Phút chốc cả phòng lâm vào tĩnh lặng.
Tất nhiên Lâm Thanh Vũ biết được tại sao phụ thân và mẫu thân y lại có phản ứng này, dù sao cả Thịnh Kinh này ai mà không biết chuyện giữa y và Sở Dực Xuyên.
Y dính Sở Dực Xuyên thế nào, Sở Dực Xuyên cưng chiều y ra sao, hôn sự này của bọn họ người ngoài xem ra, nếu hai người họ không thành hôn thì cũng không được.
Ninh thị thở dài một hơi, ngữ trọng tâm trường[1] nói với Lâm Thanh Vũ: "Tiểu Vũ, lời nói ra phải suy nghĩ thật kỹ, không thể nói bừa."
[1]: lời nói thấm thía, lời nói thành khẩn.
"Tiểu Vũ, mẫu thân con nói không sai, những lời này không thể tùy tiện nói đùa." Lâm Hạc Hồng suy nghĩ cẩn thận những thứ vừa rồi, sau đó nói: "Nguyên nhân tiểu Vũ muốn làm vậy đơn thuần là bởi vì binh quyền trong tay phụ thân và đại ca? Không muốn hôn ước của bản thân liên lụy đến những thế trên kia? Tiểu Vũ, thật ra sớm muộn gì binh quyền cũng..."
"Phụ thân, không thể không giao, Lâm gia ta trung thành và tận tâm, càng không có tâm mưu nghịch làm phản.
Lúc tiên đế còn sống, cực kỳ tin cậy với việc Lâm gia nắm giữ binh quyền, vả lại chưa bao giờ bảo muốn chúng ta giao nộp binh quyền, tại sao tân đế mới đăng cơ con và Sở Dực Xuyên thành hôn phải giao ra."
"Tiểu Vũ, chuyện này không đơn giản như con nghĩ..."
Lâm Thanh Vũ thẳng thắng nói: "Không phải là một triều thiên tử một triều thần, con gả vào phủ Nhiếp Chính Vương làm Nhiếp Chính Vương phi, phụ thân và đại ca cũng tin tưởng Sở Dực Xuyên.
Sau đó thuận nước đẩy thuyền giao nộp binh quyền, nhưng phụ thân dù Lâm gia ta không giao thì có thể thế nào, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám ép chúng ta."
Vẻ mặt Ninh thị kinh ngạc: "Tiểu Vũ, con..."
Lâm Thanh Vũ nắm chặt tay mẫu thân y, trong mắt đều là sự kiên định: "Mẫu thân con rất nghiêm túc, con muốn từ hôn với hắn không có cái gọi là liên lụy..." Y còn chưa nói xong liếc mắt đã thấy một người đẩy cửa xông vào, sắc mặt nghiêm trọng lông mày muốn nhăn thành một cụm.
"Ta nói, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng em.
Duy chỉ có chuyện này, em nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Sở Dực Xuyên, ngươi..." Lâm Thanh Vũ tức giận trong lòng, đùa với hắn mấy thứ này có ý nghĩa ư? Đã vậy thì: "Được lắm, có phải ta muốn cái gì ngươi cũng đáp ứng hết đúng không?"
"Chỉ cần không phải chuyện này, đều được!" Chỉ cần nghe Lâm Thanh Vũ nói hai từ kia thì tim Sở Dực Xuyên như bị dao cắt.
Lâm Thanh Vũ nghĩ, dứt khoát nói thẳng chuyện này với hắn: "Được, ta muốn một thánh chỉ, trên thánh chỉ có con dấu của hoàng đế và tư chương[2] của ngươi, nội dung là binh quyền của Lâm gia vĩnh viễn không giao nộp."
[2]: con dấu cá nhân.
Sở Dực Xuyên không hề suy nghĩ, nói: "Được, ngày mai ta sẽ để Hoàng thượng viết chỉ, em muốn ta có thể cho em."
"Nhiếp Chính Vương đáp ứng sảng khoái như vậy, thế nào, Nhiếp Chính Vương không sợ Lâm gia ta giữ binh tự trọng." Lâm Thanh Vũ cố ý nói lời này với Sở Dực Xuyên.
"Lâm gia giữ binh nhiều năm, khi hoàng huynh còn sống đã tin tưởng không nghi ngờ, hiện tại cũng không thay đổi."
"Tốt nhất là Nhiếp Chính Vương nhớ kĩ lời đã nói hôm nay, nhưng ngàn vạn lần đừng trước mặt một bộ sau lưng một kiểu!" Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Bệnh của ta còn chưa khỏi hẳn, rất mệt, Nhiếp Chính Vương về trước đi!"
Sở Dực Xuyên biết rõ, khăng khăng ở lại cũng không có tác dụng, chỉ nói: "Vậy em nghỉ ngơi thật tốt."
Đợi Sở Dực Xuyên đi rồi, Lâm Hạc Hồng nhìn nhi tử của mình: "Tiểu Vũ, con như vậy..."
"Phụ thân đối xử thật lòng với người khác, uy danh trong quân cực cao nhưng bây giờ chúng ta ở Thịnh Kinh.
Nơi kinh thành quyền lực đan xen này, phụ thân, mặc dù người kia có hôn ước với con thì cũng phải cân nhắc nhiều lần.
Bọn họ vốn không có lí do chắc chắn để chúng ta giao ra binh quyền, phụ thân cũng không cần phải suy nghĩ cho con, điều con muốn giữ là Lâm gia."
Lâm Hạc Hồng và Ninh thị nhìn nhau, cả hai đều không biết nguyên nhân.
Bọn họ biết rõ đứa nhỏ tiểu Vũ này tính tình trước giờ đều tùy tâm sở dục[3], sao bệnh xong một trận lại suy nghĩ nhiều như vậy.
[3]: muốn làm gì thì làm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...