Một đêm trướng rủ màn che, giường điên gối đảo.
Đến khi nến đỏ cháy tàn, một ngày qua đi, cuối cùng Tô Thanh Mặc cũng ngủ, toàn thân đau buốt, nhất là phần xương cụt nhức nhối đến thấu xương.
Nhưng y vẫn vui vẻ chịu đựng. Đến lúc ngủ say cũng nhếch cười.
Nương ánh trăng, Phong Mộ Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thỏa mãn kia, nhịn chẳng đừng cúi đầu hôn cái.
Hắn không biết Tô Thanh Mặc coi trọng hắn ở điều gì mà một mực đi theo hắn, thậm chí không tiếc buông bỏ cả tự tôn của nam nhi để nằm dưới người nghênh đón hắn.
Dù tất cả diễn ra thật chậm rãi, từ tốn như lửa riu, không hề bất ngờ, lại khiến người ta có cảm giác thế tới rào rạt, không kịp trở tay.
Thậm chí hắn còn ngờ rằng, tất cả đều chỉ là một giấc mơ không thực.
Vòng tay ôm y vào lòng, Phong Mộ Ngôn lại hôn lên môi y. Mềm mại, ngọt ngào, nhất thời chẳng nỡ rời xa, từ khẽ khàng lướt nhẹ hóa thành điên cuồng say đắm.
Yêu là thế nào, là muốn đến xương tủy, ngừng mà chẳng thôi.
Hắn thật muốn nuốt trọn y vào bụng, cùng y sinh tử tương tùy.
*
Hôm sau, lúc Tô Thanh Mặc tỉnh giấc đã gần trưa.
Vừa mở mắt đã không thấy Phong Mộ Ngôn đâu, y gắng gượng chống thân ngồi dậy, khàn giọng gọi, “Vợ ơi —”
“Ta đây.” – Phong Mộ Ngôn bưng bát canh gà đi tới, hỏi: “Làm sao thế?”
“Không, cứ tưởng ngươi ăn rồi không nhận, ôm quần chạy thôi.” – Tô Thanh Mặc dụi mũi, “Mới sáng mà ngươi đã đi đâu thế?”
“Đến trường xin phép nghỉ cho ngươi.” – Phong Mộ Ngôn trả lời, bê bát canh ngồi xuống, múc một muỗng đưa lên thổi, đút cho y, “Nào, ăn một chút đi.”
“Ừm.” – Tô Thanh Mặc ngoan ngoãn há mồm, nuốt canh gà xuống, tò mò hỏi: “Thật hiếm khi vợ thảo hiền nấu canh gà cho chồng ăn. Mà ngươi xin phép thầy như thế nào?”
Phong Mộ Ngôn lại đút muỗng nữa, tỉnh không bảo: “Thì bảo ngươi miệt mài cả đêm, bị ta làm cho không xuống giường nổi.”
“Sặc —” – phun ra cả muỗng canh gà, Tô Thanh Mặc kinh hãi nhìn Phong Mộ Ngôn, “Ngươi nhắc lại xem nào!”
Phong Mộ Ngôn vẫn thản nhiên y cũ mà rằng: “Có thế nào ta nói thế ấy thôi, đêm qua là người quất quýt không thôi, đòi nữa đòi nữa với ta mà.”
“Khụ khụ khụ —” – Tô Thanh Mặc ho quặn lên, phổi cũng nhức, ứa nước mắt, “Sao ngươi lại làm thế!”
Lần đầu tiên thắng được y, Phong Mộ Ngôn đang khoái chí lắm, vậy mà mặt lại nhăn cả vào, “Sao? Làm chuyện đó với ta thì mất mặt lắm hả?”
“Đương nhiên không phải rồi. ” – Tô Thanh Mặc lắc đầu, “Sớm muộn gì ta cũng lấy ngươi, muốn giấu cũng không giấu được. Nhưng sắp thi hương, ta phải chuẩn bị giành cả ba lần giải Nguyên, trở thành Trạng Nguyên mà. Bây giờ truyền ra ta là đoạn tụ sẽ ảnh hưởng xấu đến con đường làm quan đó.”
“Chà?” – Phong Mộ Ngôn nhướn mày, “Không ngờ ngươi tự phụ thật đấy.”
Tô Thanh Mặc vuốt cằm, “Chút tự tin đó vẫn phải có chứ.”
Cứ trông y đắc ý là Phong Mộ Ngôn lại thích vô cùng, chẳng đừng mà hôn chóc cái, hỏi: “Nhà ngươi không thiếu tiền, sao phải cố chấp với khi cử vậy?”
Tô Thanh Mặc liếm môi đáp, “Người đọc sách trong thiên hạ, vất vả gian lao, thức khuya dậy sớm, không phải vì muốn đỗ đạt, rạng rỡ tổ tông hay sao?”
Phong Mộ Ngôn gật đầu, “Cũng đúng…”
“Nhưng ta không vì những thứ đó đâu.” – Tô Thanh Mặc tủm tỉm cười, “Là vì khi ta công thành danh toại cũng là lúc ta rước dâu về!”
Phong Mộ Ngôn chưa hiểu, chỉ nghe y nói tiếp, “Vợ ta tâm cao khí ngạo, rất nhiều năm trước đã nói với ta, nếu ta không quyền không thế, không gia tài vạn lượng, thì sẽ không chịu thành thân. Làm chồng mà không có bản lĩnh đó thì làm sao đề tên hắn vào gia phả được.”
Phong Mộ Ngôn ngẩn người. Lời này, sao mà quen tai thế?
Lại nhìn kẻ đang vô cùng đắc ý, mặt mày hớn hở trước mắt mình, Phong Mộ Ngôn hoảng hốt, cuối cùng cũng nhớ cậu bé chống nạnh gào lên vào ngày tuyết rơi năm nào, “Ngươi hôn ta, phải gả cho ta!”
Chớp mắt, bốn mùa luân chuyển, hắn lại gặp y, rồi run rủi thế nào lại hôn y, nghe y nói: “Hôn cũng hôn rồi, ta lấy ngươi nhé?”
Ký ức ào ạt ùa về, hắn chợt cười, cười như xuân về nở bùng hoa thắm.
Hắn giơ tay, vén lọn tóc y giắt ra sau tai, thật khẽ, “Chờ ngươi áo gấm trở về, ta sẽ mặc áo đỏ, bước vào cửa nhà ngươi.”
Liệu ai sẽ đoán được, lời thề sinh tử tương tùy, ưng thuận thì dễ, thực hiện lại quá khó khăn.
Từ hôm đó, Tô Thanh Mặc báo danh thi hương, không bất giờ khi giành hạng nhất, trở thành Giải Nguyên, sau đó vùi đầu vào chuẩn bị cho kì thi xuân.
Lúc rảnh rỗi, y chọn hai miếng vải đỏ, mang đến y phường, sai người may gấp hai bộ hỉ phục, sau đó mang về treo trong phòng, ngày nào cũng nhìn, mỗi lần nhìn là mỗi lần hân hoan.
Phong Mộ Ngôn cũng vì tính toán lập gia đình mà đi gặp Phong Vô Nhai hòng ly khai. Hắn thuộc phái hành động, khi làm việc thì nhanh gọn dứt khoát, khi giết người cũng âm ngoan quyết tuyệt. Đã quyết rồi là sẽ đi làm ngay.
Mấy năm nay, hắn tự nhận bản thân đã làm quá nhiều, giúp Phong Vô Nhai kiếm nhiều mối làm ăn, cũng giúp gã kiếm tiền bạc. Công nuôi dưỡng ngày nào đã trả hết từ lâu.
Nếu gã chấp nhận cho hắn đi, vậy từ biệt từ đó, đôi bên không nợ nần gì nhau; còn nếu gã không chịu, vậy chỉ còn cách trở mặt thành thù.
Từ nhỏ Phong Mộ Ngôn đã bạc tình cạn nghĩa, hắn thấy phản bội chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì.
Huống chi, hắn phản bội chủ của mình chứ không phải ân nhân.
Hắn làm chó cho Phong Mộ Nhai từng ấy năm, chưa một lời oán thán, nhưng lúc này, hắn không muốn ngoan ngoãn vâng lời, bán mạng cho gã nữa.
Khi cô độc một mình, giết người phóng hỏa, bất nhân bất nghĩa cũng chả sao. Nhưng tên ngốc của hắn ấy lại muốn vào triều làm quan. Vậy người chung chăn chung gối với y cũng không thể trái pháp luật mà gây phiền hà cho y được.
Lần đầu tiên hắn hiểu, yêu một người là lo đông lo tây, lao tâm khổ tứ đến nhường nào.
Nhưng cảm giác có gia đình có lo toan ấy lại thật diệu kì.
Phong Vô Nhai không khó dễ hắn, nghe xong chỉ hỏi: “Rốt cuộc y là người phương nào mà có thể thu phục kẻ coi thường tình ái nhất thế gian này như ngươi?”
Phong Mộ Ngôn trầm ngâm đáp: “Ta đây không hỏi, chỉ biết y là thiếu gia của một danh gia vọng tộc.”
“Vậy à?” – Phong Vô Nhai cười khẩy, đáy mắt hấp háy như toan tính điều gì, “Một thiếu gia trong sạch quyền thế lại chịu để ngươi vấy bẩn. Người đó cũng thật chân tình với ngươi. Có người như thế, ngươi nhớ trân trọng.”
“Đương nhiên rồi.” – Phong Mộ Ngôn mừng rỡ, khom người từ biệt, “Cám ơn nghĩa phụ đã tác thành.” – nói rồi xoay người chực đi.
“Gượm đã.” – Phong Vô Nhai gọi hắn, từ tốn bảo, “Niệm tình nghĩa phụ nuôi nấng, ngươi giúp ta một việc cuối cùng, một khi thành công, ngươi có thể ra đi tùy ý.”
Phong Mộ Ngôn dừng chân, quay lại nhìn gã, “Không biết nghĩa phụ muốn ta —”
“Thay ta giết Kinh Triệu Doãn.” – Phong Vô Nhai hớp trà, “Cả nhà Tô Kỳ Duyên.”
Phong Mộ Ngôn sửng sốt. Thương nhân rất ít khi qua lại với chốn quan trường, đặc biệt là những phi vụ buôn bán lậu, hàng hóa bất chính thì càng không dám bén mảng đến quan phủ, sợ để lộ dấu vết.
Nhưng không biết Phong Vô Nhai có khúc mắc gì với Kinh Triệu Doãn kia mà muốn giết cả nhà người ta.
Chần chừ một lúc, Phong Mộ Ngôn hỏi, “Chẳng hay Tô Kỳ Duyên kia làm gì đắc tội nghĩa phụ?”
Phong Vô Nhai đáp, “Gần đây ta có mối buôn bán muối lậu, nhưng Tô Kỳ Duyên phái người kiểm tra gắt gao, rất khó để chuyển muối vào thành. Nghĩa phụ định dùng tiền mua chuộc, ai ngờ lão ta quá thanh liêm, cương quyết không nhận. Chỉ cần lão còn sống thì việc buôn bán của ta không thể tiến thành, chẳng thà giết quách đi rồi nhân cơ hội đào một lỗ hổng.”
Phong Mộ Ngôn giật mình. Buôn bán muối lậu đã là tội nặng, ám sát mệnh quan triều đình là tội không thể dung tha.
Nghĩa phụ của hắn đã bị tiền tài làm mờ mắt, không muốn sống nữa rồi.
Nhưng chỉ cần việc này hoàn thành thì tất cả sẽ kết thúc.
Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, không liên can đến hắn.
Nhìn Phong Mộ Ngôn rời đi, con thứ hai và thứ ba bên cạnh đứng ra hỏi gã, “Nghĩa phụ, ngài biết Tô Thanh Mặc kia là con của Tô Kỳ Duyên, giờ lại sai đại ca đi giết cả nhà Tô Thanh Mặc, thế có khác nào đẩy đại ca sang phía đối địch đâu?”
“Thế thì sao?” – Phong Vô Nhai cười khẩy, “Kẻ bị tình yêu làm mù quáng cũng giống như dao đã sứt mòn, không còn giá trị lợi dụng. Ngươi mất mười năm mới mài ra một thanh kiếm sắc, vứt đi thì tiếc, giữ thì không được, chẳng thà phá hỏng. Hai người các ngươi, gọi thêm cả Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, ngay khi Phong Mộ Ngôn dọn sạch Tô phủ thì kết liễu hắn.”
“Này —”
“Còn không mau đi!”
“Rõ…”
*
Ngày đó, bầu trời đang quang đãng bỗng nhiên tối sầm, sấm vang rền ở xa xa.
Rành là buổi trưa, mà trời đã tối mịt.
Vì muốn mau chóng được đoàn tụ với Tô Thanh Mặc, Phong Mộ Ngôn chẳng chờ tối đến, hắn thay bộ quần áo gọn nhẹ, kéo miếng vải đen che gần nửa khuôn mặt, lẳng lặng lẻn vào Tô phủ.
Dù sao cũng là dinh quan, hộ vệ không thiếu. Phong Mộ Ngôn cao cường tới mấy cũng không dám liều mình, hắn chọn cách đánh du kích, rỉa từng người một.
Ban đầu, công việc khá thuận lợi, cho tới khi Tô Kỳ Duyên đi ra tiễn khách, phát hiện ra Phong Mộ Ngôn thì lập tức hô to “Thích khách”, phá vỡ bầu không khí yên ả vốn có.
Phong Mộ Ngôn không nhận ra Tô Kỳ Duyên, chỉ thấy ông ăn mặc sang quý, lại có tác phong chủ nhà, thì đoán ra thân phận, đồng thời lướt người phi lên, một kiếm đâm xuyên tim.
Sau đó, là nữ quyến, kẻ hầu, nha hoàn…
Tiếng khóc ỉ ôi, tiếng rên i ỉ, máu chảy nhuộm đỏ mặt đất, mưa rơi thấm đẫm mùi máu tanh.
Sớm chớp đùng đùng, mưa sầu gió thảm.
Giết xong kẻ cuối cùng, Phong Mộ Ngôn hất mái tóc đã ướt, thu kiếm vào vỏ, đang chuẩn bị bỏ đi, lại phát hiện trước cửa có đứng một người.
Người đó mặc bộ đồ trắng, trên đầu che chiếc dù xanh, đứng trong màn mưa mù mịt, vẫn không nhúc nhích.
Như đóa hoa Phạn nở giữa thế tục, thanh nhã, xuất trần, cao xa không thể với tới.
Giữa hắn và y, như bị chia tách thành hai nửa bầu trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...