Nhiếp Chính Vương

Xuất cung, Bản Vương ngồi kiệu đến “Nhất Mộng Nam Kha”.

Lần trước đã nói còn quay lại, chẳng bằng tới luôn hôm nay.

Vừa vào cửa đã thấy Phong Mộ Ngôn dựa vào lan can, tay cầm chiếc tẩu thuốc hồng ngọc, vừa hút vừa nhìn khuôn viên tràn đầy hồng mai nở rộ, vẻ mặt bình thản, khác hẳn vẻ mị hoặc và khiêu khích ban đầu.

Dù đang mùa rét mướt, hắn vẫn để hở cả bờ ngực, lớp áo trong đỏ như lửa càng bật nên làn da tuyết trắng, lớp áo khoác gấm đen như mun, cùng suối tóc đen đổ xuổng, trông thật gợi cảm và say mê.

Như loài yêu tinh giữa chốn hồng trần.

Hắn thấy Bản Vương, lười biếng đập đập ống khói thuốc, “Đến rồi à.”

“Ừ.” – Bản Vương tiến lên hỏi hắn: “Sao hôm nay không thấy có khách?”

“Quán không mở ngày mồng bảy hàng tháng, ai đã tới thì đều biết.” – nói rồi tiện tay bẻ một nhánh hồng mai, “Ta cho tiểu nhị dâng trà, phiền Vương gia ngồi chờ trong chốc lát.”

Rồi hắn cầm cành hoa, xoay người vào phòng trong.

Bản Vương đi theo, ngồi vào bàn uống ngay một chén trà xanh, rất lâu sau vẫn không thấy Phong Mộ Ngôn xuất hiện, bèn hỏi tiểu nhị: “Chủ quán nhà ngươi đang bận chuyện gì?”

Tiểu nhị lần khần không tiện nói, lén lút lại gần Bản Vương, chỉ vào đầu mình bảo: “Ông chủ của chúng ta, chỗ này không được bình thường.”

“Ồ?” – Bản Vương nhìn hắn, “Nói nghe xem?”

Hắn dáo dác nhìn quanh, thì thào cho ta biết: “Mồng bảy tháng nào ông chủ cũng trốn trong phòng tâm sự với một xác chết cả ngày liền. Người đó chết gần hai năm rồi, thi thể được ông chủ dùng hương liệu và dược thảo làm đệm lót, không hư hỏng chút nào, có lần chẳng may ta nhìn thấy, hãi chết thôi.”

“Có việc như thế ư?” – Bản Vương nghe xong thì đâm ra hứng thú, hỏi: “Ngươi có biết thi thể kia có quan hệ thế nào với ông chủ nhà ngươi không?”


Viên tiểu nhị tỏ ra khó nói, ẫm ờ một lúc lâu mới trả lời: “Là người yêu.”

“Người yêu?”

“Vâng, nhưng là đàn ông, ông chủ của chúng ta là đoạn tụ.”

Bản Vương: …

Yến Quốc là một đất nước thông thoáng, dân tình cởi mở, tuy đoạn tụ không phải việc vẻ vang gì nhưng cũng không có gì là xấu. Còn có truyền thuyết kể lại rằng, khi vị Hoàng Đế dựng nước Yến Dung còn tại thế, cũng có tý ty này nọ với ông của ông của ông của ông của ta.

Đáng tiếc tổ tông nhà ta mất sớm, chứ không giang sơn Yến Quốc này chả biết do ai ngồi đâu.

Không phải tổ tông nhà ta quyền lớn chấn Chủ, muốn tự xưng Vương, mà nghe giang hồ đồn thổi, nguyên là Thái tổ Hoàng Đế muốn ổn định chính quyền xong sẽ nhường ngôi cho ông, bản thân lui xuống sau màn.

Chuyện cũ ngày đó thật thật giả giả, giả giả thật thật, cuối cùng bị vùi lấp trong sử sách nặng nề, trở thành văn kiện bí sử, không thể truy tra.

Đặt chén trà xuống bàn, Bản Vương hỏi tiếp: “Mồng bảy, là ngày sinh hay ngày giỗ của hắn?”

