Thuỷ Vô Dương ngồi ở trước cửa sổ ngẩn người, trong phòng Thuý Vũ đã đem hết thảy chuẩn bị tốt lắm, ngày mai, bọn họ sẽ xuất phát về Đàn Ưng Bảo, y dùng sáu tháng học xong phương pháp trị liệu cho khuôn mặt của Mạc Trần Cẩm, nay, chỉ cần chờ y trở về, Trần Cẩm có thể thoát khỏi bóng ma tự ti, nhưng mà, có đôi khi Thuỷ Vô Dương nghĩ tới, không đem mặt Trần Cẩm chữa khỏi, như vậy người thân cận Trần Cẩm cũng chỉ có mỗi y, sẽ không có những người khác đến cùng y tranh đoạt Trần Cẩm.
Nhưng ý niệm này rất nhanh đã bị Thuỷ Vô Dương đánh mất, cúi đầu cười, y biết chính mình không thể ích kỷ như vậy, nếu không trị hết mặt cho Trần Cẩm, vậy thì hắn cả đời này không thể qua cuộc sống người bình thường, sẽ không yêu người, cũng sẽ không được người yêu, Vô Dương là hy vọng Trần Cẩm hạnh phúc, cho nên y sẽ chữa khỏi mặt hắn.
“Tiên sinh, ta đều thu thập tốt lắm, ngài cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải xuất phát.” Thuý Vũ lau mồ hôi trên trán, cười nói,“Thật tốt quá, đều nửa năm, chúng ta rốt cục có thể trở về rồi.”
Xác thực a, đã muốn nửa năm, trong nửa năm qua, ngươi có khỏe không? Trần Cẩm? Thuỷ Vô Dương không khỏi nghĩ đến xuất thần.
Thấy thế, Thuý Vũ che miệng cười khẽ lên,“Tiên sinh lại nghĩ đến bảo chủ nha.”
“Tiểu nha đầu.” Thuỷ Vô Dương lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ cười mắng.
Thè lưỡi, Thuý Vũ cũng không quấy rầy Thuỷ Vô Dương nghỉ ngơi, chuẩn bị tốt đệm chăn, nói:“Tiên sinh sớm một chút nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
“Ừ.” Gật gật đầu, Thuỷ Vô Dương cũng đứng dậy đi đến bên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Thuý Vũ vừa mở cửa ra, liền thấy Khoá Ái đứng ở cửa, bị doạ đến kinh hô một tiếng:“A!”
“Khoá Ái?” Nghe thấy tiếng kêu của Thuý Vũ, Thuỷ Vô Dương quay đầu, thấy người đứng ở cửa, cũng hơi hơi sửng sốt một chút,“Tìm ta có việc sao?”
Chần chờ một chút, Khoá Ái gật gật đầu.
“Thế thì vào đi.” Thuỷ Vô Dương hướng Khoá Ái vẫy vẫy tay,“Thuý Vũ, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Lên tiếng, Thuý Vũ đóng cửa phòng liền rời khỏi.
“Tìm ta có chuyện gì?” Thuỷ Vô Dương mỉm cười nhìn Khoá Ái đang đi về phía mình, ôn nhu hỏi.
“Vô Dương, ngươi thật sự phải đi sao?” Trong mắt Khoá Ái tràn đầy lưu luyến.
“Đúng vậy.” Thuỷ Vô Dương thành thật gật đầu.
Thuỳ hạ mắt, Khoá Ái nhìn chằm chằm giầy của mình, không đáp lời.
“Khoá Ái.” Thuỷ Vô Dương cười khẽ, vươn tay đem Khoá Ái kéo vào trong lòng mình,“Ta có người ta thích, ngươi không muốn chúc phúc ta sao?”
“Ta chán ghét tên kia, hắn đối đãi ngươi một chút cũng không tốt.” Khoá Ái thầm oán nói.
“Hắn cùng ngươi giống nhau, cũng là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, có lẽ hắn hiện tại chưa biết yêu ta, nhưng ta tin tưởng, một ngày nào đó hắn sẽ biết, Khoá Ái, tin tưởng ánh mắt của ta đi.” Thuỷ Vô Dương cười cam đoan.
