Nhiếp Chính Vương

Đêm hôm đó, sau khi Yến Cửu toát mồ hôi đầm đìa thì trông đã khá hơn hẳn, Bản Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc nguyên vậy nằm xuống bên cạnh nó.

Vừa mới lim dim được một chốc đã bị Yên Cửu đạp cho phát. Chả biết thuốc của Tô Dung quá mạnh hay sức thằng nhóc này khỏe sẵn, mà thượng cẳng chân một cái làm Bản Vương ngã chổng vó ra sàn.

Trong khi nó thì chả hề hay biết, cuộn chăn tròn lại lăn trên giường, chỉ thòi mỗi hai cánh tay trắng nõn nhỏ ti và cặp chân mảnh khảng, chả khác gì con nhím.

Trông mới đáng yêu làm sao.

Bản Vương lắc đầu, đang định lên giường thì thấy nó đột nhiên ngồi bật dậy, hung ác nhìn ta.

Mắt phượng khẽ nheo lại, khóe môi xếch lên, cùng với khuôn mặt tinh xảo vẽ lên vẻ mặt âm hiểm và tàn bạo.

Nếu Bản Vương không nhìn nhầm, thì hình như nó lẩm bẩm: “Các người, đều phải chết…”

Cứ như có một con ác quỷ đang nhập vào nó.

Làm một kẻ không xúc giác như ta cũng bất giác ớn lạnh.

Rồi gần như chớp mắt, nó choàng tỉnh. Hàng mày đang cau có dần giãn ra, vẻ lạnh lùng trong mắt cũng dần tan biến. Nhìn thấy ta đứng bên giường, nó nhoẻn cười, như trời hửng sáng sau cơn mưa, dịu nhẹ như gió thoảng tháng ba.

Nó như thều thào hỏi, “Hoàng Thúc, ngươi ở đây à…”

Bản Vương ngây dại, vốn định đáp nó rằng “Thần có đây”, nhưng lúc này không cần dùng lễ quân thần chi cả, thế là ngồi vào giường, vỗ về bờ vai nó, “Ta ngay bên cạnh đây, nghỉ ngơi đi nào.”

Nó gật đầu, ỷ vào người ta nằm xuống, thì thào: “Ta mới gặp ác mộng, ta mơ thấy ngươi biến mất, là chúng giết ngươi.”

Chúng? Bản Vương nhíu mày, muốn hỏi chúng là ai, nhưng thấy nó đã nhắm mắt cũng đành nuốt xuống.

Lần này nó ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

*

Sắc trời chưa tỏ, Yến Cửu đã uể oải ngồi dậy, “Trẫm phải hồi cung.”


Ta định khuyên nó ở lại nghỉ ngơi thêm thì đã thấy nói mỉm cười, “Không về có khi đám quan già đó lại mang quân đến vây kín Tương Vương phủ bảo ngươi nhốt Hoàng Thượng, ý đồ bức Vua thoái vị đấy.”

Bản Vương:…

May mà ngươi còn biết hoàn cảnh trớ trêu của ta.

Mặc quần áo chỉnh chu rồi, Bản Vương lấy thêm áo khoác bọc kín nó lại, rồi đội mũ lên đầu nó.

Yến Cửu vuốt vuốt lông chồn trên mũ, lưỡng lự như muốn nói rồi thôi. Cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ phất tay áo, “Vậy Trẫm đi đây.” – nói rồi bước ra cửa.

Bản Vương trông theo dáng vẻ nghiêng nghiêng ngả ngả, chân nam đá chân chiêu của nó mà không tài nào yên tâm nổi, đành chạy theo, “Thôi, ta nghỉ ngơi đủ rồi, hôm nay theo Hoàng Thượng vào Triều.”

Nó ngây người ra, rồi nhoẻn cười, “Thế à, tốt quá.”

Và thế, sau kì nghỉ im hơi lặng tiếng hơn tháng liền, đại gian Vương ta đây đã trở lại.

