trong một ban, vì thế lại an bày một khảo hạch khác.

Theo như người khác nói, tu vi Lam Ảnh Nguyệt rất thấp, hoàn toàn được mấy người bọn Tần Ngọc bế đặt vào tử ban, cho nên trong học viện mọi người khinh thường Lam Ảnh Nguyệt, thường xuyên ở sau lưng nàng khe khẽ nói nhỏ.

Lam Ảnh Nguyệt cũng không có tâm tư đi quản những người đó, nàng hiện tại cần phải làm là nắm chặt thời gian tăng thực lực, ngày ấy ở trong Hắc Vụ rừng rậm cùng Hoàng Kim Hổ đấu một trận, nàng đã đến tam giai đỉnh, nhưng lại chậm chạp không tìm được cơ hội đột phá.

Sau một ngày học, một mình Lam Ảnh Nguyệt ly khai học viện, thế giới ma pháp này, muốn đạt tới thất giai không thể không thể không có ma pháp trượng, hiện tại nàng cần nhất chính là vũ khí.

Lam Ảnh Nguyệt từ ngân hàng tư nhân rút ra ít tiền, lập tức hướng cửa hàng vũ khí lớn nhất Phượng Quốc đi đến, tiểu đồng vừa thấy trang phục trên người nàng, trên mặt viết hai chữ có lệ, đi nghênh đón người khác.


"Nhân loại ngu xuẩn." Thao Thiết hai tay chắp sau lưng, xuyên qua các góc, mở miệng nói: "Tất cả đều là thứ vô dụng, không có gì có thể sử dụng."

Nếu chưởng quầy nghe được lời Thao Thiết nói, phỏng chừng bị tức chết, trong tiệm của hắn tất cả đều là thượng phẩm đấy, sao có thể là đồ vô dụng.(mắt ng ta nhìn hàng tốt quen rùi hàng của ông chỉ là rác thui)

Mặt Lam Ảnh Nguyệt không đổi sắc tiêu sái vào điếm nội, nhìn lên trên giá bày biện vũ khí, cũng có chút thất vọng, không có vũ khí nào có thể sinh ra cộng minh cùng nàng.

Nhìn ma pháp trượng muôn hình muôn vẻ, Lam Ảnh Nguyệt lại không dậy nổi nửa điểm hứng thú, quả nhiên như lời Thao Thiết nói, rất rác.

"A, người như vậy cũng dám đến nơi này mua vũ khí, đem ngươi bán cũng sợ không đủ tiền trả đâu." Một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi ngẩng cao đầu, cầm ma pháp trượng khiêu khích nhìn nàng, trong mắt tràn ngập địch ý.

Hai tay Lam Ảnh Nguyệt khoanh trước ngực, nhìn từ trên xuống dưới thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, thật sự là không hiểu địch ý của nàng từ đâu mà đến, cười lạnh nói: "Liên quan đến ngươi sao?"

Thiếu nữ nhìn một thân trang phục của Lam Ảnh Nguyệt tương đối mộc mạc, cười khinh thường, "Mua không nổi nhìn cũng có thể."

Lam Ảnh Nguyệt trực tiếp không nhìn thiếu nữ khiêu khích, nhìn nhìn ma pháp trượng màu lam trước mắt, thở dài, nếu không dùng tạm đi.

Nhưng mà, tay Lam Ảnh Nguyệt còn chưa có đụng tới ma pháp trượng, còn có một người bước nhanh hơn cầm lấy trước, thiếu nữ kia cầm ma pháp trượng hướng chỗ tính tiền đi đến, một bộ tư thái ta đây thắng, "Bổn tiểu thư đây nhìn trúng trước."

Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng khẽ giương lên, nâng bước đi lên, nàng chán ghét nhất là có người cùng nàng thưởng này nọ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui