Tiêu Cư Mạo vừa định xoay người chạy, liền nghe trong động vang lên một chuỗi thanh âm non nớt: "Miêu Miêu, Miêu Miêu ơi..."
Mèo bệ hạ nghe thanh âm kia bên trong tràn đầy vui vẻ, lại ẩn ẩn một chút cô đơn khó thấy được, thế là một lần nữa quay lại, cách miệng động vài bước chân, Tiêu Cư Mạo hạ người nằm sấp xuống, con ngươi màu vàng óng lẳng lặng nhìn chăm chú mấy vết bẩn trên trên mặt đứa nhỏ bên trong, mang theo hiếu kì.
Mới nãy đúng thực là bị dọa giật nảy mình, nhưng bây giờ đã ổn định lại tinh thần, Tiêu Cư Mạo liền cảm giác có chút không đúng, vì sao trong cung bây giờ còn có đứa trẻ như vậy? Bẩn thỉu, y phục trên người cũng rách bươm? Đứa nhỏ này chẳng lẽ là tiểu thái giám mới vừa được đưa vào cung?
"Miêu Miêu, mau tới đây đi nè." Hài tử mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, vẫy vẫy tay với Tiêu Cư Mạo.
Tiêu Cư Mạo nghĩ nghĩ, xem chừng đứa nhỏ này không có sức công kích gì, bây giờ Hoàng cung đã ở trước mắt, hắn không thể bỏ dở nửa chừng.
Mèo Bệ hạ bỗng nhúc nhích mấy cái chân, sau đó duỗi đầu xuống lần nữa chui tọt vào bên trong, nhưng mà cái nơi này mỗi khi muốn chui vào thì luôn phải hạ thấp người, chuyện này đối với Tiêu Cư Mạo mà nói, thật sự là tổn hại uy nghiêm.
Đứa nhỏ trong động thấy mèo nhỏ đang chần chừ ở nơi đó muốn chui vào mà lại giống như chui không lọt, không khỏi gấp gáp, thế là vươn tay túm Tiêu Cư Mạo qua, mèo Bệ hạ híp híp con mắt, cảm thấy đứa nhỏ này thiệt hiểu chuyện làm sao đâu á.
Tiêu Cư Mạo cuối cùng thành công vào được trong động, đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mắt cỏ dại rậm rạp, rách nát không chịu nổi, so với khi lúc hắn còn nhỏ thì càng quạnh quẽ lạnh lẽo hơn như thế.
Đứa nhỏ ôm được mèo Bệ hạ trong tay rồi trên mặt vui vẻ tột cùng, hai tay bế mèo nhỏ lên, lại nhìn thấy phía chóp đuôi của mèo nhỏ trong người còn quấn một mớ vải trắng, thế là hoang mang hỏi: "Miêu Miêu, đuôi ngươi làm sao thế này? Ngươi bị thương hả?"
Mèo bệ hạ giãy dụa mấy cái đòi xuống đất, nhìn quanh quất xác định phương hướng đến tẩm điện của mình, vốn đang định chạy về hướng kia, liền nghe thấy tiếng nói cách đây không xa lắm vọng đến: "Kẻ nào đang ở đó?!"
Đứa trẻ nghe thấy giật mình một cái, vội chạy đến ôm Tiêu Cư Mạo chạy về một hướng khác, đứa nhỏ này còn chưa phát triển, thân thể không cao, cả người gầy gò, căn bản là chạy không lại được cước bộ của mấy thủ vệ huấn luyện nhiều nằm, rất nhanh đã bị thủ vệ từ đằng xa trông thấy đuổi theo.
"Đứng lại! Quay về đây!"
Đứa trẻ toàn thân căng thẳng cứng ngắt những vẫn một mực ôm lấy cục bông xù Tiêu Cư Mạo, vừa chạy thỉnh thoảng vừa xoay người ra phía sau nhìn thử, sau đó càng ôm chặt Tiêu Cư Mạo trong lồng ngực, cúi đầu rụt rụt cổ, không dám nhìn hai thị về một gầy một bé ục ịch đã đến ngay phía sau: "Có...có chuyện gì?"
Tên mập ở trên cao nhìn xuống, khinh miệt nói: "Ngươi vừa rồi lén lén lút lút ở trong đó làm cái gì?"
Đứa nhỏ ngập ngừng nói: "Ta, ta vừa rồi quá mót tiểu, nhất thời nhịn không được, cho nên..."
"Ngươi có biết nơi này là nơi nào hay không? Đây là Hoàng cung! Hoàng cung là nơi ngươi có thể tùy tiện muốn làm gì thì làm à? Muốn ngồi đâu thì ngồi hử?!"
"Thật, thật xin lỗi, ta, ta không biết..." Trong thanh âm đã mang theo chút nghẹn ngào.
Thị vệ mập còn muốn nói thêm gì nữa, liền bị thị vệ gầy bên cạnh ngăn lại "Đứa nhỏ này thế mà...." Câu nói kế tiếp hắn trực tiếp kề sát bên tai thị vệ béo thì thầm, Tiêu Cư Mạo không nghe rõ bọn họ nói gì.
Thị vệ mập nghe xong thoáng cái thu liễm thần thái trên mặt lại, nhưng sau lại nhìn qua đứa nhỏ bên cạnh, có thể thấy được nó quần áo tả tơi, vết bẩn khắp nơi, chỗ nào cũng rách nát, liền cảm thấy không cần phải cẩn thận từng li từng tí như thế, thị vệ béo ngẩng cao cái đầu to bự của mình lên, lộ ra một mớ thịt núng na núng nính lắc lư qua lại dưới cằm, chỉ vào đứa nhỏ, liếc nhìn hắn, "Trong tay ngươi ôm cái gì kia?"
"Mèo của ta." Đứa nhỏ càng hoảng sợ ra sức ôm chặt lấy Tiêu Cư Mạo, sợ người khác đến cướp mất mèo của mình.
Thị vệ mập hừ một tiếng, "Sợ hãi thành như vậy chẳng phải là nói rành rành ngươi đi ăn trộm ăn cắp? Nói! Đây là trộm của vị quý nhân nào?" Hắn đương nhiên có năng lực nhìn ra, mèo này từ trên người tỏa ra hào quang xinh đẹp, vừa sạch sẽ vừa cao quý, không chỉ vậy bộ lông bóng mượt không một chút bụi bẩn kia cũng đủ nói ra, chủ nhân của nó làm sao có thể là một đứa trẻ toàn thân lem luốc bẩn thỉu như thế này? Nếu thực sự trong cung này phát hiện ra có quý nhân nào đó thất lạc mèo, nếu hắn đi tìm được mèo cho người nọ há chẳng phải là lập được công lớn hay sao?
Đứa nhỏ bị ngữ khí nghiêm khắc hăm dọa của thị vệ dọa run run lên, nhưng không hề có dấu hiệu buông ra mèo nhỏ trong lòng, mèo này chính do chính nó nhìn thấy, mèo là của nó, người khác có liên quan gì đâu?
Tiêu Cư Mạo híp mắt mèo lại, nhìn khí thế hung thần ác sát của tên thị vệ béo kia, bất chợt cảm thấy thị vệ trong cung về sau tuyển chọn phải kĩ lưỡng hơn một chút, bộ dáng xấu quắc thì đã đành, đằng này còn ương ngạnh, ỷ thế mạnh hiếp yếu, làm sao xứng làm thị vệ trong cung?
Thị vệ mập đương nhiên không biết được ý nghĩ trong lòng của Hoàng thượng nhà mình, chỉ liên tục cưỡng ép đứa nhỏ giao mèo trong lòng ra, thậm chí còn rút đao ra đe dọa nó.
Mèo Bệ hạ càng thêm không vui, thời điểm cần hộ giá, đoán chừng tên mập này chạy còn nhanh hơn thỏ, bây giờ ở đây lại ỷ thế cậy quyền ăn hiếp một đứa nhỏ, thật sự là làm hắn quá mất mặt!
"Bên kia hình như xảy ra chuyện gì?" Thị vệ gầy đứng bên cạnh vẫn một mực im lặng đột nhiên kéo kéo tay áo thị vệ mập, chỉ chỉ về hướng trước cửa cung.
Thị vệ mập nghe thế liền ngẩng đầu lên nhìn về phía kia, cách đó không xa đúng thực có nhiều người đang đi tới đi lui, nếu không phải là trong cung xảy ra chuyện gì, cung nhân cũng không thể nào hoảng loạn đi lại nhiều như thế.
Lần này ngay cả thị vệ mập cũng cảm thấy tình huống có chút không đúng, thế là hung hăng trừng mắt liếc nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt, sau đó xoay người đi cùng với thị vệ gầy bên cạnh chạy về hướng đang lộn xộn kia.
Tiêu Cư Mạo mặc dù rất hiếu kì muốn biết phía trước đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua bây giờ trong cung hỗn loạn, hắn vẫn là không nên chạy lung tung thì hơn.
Đứa nhỏ may mắn thoát được một kiếp, tâm tình hiển nhiên vô cùng vui vẻ, còn khẽ ngâm nga mấy câu hát một mình đi về hướng khác, hoàn toàn không hề giống với bộ dạng nhát gan rụt rè trước mặt bọn thị vệ vừa rồi.
Tiêu Cư Mạo thở dài trong lòng, chẳng trách mẫu phi thường ngày vẫn luôn nói với hắn, Hoàng cung chính là một cái lồng lớn giam giữ rất nhiều người bên trong, đi vào rồi sẽ chẳng trở ra ngoài được nữa, nếu muốn trong cái lồng này bảo toàn mạng sống, thì phải học được cách thích nghi, ứng biến trong mọi trường hợp.
Không ngờ mới tuổi nhỏ như vậy mà đứa nhỏ này đã học được rồi.
Đứa nhỏ này mang hắn đến một cung điện cũ kĩ, tấm biển trên điện này đã sớm rớt xuống từ khi nào chẳng biết, bên trong ngay cả một nha hoàn theo hầu hạ cũng chẳng thấy, Tiêu Cư Mạo nhìn liếc qua tình cảnh bên trong, đột nhiên sinh ra cảm giác không muốn xuống đất.
Trên mặt bàn, trên ghế khắp nơi đều là tấu chương này nọ vươn vãi, bụi phủ lớp lớp dày cuộm, nhấc chân bước vô là một trận khói mờ nhân ảnh ập tới, nếu bây giờ hắn đạp lên đống này mà đi, phỏng chừng Đàm Thời Quan chắc chắn lại đến trách mắng hắn, nói hắn quậy phá nghịch ngợm, sau đó nắm móng vuốt hắn lau chùi sạch sẽ một hồi lâu —— Lại nữa, tự dưng sao lại nhớ tới hắn! Mất hứng!
"Miêu Miêu ơi, ngươi từ đâu đến nha?" Đứa nhỏ này chắc đã quen ở nơi như thế này, hoàn toàn không chê bẩn, cứ như thế trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất, bế mèo nhỏ đặt lên trên chân của mình.
Mới nãy do gặp phải thị vệ truy đuổi, Tiêu Cư Mạo không có để ý, hiện tại đến gần sát bên cạnh đứa nhỏ này mới ngửi thấy mùi hơi khó ngửi từ trên người nó, mèo Bệ hạ lập tức dùng móng vuốt che cái mũi nhỏ, chỉ tiếc rằng chân ngắn vươn không tới, không che được lỗ mũi, thế là hắn chỉ có thể lựa chọn nhảy xuống khỏi chân đứa nhỏ, chân bẩn thì cứ bẩn đi, hết cách rồi!
Đứa nhỏ nhìn thấy hắn muốn chạy, liền vội vàng khom lưng muốn bắt nó lại, Tiêu Cư Mạo vội vàng giương bốn cái chân nhỏ ra bắt đầu chạy trốn khắp phòng, đứa nhỏ ham chơi phấn khích, thấy vậy liền đứng dậy chạy vòng quanh đuổi theo hắn, một người một mèo chơi đến quên cả trời đất.
Đến cuối cùng, hai người đều co quắp ngã xuống đất, đứa nhỏ trực tiếp nằm trên mặt đất, gối đầu lên cánh tay, nhìn tới cái đuôi ngoe nguẩy còn quấn vải trắng của mèo bệ hạ, nhếch miệng cười to, "Miêu Miêu, có ngươi chơi cùng thật vui, nếu như có thể tiếp tục ở bên cạnh ta thì tốt quá."
Tiêu Cư Mạo nhìn thấy trong mắt đứa nhỏ mang theo chút thương tâm cùng với cô đơn thì trong lòng càng thêm hiếu kì đứa nhỏ này đến cùng là ai, nếu chỉ là tiểu thái giám nho nhỏ mới vừa được đưa vào cung, thì không có khả năng sẽ chật vật như vậy ở trong nơi bẩn thỉu như này, nhưng nếu nó không phải tiểu thái giám, thì sẽ là ai đây?
"Ục ục..."
Đứa nhỏ vội che lại bụng mình, thở dài một hơi, "Đói quá, không biết tối hôm nay có tìm ra được thức ăn để ăn hay không nữa.
Miêu Miêu, ngươi đói bụng chưa?"
Tiêu Cư Mạo đương nhiên cũng đói bụng, nhưng mà hắn sẽ không thừa nhận.
"Miêu Miêu, đi, hai ta đi tìm chút gì ăn đi."
Tiêu Cư Mạo đành phải đem hi vọng ký thác ở trên người hắn, mặc dù bản thân hắn cũng không tin đứa nhỏ này có thể tìm ra được đồ ăn.
Một người một mèo vừa mới đi ra đến cửa trước chính điện, bên ngoài viện liền truyền tới một thanh âm quen thuộc mang theo chút nịnh nọt, "Nhiếp chính vương, hẳn ở trong này."
Đây chẳng phải là tiếng của tên thị vệ mập lúc nãy à?
Đứa nhỏ nghe xong cũng ngẩn người, Tiêu Cư Mạo lại thoáng cái nhanh như chớp xông ngược trở lại vào trong phòng, mất tăm mất tích.
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo pi sà: Thị vệ trong cung cần phải tuyển lại lần nữa.
Quan xúc cớt: Bệ hạ nói đúng lắm.
(*? ▽? *)
Mèo pi sà: Tham quan trong triều cũng cần phải xem xét trừng phạt thích đáng.
Quan xúc cớt: Bệ hạ nói vô cùng đúng.
(*? ▽? *)
Mèo pi sà: Nhiếp chính vương cũng cần phải xem lại.
Quan xúc cớt: Bệ hạ nói gì cũng đúng hết trơn á.
(*^▽^*)
*
Editor: Dòng thứ u mê:v.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...