Trên điện, Bản Vương quần nhau một trận máu lửa với cả đám văn võ bá quan, đấu trí, đấu gan, rồi cả đấu khẩu, vất vả lắm mới chống đỡ được đến khi bãi Triều.

Sau buổi chầu sớm, Bản Vương ở lại cung ăn sáng cùng với Yến Cửu, sau đó lấy thuốc đút cho nó uống từng tí một.

Thằng gấu con trưng cái vẻ Đế Vương, thâm thù đại hận uống thuốc, sau đó nhanh nhảu nhét miếng mứt quả vào mồm, chẹp chẹp mấy cái bảo: “Đắng quá.”

“Thuốc đắng dã tật mới mau khỏi bệnh.” – Bản Vương cười, lấy khăn lau mép cho nó, đặt bát thuốc sang một bên, đứng dậy nói: “Không có việc gì nữa, Thần xin cáo lui.”

“Ừm…” – nó gật đầu, kéo chăn nằm xuống, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời, trông yên tĩnh và rất dịu ngoan.

So với vẻ loi cha loi choi, nghịch ngợm lúc nhỏ thì như hai người khác biệt.

Thấy mà thương.

Nhưng cái vẻ ngây ngô thơ dại đó chỉ gạt được đám văn võ bá quan thôi, còn với Bản Vương thì vô dụng.


Nghĩ xem, một đứa bé mới mười tuổi đã mưu mô toan tính diệt trừ các huynh trưởng của mình mà trên tay không vấy lấy một giọt máu, tâm tư của nó, không người thường nào có thể thấu nổi.

Hiện giờ nó ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế đầy thử thách, mặt vẫn tỉnh như không, nhưng có khi trong thâm tâm đang cất chứa bao nhiêu mưu tính.

Ta đã nghĩ, dù không có ta, nó vẫn có thể tự mình gánh vác…

*

Bản Vương rời cung, nhân lúc ngồi kiệu đi qua cửa tiệm của Tôn nhị nương liền mua hai miếng chân giò hầm tương mang đến Diêu phủ.

Lúc ấy Diêu Thư Vân đã đổi một bộ cánh trăng xanh, bên trên có thêu mấy cành trúc, ngoài phủ thêm lớp áo choàng xám, đang thơ thẩn ngồi giữa hoa viên đánh đàn.

Cây đàn kia được làm từ gỗ ngô đồng tốt nhất, truyền thuyết kể rằng, Phục Hy đã tự tay đốn củi làm thành từ thời thượng cổ sơ khai. Sau đó lạc vào thế gian, nhiều lần cải tạo, từ năm dây thành bảy dây, từ tay Thiên tử đến tay dân thường, từ những tâm sự quanh co khúc chiết đến tìm kiếm tri âm tri kỷ, tóm cái lại là qua rất nhiều triều đại.

Giữa lúc đó đã xảy ra rất nhiều giai thoại mà ai cũng khoái nghe, nhưng thật giả thế nào thì không ai biết.

Mỗi lúc gã này thả hồn vào nhạc nhẽo là mặt mày khoái chí, dáng dấp phiêu diêu, trông ra dáng mỹ nam tử lắm. Thế nhưng mà để hắn hếch hàm, há mỏ, thì đúng là chả còn gì để mất.

Như lúc này đây, khi hắn vừa liếc mắt nhìn thấy ta thì toét mỏ, mắt xếch lên, kết hợp với khuôn mặt cười như loài hồ ly, trông đến gian xảo và thô bỉ. Chỉ thấy hắn xoa xoa tay hỏi: “Vương gia, ngài có gì ngon cho hạ quan đấy?”

Bản Vương ném chân giò cho hắn, ngồi vào chiếc ghế đá kế bên, gảy tưng tưng mấy tiếng đàn mà nói với hắn: “Thư Vân, ngươi có tin tuy Bản Vương không nghe thấy, nhưng nhìn không sót một động tác nào, có thể đánh lại khúc nhạc người vừa đàn không?”

Đương nhiên hắn không tin, lắc đầu bảo: “Ta biết ngài có trí nhớ siêu phàm, có thể nhớ hết tất cả động tác của ta, nhưng gảy đàn khác với chép thư, muốn gảy được đàn phải chăm chỉ khổ luyện, nếu không, đánh ra tiếng đàn chả khác nào tiếng đàn ma.”

“Thế ư? Vậy là ngươi không tin rồi.” – Bản Vương xua tay ý bảo hắn xích sang bên gặm chân giò đi, sau đó ngồi vào trước cây đàn, gảy mấy cái, “Từ xưa, ngọc cầm đã là loại đàn không gặp tri âm không thể gảy ra tiếng. Tiếc là Bản Vương không nghe thấy tiếng đàn của ngươi, không kết tri âm được, nhưng ta lại có thể đàn cho ngươi nghe.”

Hắn cười, cầm chân giò lên cạp một miếng, miệng nhoe nhoét dầu, chuẩn bị sẵn tư thế xem trò cười.

Bản Vương đã dám nói tự khắc không để mất mặt, nói là làm, tay trái đè dây, tay phải lướt đàn, chuyên tâm gảy. Vì không nghe thấy, cũng chẳng biết có uyển chuyển êm tai hay không, chỉ nhìn vẻ mặt của Diêu Thư Vân, áng chừng cũng không quá ghê tởm.


Một khúc đàn vừa dứt, Bản Vương đứng lên, phủi vạt áo, nói: “Bêu xấu rồi.”

Hắn thì ngơ ngác không khép được hàm, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn thốt lên: “Trời ơi — không thể nào.”

“Sao lại không thể?” – Bản Vương hỏi lại hắn.

Hắn khó nhọc nuốt nước miếng, “Ngươi chỉ đàn vớ đàn vẩn đã hơn cả ta khổ cực rèn luyện trong hai mươi năm. Nếu là người khác, ta chỉ coi đó là kỳ tài, nhưng ngươi —”

“Nhưng Bản Vương là một kẻ điếc.” – ta bật cười, “Không bắt được cảm xúc sao đàn chảy trôi.”

Nhưng Bản Vương lại có thể đàn được…

Thời gian trôi đi quá lâu, lâu đến không nhớ là bao nhiêu năm nữa.

Đó là khi Bản Vương không chỉ nghe thấy, mà còn ngửi thấy, nếm thấy. Không chỉ nghe được tiếng chim hót, mà ngửi được cả trăm ngàn mùi hương.

Những thứ đó đều đã qua rồi…

Diêu Thư Vân thấy ta nói thật mâu thuẫn, thế là khó hiểu hỏi: “Vương gia này, có khi nào ngài giả điếc không đấy?”

“Giả à? Sao mà giả được, sẽ bị phát hiện ra ngay.” – Bản Vương cũng không muốn giải thích quá nhiều, đậy đàn lại cho hắn rồi bảo: “Đi, ra ngoài tản bộ với Bản Vương. Hoàng Thượng đã trằn trọc mất ngủ mấy ngày liền, thuốc vào không đỡ, ta muốn mua ít hương liệu về xông xem có khá hơn không.”

Diêu Thư Vân giấu nỗi nghi ngờ xuống, nói: “Vậy thì ta biết một chỗ tên là ‘Nhất Mộng Nam Kha’. Chủ quán tên Phong Mộ Ngôn, là người chế hương nổi danh thiên hạ. Nghe nói hắn ta chế ra một loại hương tên là ‘Mộng tiêu tương’, ngửi vào là có thể gặp được người mình muốn thấy nhất, thực hiện được ý nguyện mình muốn làm nhất. Quá nửa số kẻ khốn khổ vì tình đều đến xin mua, lúc đầu chỉ nói là muốn giải ưu tư, nhưng một thời gian dài thì không thể rời khỏi nó, chỉ muốn ngửi mãi để vĩnh viễn sống trong mộng ảo. Tay Phong Mộ Ngôn này một tay kê thuốc lành, một tay chế độc dược. Muốn mua hương thì tìm hắn là chuẩn nhất.”

Trong Kinh thành có người đặc biệt như thế mà Bản Vương lại không hề hay biết.