“Người đó mất vào mồng 7 tháng 11 năm kia, từ đó về sau cứ tới mồng bảy hàng tháng là ông chủ không buôn bán, đi trò chuyện với ‘người’ kia.”

“Có chuyện đó à?” – Bản Vương đứng dậy, “Ta ra xem sao.”

“Ôi chớ.” – tiểu nhị hớt hải ngăn cản ta, “Ông chủ đã có lệnh không ai được phép bén mảng ra hậu viện, đặc biệt là căn phòng phía đông, ngài đừng làm tiểu nhân khó xử mà.”

Bản Vương ném cho gã một thỏi bạc, nói rằng: “Không sao, nếu hắn hỏi thì có Bản Vương chịu trách nhiệm.”

Tiểu nhị nhận bạc, ngờ vực hỏi ta: “Ngài, ngài là Vương gia thật ư?”


“Tương Vương, Nhạc Sơ.” – ta đáp.

Gã sửng sốt, vừa định vái chào đã bị ta kéo lại, “Thôi, Bản Vương mặc thường phục, không muốn người ngoài chú ý, ngươi không cần lễ nghi.”

“Dạ vâng.” – hắn cung kính khom người, lùi dần sang một bên.

Bản Vương ra lối cửa hông, tiến vào hậu viện.

Hậu viện dành cho sinh hoạt nên cũng có hơi người hơn tiền viện chuyên cho tiếp khách. Cầu treo, nước chảy, đình bát giác.

Hoa hải đường phủ rợp bóng sân, không biết là giống gì mà vẫn đỏ rực, đẹp xinh giữa mùa đông tuyết giá.

Qua cây cầu đá, Bản Vương rẽ sang phía đông, vào phòng.

Bên ngoài “Nhất Mộng Nam Kha” không hề thu hút, bên trong lại như chốn bồng lai. Xem cách bày trí trong sân đều là dùng những loại gỗ, đá tốt nhất, cây cối hoa cỏ cũng là những giống quý hiếm lạ kì, trông ra lại hơi có phần nhang nhác Diêu phủ, có thể nói đều rất xa hoa phú quý.

Vừa thấy đã biết Phong Mộ Ngôn cũng là kẻ ưa hưởng thụ.

Tới cánh cửa sổ gỗ tùng khắc hoa văn rỗng, Bản Vương dừng lại, nhìn hai ‘người’ bên trong phòng.

Chỉ thấy Phong Mộ Ngôn đang ngồi trước giường ngọc, nắm tay một nam tử, cúi đầu chuyện trò gì đó. Trông hắn thật dịu dàng, gần như cẩn thận. So với vẻ ngạo mạn bất cần của ngày thường, lúc này trông hắn thật thâm tình và chuyên tâm.

Trong bàn tay dày rộng của hắn có giữ một bàn tay mảnh khảnh xanh xao, nhẹ nhàng vuốt ve, nâng như trân bảo.

Bản Vương nhìn sang ‘người’ nằm trên giường, đó là thanh niên thanh tú điển trai, như thấp thoảng có mùi bút sách, trên người mặc lớp áo trắng như tuyết, càng bật nên khí chất quân tử như ngọc.


Nếu Bản Vương nhớ không nhầm, thì người này tên là Tô Thanh Mặc, một tài tử rất có tiếng trong Kinh thành mấy năm trước. Bản Vương còn muốn kết giao với hắn, tiếc là chưa kịp thì cả nhà hắn đã bị người sát hại, không còn một ai sống sót.

Dưới thân Tô Thanh Mặc có trải đầy hoa khô và dược thảo, có lẽ là để chống ẩm phòng phân hủy. Thế nên trông hắn thật bình thản, trên mặt không có một điểm đen tối nào, hệt như đang ngủ.

Chi tiếc, chỉ tiếc…

Phong Mộ Ngôn cắm cành hồng mai mang tới vào trong lọ, cúi đầu hôn mu bàn tay Tô Thanh Mặc, khẽ khàng thủ thỉ: “Ta vẫn nhớ ngươi từng nói, ngươi thích nhất là hoa mai ngạo nghễ kiên cường, ta đã trồng đầy một sân, sắp tới sẽ đồng loạt nở, cùng với huyết hải đường, sân nhà sẽ rực rỡ một phương trời, ta vẫn nghĩ, nếu ngươi có thể dậy ngắm nhìn dù chỉ một lần thôi thì hay biết mấy…”

Nam tử trên giường vẫn nằm yên, mắt nhắm nghiền, thần tình y cũ.

“Ha ha.” – Phong Mộ Ngôn đột nhiên bật cười, vươn tay vuốt gương mặt trơn láng, “Là ngươi không dám nhìn thôi, phải rồi, ngày đó, khi ta cầm đao giết cả phủ nhà ngươi cũng là cảnh tượng ấy, đâu đâu cũng là máu, mặt đất cũng hóa hồng, đỏ đến chói chang. Nhưng chính vì thế, ngươi càng phải vùng dậy giết ta báo thù cho cha mẹ chứ? Ngươi xem, ngươi vẫn hèn nhát như thế, ngay cả giết ta mà ngươi cũng không dám, vậy nên ta mới ghét đám thư sinh cổ hủ các người, có bản lĩnh ngươi đứng dậy giết ta đi.”

Hắn cười, rồi lại không thể giả vờ nữa, mệt mỏi ngả xuống giường, gác trán lên bàn tay Tô Thanh Mặc, lẩm bẩm: “Hai năm, ta vẫn thường nghĩ, cứ khổ thế này thà vào ảo mộng quên sạch đi. Hút ‘Mộng Tiêu Tương’ vào, ta lại có thể gặp ngươi, gặp ngươi không toan tính, không thù hằn, tốt với ta, dịu dàng với ta, đào tim đào phổi vì ta như trước. Nhưng không được đâu, ta phải tỉnh táo từng giờ từng ngày một, để lúc nào cũng phải chịu dày vò, ta phải dùng tất cả đau đớn trong tương lai để hoàn trả lỗi lầm từng phạm phải…”

Trong phòng chan hòa ánh sáng, ánh nắng quý giá trong ngày đông xuyên qua ô cửa, đắp lên người chàng thanh niên đã chết, làm da thịt hắn trở nên trong suốt, như thể sẽ hóa thành ánh sáng, biến mất bất cứ lúc nào.

Phong Mộ Ngôn canh giữ bên hắn, không có ý định bỏ đi.

Bản Vương cũng không tiện quấy rầy hai người họ, không nhìn nữa, kéo tay áo, băng qua mảnh sân trải đầy hải đường, ra lại sảnh trước.

Sau khi ngồi xuống, Bản Vương không vội vàng, sông dài trôi chậm, năm tháng còn dài, Bản Vương có thời gian, có thể tĩnh tâm, từ từ đợi.

Huống hồ, là ta đến cầu Phong Mộ Ngôn, cũng nên kiên nhẫn chút.

Nước trà trên bàn nóng lại lạnh, lạnh rồi hâm nóng, Bản Vương đợi chừng hai canh giờ thì Phong Mộ Ngôn cũng xuất hiện, thấy ta còn ngồi chờ thì ngẩn ra, sau đó nhếch mép cười, lộ ra vẻ ngả ngớn, “Ôi, ta quên mất hôm nay có khách quý.” – nói rồi ngồi xuống hỏi: “Vương gia là muốn — một liều Mộng Tiêu Tương à?”

Bản Vương đặt chén trà xuống, “Phải.”

Hắn cười, “Thứ này quán ta không thiếu, Vương gia muốn dùng, ta sẽ cho người mang tới.” – nói xong hắn lấy một chiếc hộp gỗ trên mặt quầy, đưa cho ta, “Tốt nhất Vương gia nên nghĩ kỹ, làm người luôn có lòng tham, cuộc sống không như ý, muốn được thỏa chí trong mơ. Nhưng một khi đã dính phải thứ hương này thì rất khó bỏ. Phong Mộ Ngôn ta ăn nên làm ra cũng từ chính thứ này.”

Bản Vương nhận hộp gỗ, cảm ơn hắn đã có lời nhắc nhở, đáp lại: “Bản Vương không cần một ảo mộng trầm mê, chỉ muốn hỏi lòng, rốt cuộc đời này ta muốn điều gì.”


“A?” – Phong Mộ Ngôn nheo mắt nhìn ta, miệng mấy máy, khẩu ngữ rằng: “Thứ cho tại hạ phỏng đoán, chẳng lẽ không phải muốn đăng cơ xưng Đế, ôm trọn thiên hạ hay sao?”

Bản Vương liếc xéo hắn, chỉ thấy hắn vội vã nghiêm chỉnh, sửa lời: “Thảo dân biết tội, nói linh tinh thôi, Vương gia đừng để bụng. Không phải là thiên hạ, vậy — hay là Vương gia muốn trở thành người bình thường, tai nghe, mũi ngửi, lưỡi nếm, có thể cảm nhận cảm giác?”

Bản Vương trầm tư nhìn hộp gỗ trong tay, đáp: “Những cái đó, đương nhiên Bản Vương muốn lấy lại rồi.”

Hắn khó hiểu: “Lấy lại?”

“Ừ, lấy lại.” – Bản Vương nhìn Phong Mộ Ngôn, “Ngươi có khứu giác nhạy bén nhất thế gian mới có thể chế ra hương thơm hấp dẫn nhất trần đời. Mà khứu giác Bản Vương đánh mất, ngay trên người ngươi.”

Hắn sửng sốt: “Thứ cho thảo dân ngu dốt, không hiểu ý Vương gia.”

“Ngươi không cần hiểu.” – Bản Vương bước ra cửa, vừa đi vừa rằng: “Tóm lại, Bản Vương muốn khứu giác của ngươi. Đổi lại, Bản Vương có thể thực hiện một nguyện vọng cho ngươi, chỉ cần không phải tham ô trái pháp luật, thì có trái lẽ trời, Bản Vương cũng cố sức thỏa mãn ngươi.”

Hắn như có chút buồn cười, vừa tiễn ta vừa nói: “Vương gia đang đùa phải không? Khứu giác này nào có dễ tặng vậy? Dù ta có muốn ngài cũng không lấy được mà.”

“Đã là đồ của ta, tự ta có cách lấy lại, ngươi không phải lo. Nhưng khứu giác này là kế mưu sinh của ngươi, Bản Vương không cướp, nếu ngươi đồng ý, Bản Vương có thể thực hiện nguyện vọng gì.”

Hắn nghi hoặc nhìn ta, “Vương gia đùa ta phải không?”

Bản Vương dừng lại, nhìn hắn, “Bản Vương không đùa trên việc quan trọng. Ngươi cứ cho ta biết, nguyện vọng lớn nhất cuộc đời ngươi là gì?”

“Nguyện vọng lớn nhất ư…” – hẳn khẽ hoảng hốt rồi chợt cười ngay, “Ta đây ngày nào cũng kiếm nghìn vàng, có thủ phủ một phương, có đàn bà tranh nhau nhung nhớ, có thể nói là hoàn hảo, có gì mà phải cầu?”

Bản Vương cười, đi một mạch ra cửa, nói với hắn: “Muốn xương khô nảy thịt, người chết hồi sinh, Bản Vương đều có thể làm được. Chẳng qua, một khi Bản Vương lấy lại khứu giác rồi thì ngươi sẽ không ngửi thấy bất cứ mùi gì nữa, đến khi đó, ngươi sẽ phải từ bỏ thân phận bậc thầy chế hương đệ nhất thiên hạ, trở lại làm một người bình thường. Ngươi, cứ suy nghĩ kĩ đi.”

Đi được mấy bước Bản Vương ngoái lại, như đã biết trước mà bảo hắn: “Nếu đã nghĩ kĩ rồi, hãy đến Tương Vương phủ tìm ta.”

Nếu đã không ai có thể kháng cự được niềm khoan khoái trong ảo tưởng ‘Mộng Tiêu Tương’, thì càng không có người nào cự tuyệt được sự viên mãn trong thực tế như điều kiện Bản Vương đã nói.

Người mà, như Phong Mộ Ngôn nói đấy, lòng tham không bao giờ là đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui