Lâm Hạc Hồng nhìn Sở Dực Xuyên, nhân tiện nói: "Ngươi ngồi lại chút, uống chén trà đã."
"Không cần đâu Lâm thúc, ta vốn đến đây để muốn làm xong chuyện mà mình đã hứa.
Ta còn phải qua ngự thư phòng bên kia, nếu không thì sẽ muộn mất." Sở Dực Xuyên nói xong rồi nhìn Lâm Thanh Vũ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, chờ ta hết bận buổi tối sẽ đến chơi với em."
Giọng điệu Lâm Thanh Vũ không hề quan tâm: "Không cần, Nhiếp Chính Vương bận rộn chính sự vốn đã vất vả, bệnh của ta đã ổn ngươi không cần phải đến đây nữa lại mệt thêm."
"Không mệt."
"Tùy ngươi." Lâm Thanh Vũ chẳng muốn nhiều lời.
Sau khi Sở Dực Xuyên đi rồi, Ninh thị dịu dàng, quan tâm Lâm Thanh Vũ nói: "Tiểu Vũ có thể nói cho mẫu thân nghe, sao bỗng dưng phải làm những việc này?"
Lâm Thanh Vũ không thể nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, nếu loại chuyện đó không xảy ra trên người mình, nói ra cũng giống như mấy chuyện hoang đường.
Y chỉ kéo mọi chuyện về hiện thực: "Mẫu thân, chỉ là con đề phòng vạn nhất, ở Thịnh Kinh đầy quyền lực này có ít người lại không giống như bề ngoài, chúng ta không thể không phòng."
"Ngay cả Xuyên ca ca mà tiểu Vũ chúng ta thích nhất cũng muốn phòng?" Ninh thị cười khổ.
Càng gần gũi thì lại càng khó đề phòng, có thể phụ mẫu y cực kỳ tín nhiệm Sở Dực Xuyên, Lâm Thanh Vũ cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Mẫu thân, con không có phòng hắn, chỉ là để hắn dùng quyền lợi của Nhiếp Chính Vương đem thứ con muốn cho con thôi."
Lâm Hạc Hồng thở dài: "Nếu tiểu Vũ đã nói vậy thì cứ vậy đi, phụ thân ủng hộ quyết định của tiểu Vũ." Ông nói tới đây cũng nháy mắt với phu nhân mình, để bà không cần phải rối rắm nữa.
Đến nước này thì Ninh thị cũng không thể nhiều lời.
Theo đó Lâm Hạc Hồng lại nói: "Bệnh phong hàn này của tiểu Vũ mới đỡ, mấy hôm nay phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, điều trị thật tốt."
"Vâng ạ."
Nhất thời hai vợ chồng Lâm Hạc Hồng trở về viện của mình, Lâm Hạc Hồng đặt thánh chỉ trên tay lên bàn rồi nhìn sang phu nhân của mình: "Chuyện đã đến nước này cũng không còn gì để nói, kỳ thực Tiểu Vũ nói cũng không sai, phu nhân cảm thấy sao."
Sắc mặt Ninh Thị hơi nặng nề: "Đương nhiên ta biết Thịnh Kinh cũng không phải ở Nam Cảnh trong quân của chúng ta, ta chỉ sợ sau này trong lòng cả hai sẽ sinh ra khoảng cách vì chuyện này."
"Xem thử thôi, phu nhân nói xem nào."
"Cũng chỉ có thể như vậy."
...
Đêm, giờ Tuất hai khắc.
Vân Trúc thấy Lâm Thanh Vũ lên giường nghỉ ngơi, hỏi: "Tiểu thiếu gia sắp ngủ sao? Còn chưa đến giờ Hợi người không chờ Nhiếp Chính Vương nữa sao?"
"Ta chờ hắn làm gì? Ai quy định chưa tới giờ Hợi thì không thể ngủ." Lâm Thanh Vũ nói xong liền nhắm mắt nằm xuống, nhưng vừa nhắm mắt liền nghĩ đến chuyện ban ngày Sở Dực Xuyên nói tối sẽ đến bồi y.
Đang nghĩ cái gì vậy, không cần quan tâm chuyện của Sở Dực Xuyên, kéo chăn qua đầu, ngủ.
Khi Sở Dực Xuyên đến thì Lâm Thanh Vũ đã ngủ say từ lâu, hắn đứng cạnh lò sưởi bên ngoài hun đến khi khí lạnh tan hết mới bước vào trong.
Nến cạnh giường đều đã tắt hết chỉ có thể nương theo ánh nến mỏng manh xa xa ngoài cửa mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ gương mặt đang ngủ say, ngồi một lúc đang định đứng dậy rời đi.
Đột nhiên, người đang ngủ say như là gặp ác mộng, hô hấp vốn nhẹ nhàng lại trở nên dồn dập: "Phụ thân...!mẫu thân...!đại ca, Tiểu Vũ sợ lắm, lụa trắng...!không, đừng siết cổ ta...!đau..."
Sở Dực Xuyên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve người đang co chặt trong chăn, giọng dịu dàng trấn an: "Tiểu Vũ đừng sợ, ca ca ở đây, không sợ, không sợ..."
Một hồi sau, người đang bất an mới chậm rãi hồi phục, hòa hoãn lại.
Chỉ là khi hắn định rời đi thì tay bị giữ chặt, hắn chỉ có thể phối hợp nằm xuống, mà đứa nhỏ đang túm chặt cánh tay hắn cũng thuận thế dính chặt, chui hẳn vào trong ngực hắn.
P/s: chương này edit từ mấy tháng trước rồi, nhma tui lười beta nên để tới giờ =)))))))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...