Nhất Mộng Nam Kha… mộng tiêu tương à…

Ha, tên thú vị thật.

*

Bản Vương vòng vo đi theo Diêu Thư Vân, cuối cùng dừng chân trong một con hẻm.

Nơi này lọt thỏm khuất bóng, con hẻm thì chật hẹp, ánh mặt trời khó lòng chiếu tới, làm người ta có cảm giác không thấy bầu trời.


Chật chội, âm u, và bầu không khí thì nặng nề.

Bản Vương không hiểu sao có kẻ lại chọn nơi thế này để buôn bán.

Cạnh cửa có treo một miếng gỗ mục nát, không biết làm bằng chất liệu gì, bên trên viết bốn chữ ‘Nhất Mộng Nam Kha’, may là bút pháp còn tạm chấp nhận.

Đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, Bản Vương rảo bước vào trong quán, cứ nghĩ sẽ thấy một cửa hàng bình thường với một chủ hiệu bình thường đứng chờ sẵn, và đống hàng hóa thì xếp chồng chéo lên nhau cao quá đầu.

Nhưng bất ngờ thay, tất cả cảnh tượng trước mắt đã vượt ngoài dự đoán của Bản Vương.

Chỉ thấy cảnh vật bên trong khá vừa mắt, tùng xanh bách lục, hương mai khẽ đưa.

Chính sảnh, sau lớp cửa son là một chiếc bàn gỗ lim cho người nghỉ tạm. Khách tới quán không nhiều, nhưng đã vào thì đều là những kẻ lăng la tơ lụa, y phục mĩ miều, nhìn qua đã biết không phải bách tính bình thường.

Nếu không vì biết trước đây là nơi bán hương liệu, có khi Bản Vương còn tưởng là phường thanh lâu.

Vào đến bên trong, Diêu Thư Vân xòe quạt phẩy phẩy, bảo tiểu nhị: “Gọi ông chủ các ngươi ra đây.”

Tiểu nhị niềm nở ra đón khách, “Diêu đại nhân, ngài tới không đúng lúc, ông chủ đang điều chế hương mới trong phòng. Sợ là không thể ra gặp ngài rồi.”

“Xí, tiểu tử đó lúc nào mà chả ba lăng nhăng, nghiêm túc bao giờ. Chế hương liệu á, theo ta thì quá nửa là đang hú hí trêu hoa ghẹo nguyệt, phô bày lẳng lơ đây mà.” – nói rồi Diêu Thư Vân lôi Bản Vương vòng qua tấm bình phong vào buồng trong.

Vào tới trong buồng thì thấy một nam tử đang xoắn xuýt xoay quanh mấy cô nàng, ngửi mùi hương người này, hôn hít dung mạo người kia, rất chi là thành thạo, nhưng biểu cảm thì chỉ đến điểm rồi dừng.

Rõ là trái ôm phải ấp, bản thân đứng giữ vạn bụi hoa, lại khiến người ta có cảm giác chẳng dính lấy một chút dâm tà.

Đoán chừng đây chính là ông chủ của ‘Nhất Mộng Nam Kha’, Phong Mộ Ngôn.

Mà cái tay Phong Mộ Ngôn này, tuy vẫn giữ khuôn phép của người làm ăn nhưng trông lại đầy phóng đãng. Vạt áo mở toang, cảnh xuân lồ lộ. Tấm áo dài đỏ tươi được bọc trong một lớp áo cộc lông cáo đỏ màu sắc tươi mát, cùng với suối tóc đen nhánh rủ xuống trông tao nhã vô ngần.

Phong thái này lại rất hợp với Bách Lý Trần.

Chẳng qua, Bách Lý Trần buôn bán da thịt, nhưng lúc nào cũng thanh tân thoát tục, còn Phong Mộ Ngôn làm ăn đứng đắn, lại đầy vẻ lẳng lơ mị hoặc.

Bản Vương nhìn hắn, khẽ cười.

Lần này, trừ hương liệu muốn mua, còn có cả thứ khác lọt vào mắt Bản Vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui