Vào trong phòng, Thư Cảnh Càn sai người dâng trà, đích thân rót mời Bản Vương và Diêu Thư Vân, “Chẳng hay hai vị tiên sinh từ đâu tới?”
“Kinh thành.” – Bản Vương nói rồi hớp một ngụm trà.
“Ồ?” – hắn nhìn Bản Vương vài lần, lại hỏi: “Không biết tiên sinh xưng hô thế nào?”
“Tại hạ họ Nhạc.”
“Họ Nhạc à?” – hắn đặt chén trà xuống, “Tương Vương Nhạc Sơ?”
Bản Vương ngẩn người.
Từ lúc vào nhà đến giờ, Bản Vương vẫn ung dung bình tĩnh, đối đáp trôi chảy, không biểu hiện điều bất thường nào, vậy làm sao hắn lại đoán ra được?
Thư Cảnh Càn mỉm cười, “Vương gia chớ ngạc nhiên, trà này có tên là ‘Thương Xuân’, ngửi thì thơm, nhưng uống thì rất đắng. Người thường uống một ngụm sẽ nhăn mày tặc lưỡi như vị Diêu đại nhân bên cạnh ngài đây. Nhưng Vương gia lại bình thản như không, cho thấy vị giác của ngài có tật.”
“Ẩy?” – lần này đến lượt Diêu Thư Vân nhướn mày, “Ngươi nói hắn là Tương Vương thì thôi, nhưng sao cho rằng ta là Diêu đại nhân chứ?”
Thư Cảnh Càn nhìn bàn tay hắn, “Là do tay của các hạ, mười ngón thon dài, đầu ngón đều có vết chai nhẹ, có lẽ do luyện đàn lâu năm tạo thành.”
“Thế thì sao, người biết đàn trong thiên hạ cũng đâu chỉ có mình Diêu Thư Vân.”
“Nói thì nói thế —” – Thư Cảnh Càn rót thêm trà cho hắn, “Hai vị đến từ Kinh thành, một người không vị giác, một người giỏi đánh đàn, một người mặc lụa Lưu Vân ngự dụng, một người lại đeo ngọc bội khắc ‘Tử Nhiên’, sao lại trùng hợp tới thế chứ.”
Đã bị người ta bóc mẽ, Bản Vương cũng không buồn che giấu, bật cười khen, “Không ngờ Thư lão bản lại tinh ý và quan sát tỉ mỉ như thế.”
“Quá khen.” – hắn xua tay, “Tại hạ chỉ là một thương nhân, xưa nay giao tiếp nhiều loại người, lâu dần cũng có thể đoán được thân phận họ qua y phục, cử chỉ, lời nói. Chỉ không ngờ, tệ xá nay lại có thể tiếp đón hai vị khách quý Thư Thánh và Cầm Thánh vang danh thiên hạ đến thăm, thật là vinh hạnh cho Thư mỗ.”
“Vinh hạnh à?” – Bản Vương vân vê chén trà trong tay, “Danh tiếng của ta và Thư Vân nào có tốt, mới hôm qua còn có người bảo chúng ta mua danh chuộc tiếng, không xứng ngang hàng với ngươi kia.”
“Vương gia cứ đùa, tại hạ từng một lần may mắn được tận mắt trông thấy bút tích của Vương gia, hạ bút khí thế, nét chữ sâu xa, tuy không dám nói trong thiên hạ này không ai sánh bằng, nhưng đã là đệ nhất trong đời Thư mỗ.”
Hắn nói rất tự nhiên, không thêm một phần nịnh nọt, thoáng dứt một chốc rồi nói tiếp, “Còn về nhân phẩm thế nào, có câu ‘Người ngay nét thẳng’, Vương gia hạ bút khoáng đạt, tự do không gì gò bó, hôm nay tại hạ được thấy người, cũng quân tử như gió, hào hùng quang minh. Mắt thấy mới là thật, tại hạ chưa bao giờ nghe lời đồn thổi vô căn cứ bên ngoài.”
Lời lẽ chí tình chí nghĩa, ấm ruột ấm gan.
Bản Vương lấy trà thay rượu, mời hắn một ly, “Bằng hữu như ngươi, ta xác định kết giao rồi.”
“Vô cùng vinh hạnh.” – hắn cũng ngẩng đầu nốc cạn, uống trà mà như uống rượu, phóng khoáng không câu nệ.
Như thế, trông diện mạo hơi có phần thanh tú, nhưng tác phong thì đã có chút Tửu Thần rồi.
Lần đầu gặp gỡ, chẳng trăng chẳng sao càng không gió, chỉ một ấm trà, vậy mà hàn huyên đến tận giữa trưa, đến khi chia tay, khách chủ đều vui, ai cũng hối hận sao gặp nhau quá trễ.
Trước khi đi, Thư Cảnh Càn sai tiểu nhị mang ra hai bình rượu, “Tệ xá không có gì ngoài rượu, không có quà quý nào, chỉ có chút lễ mọn, mong hai vị đừng chê.”
“Khách sáo quá.” – Bản Vương nhận rượu, rồi như bâng quơ hỏi hắn, “Áo ngươi đẹp quá, không biết dùng vải gì may thành?”
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm áo lụa trên người, đôi mắt như chìm vào hồi ức, cùng với phần tình cảm chan chứa mịt mờ, “Đây là một người bạn tặng cho, cụ thể là gì, ta cũng không biết.”
“Vậy à…” – Bản Vương dời mắt, ôm quyền, “Ngày khác có rảnh, Bản Vương lại tới thăm, hôm nay xin cáo từ trước.”
“Lúc đó nhất định Thư mỗ sẽ chuẩn bị tiệc rượu, nhiệt liệt tiếp đãi hai người.” – hắn cười, bàn tay trượt trên lớp lụa rồi buông thõng, đáy mắt đượm vẻ u buồn, nhìn mây trôi và tà dương nơi chân trời, thở dài yếu ớt.
“Giải Trăm Sầu” có thể giải trăm nỗi sầu buồn truyền ký ấy, lại chẳng biết người ủ ra loại rượu đó, có nỗi ưu sầu nào.
*
Về tới quán trọ Hoa Đào, chỉ thấy Yến Cửu đang luẩn quẩn bên gốc đào, xa xa dõi mắt nhìn về phía Bản Vương.
Đến khi Bản Vương lại gần rồi, nó mới quay ngoắt đi, làm bộ như đã cơm no rượu say đi lại tiêu thực, rồi lại cứ luẩn quẩn bên gốc đào như muốn xả lũ lại chẳng tìm thấy chỗ đâu.
Bản Vương trông mà bật cười, lắc lắc bình rượu trong tay, “Rượu này tên là Rượu Hoa Đào, Hoàng Thượng có muốn thử không?”
“Rượu Hoa Đào?” – hắn nhận lấy ôm vào lòng, bĩu môi, “Tên cũng tạm được đó.” – nói rồi chạy ra ngồi lên tảng đá mài.
Bản Vương vào nhà lấy đôi chén rượu, ngồi vào cạnh nó, nhìn hoa đào đầy sân, “Hoa nở trông thật đẹp.”
“Ừm.” – nó mở nắp, rót cho ta một chén, “Ngắm hoa đào, uống mỹ tửu, là thích nhất đó.”
“Ừ.” – Bản Vương nốc cả chén, hỏi nó: “Hết giận chưa?”
Mặt nó nóng bừng, “Ngươi biết ta giận gì không?”
Bản Vương lắc đầu, “Vi thần không biết.”
“Ngươi!” – nó cắn răng, rồi lại chán nản, cười khổ, “Thôi, là Trẫm quá tham lam, ngươi xem, giang sơn đều đã là của ta, vậy mà lòng tham muốn của ta vẫn không đủ, còn muốn nắm giữ cả lòng người.”
“Ý Hoàng Thượng là —”
“Không có gì.” – nó lắc đầu, nốc cạn chén rượu trong tay, nhoẻn cười, “Thế này cũng tốt, kiểu nào cũng được, ngươi đều ở lại bên ta.”
Bản Vương vốn yếu trong khoản rượu chè, nên chỉ làm một chén rồi thôi. Còn lại hầu như đều bị Yến Cửu nốc hết.
Dù say nó vẫn giữ mình rất giỏi, nhất là những dịp trong cung tổ chức yến tiệc, mỗi lời ăn tiếng nói đều có người săm soi, nên dù đã say chín phần thì vẫn dành ra một phần cho lý trí. Thế nhưng hôm nay, có lẽ phong cảnh hữu tình, lại không người ngoài bên cạnh, nó cũng buông thả bản thân, tiện đà ngả vào lòng Bản Vương, vuốt má Bản Vương, “Hoàng Thúc à, Trẫm đã nói với ngươi là Trẫm thích ngươi chưa nhỉ?”
Bản Vương ngẩn người, “Chưa.”
“Vậy giờ Trẫm cho ngươi hay, Trẫm thích ngươi đấy.” – nó híp đôi mắt đã say là đà, cười đến ngốc nghếch, “Trước kia ta nói với tứ ca, sau này ta lớn ta sẽ gả cho ngươi, làm Vương phi của ngươi, đó không phải nói đùa.”
Bản Vương: …
Ngón tay trắng nõn của nó du di từ đôi mắt, đến mũi, rồi môi Bản Vương, thủ thỉ: “Hoàng Thúc, từ lúc lên ngôi tới nay, Trẫm luôn cần cù Triều chính, tự răn đe mình, cố gắng làm một minh quân lý tưởng trong lòng ngươi, nhưng chỉ lúc này thôi, Trẫm muốn làm hôn quân một lần.”
Bản Vương nhíu mày, “Hoàng Thượng muốn —”
Nó vén lọn tóc rủ xuống mặt Bản Vương ra sau, “Trẫm ra lệnh cho ngươi, đời này không được lấy vợ.” – nói rồi giật ta xuống, để ta đối diện với nó.
Bản Vương cúi đầu, nhìn đôi mắt kia đã long lanh nước, do dự rồi chấp nhận, “Ừ, đời này ta không lấy vợ.”
Nó nhoẻn cười, đôi mắt hoa đào như say rồi lại như tỉnh, rạo rực niềm hân hoan vui sướng, “Trẫm không muốn ép buộc ngươi, nhưng Trẫm đố kị lắm, không muốn thấy ngươi hạnh phúc bên người ta.” – nói rồi, nó ngửa mặt, hôn lên môi Bản Vương, hôn ngấu hôn nghiến, như thể trước sau đều là vực thẳm mà dùng hết sức bình sinh và nhiệt huyết trước khi chết để hôn Bản Vương, thậm chí còn nghiến răng mài cắn Bản Vương mấy cái.
Bản Vương ngồi không như trời trồng, không đẩy, cũng chẳng đáp lại nó. Chỉ để nó say mềm nằm trong lòng ta, mặc sức phóng túng.
Thứ nó muốn, không phải ta không muốn cho, mà không cho được.
Tình ái thế gian, đã từ lâu, Bản Vương quên mất nó thế nào rồi…
*
Đến lúc mặt trời treo cao ngày hôm sau, Yến Cửu tỉnh, đảo mắt nhìn ta đang đứng bên giường, lắc lắc mái đầu nhức nhối, nó hỏi: “Đêm qua Trẫm uống nhiều lắm phải không?”
“Ừ.” – Bản Vương đưa nó bát canh giải rượu, “Tối qua Hoàng Thượng uống hết một bình Rượu Hoa Đào.”
Nó ngẩn người, rồi nghi hoặc nhìn Bản Vương, “Đêm qua Trẫm có làm gì thất lễ không?”
“Không.” – Bản Vương lắc đầu, “Hoàng Thượng buồn ngủ, chưa nói gì đã lăn ra ngủ rồi.”
“May quá.” – nó âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vươn tay đón bát canh, mới hớp một ngụm đã chợt phát hiện ra cả khuôn ngực lõa lồ của mình, vẻ mặt điếng lại, hỏi ta: “Ai cởi áo Trẫm?”
“Thần.” – Bản Vương bình thản trả lời, “Đêm qua Hoàng Thượng nôn hết ra quần áo, Thần cả gan cởi ra giúp ngài.”
Nó lẳng lặng vén chăn lên, thấy mông mình cũng trần trụi với thiên nhiên, đen mặt hỏi, “Ngươi cởi cả khố của Trẫm à?”
“Phải rồi, Hoàng Thượng nôn thốc nôn tháo, bẩn hết cả trong lẫn ngoài.” – Bản Vương rất là bình tĩnh đáp trả, tiện thể bổ sung thêm câu: “Nhưng Hoàng Thượng cứ yên tâm, vi thần đã lau người cho Hoàng Thượng rồi, đảm bảo toàn thân sạch sẽ thơm tho, không một mùi lạ.”
Mặt nó càng lúc càng nóng, cuối cùng đặt bát xuống, kéo chăn nằm lăn ra, “Tự dưng Trẫm chóng mặt quá, muốn ngủ tiếp.”
“Ừ.” – Bản Vương không quấy rầy nó, cầm bát định đi ra.
“Từ từ.” – nó thò tay kéo ống tay áo Bản Vương, “Ngươi ở lại với ta một lúc đi.”
Bản Vương chần chừ, rồi kéo ghế ra ngồi cạnh nó, “Rồi, có ta đây, ngủ đi.”
Nó híp mắt, cười đến thỏa mãn, “Ừm.”
“Ngủ đi.” – Bản Vương vươn tay vuốt ve trán nó, “Ta sẽ ngồi đây đến khi nào ngươi tỉnh lại.”
Nếu đây là điều ngươi mong muốn, ta ở bên ngươi cả đời cũng tiếc chi.
Chỉ xin đừng đàm tình, đừng nhắc thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...