“Được rồi, nếu hắn đối đãi ngươi không tốt, ta nhất định sẽ lại đem ngươi mang về.” Khoá Ái trả lời không chút cam lòng.
“Được, đến lúc đó ta nhất định không phản kháng.” Thuỷ Vô Dương bật cười.
Ôm cổ Thuỷ Vô Dương, Khoá Ái giống như làm nũng nói:“Vô Dương, hôm nay ta muốn ngủ chung với ngươi.”
“Dạ Hạo Địch đồng ý?” Thuỷ Vô Dương có chút kinh ngạc hỏi.
“Ta mặc kệ.” Khoá Ái hừ một tiếng.
“Ha ha, được rồi.” Thuỷ Vô Dương nghĩ nghĩ, quyết định vẫn là làm cho Dạ Hạo Địch lo lắng một chút, gật đầu đồng ý.
Mở chăn ra, hai người nằm đi vào, cũng không có ý ngủ, bắt đầu trò chuyện.
“Khoá Ái, sau khi ta đi rồi, ngươi cũng phải hảo hảo chiếu cố chính mình nha.” Ở Ám Dạ Cung, người mà Thuỷ Vô Dương lo lắng nhất chính là Khoá Ái, y thật sự đem Khoá Ái trở thành con của chính mình.
“Ta biết, Địch, hắn đối ta cũng rất tốt.” Khoá Ái đem mặt vùi vào ngực Thuỷ Vô Dương, mang theo mãnh liệt quyến luyến cùng không nỡ,“Nhưng còn ngươi, ta thật sự rất lo lắng đó.”
“Đừng lo lắng.” Thuỷ Vô Dương vỗ vỗ đầu Khoá Ái, trấn an.
Nắm chặt ống tay áo Thuỷ Vô Dương, Khoá Ái không đáp lời, hai người từ từ nhắm hai mắt, đều mang theo tâm sự của riêng mình tiến vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của Khoá Ái, Thuỷ Vô Dương ôn nhu mỉm cười, giúp hắn đắp chăn cẩn thận, vừa nhấc đầu, liền thấy Dạ Hạo Địch đột nhiên xuất hiện ở bên giường, nhìn trong mắt Dạ Hạo Địch nồng đậm ghen tỵ, Thuỷ Vô Dương nhịn không được nở nụ cười.
Khẽ hừ một tiếng, Dạ Hạo Địch đột nhiên ra tay điểm huyệt đạo Khoá Ái, làm cho hắn hoàn toàn mê man đi, mới mở miệng nói:“Ta muốn dẫn hắn trở về.”
“Làm gì theo ta mở miệng đâu? Ngươi muốn, không phải luôn luôn đều dùng sức mạnh hay sao?” Thuỷ Vô Dương cười trêu chọc.
Dạ Hạo Địch nghe xong, sắc mặt có chút âm trầm, gã đương nhiên có thể đem Khoá Ái ôm lấy liền mang đi, nhưng ngày mai khi Khoá Ái tỉnh lại, sẽ có một phen phiền toái.
“Quên đi, nếu hắn muốn ngủ chung với ngươi như vậy, liền cho hắn ngủ một đêm đi, dù sao ngươi cũng sẽ không đối hắn làm cái gì.” Dạ Hạo Địch biểu hiện chính mình rất độ lượng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy vị chua, nghe được Thuỷ Vô Dương ý cười càng sâu.
Này cũng là một tên không thành thật, nhưng hôm nay thật sự không thể cho ngươi đem Khoá Ái mang đi nha, dù sao, ngày mai từ biệt, ngày gặp lại, sẽ không biết đến khi nào, cho nên để cho hai chúng ta ở chung một đêm đi, nghĩ như vậy, Thuỷ Vô Dương liền mở miệng đuổi khách.
“Một khi đã như vậy, vậy mời ngươi rời đi đi.”
Không cam lòng trừng mắt nhìn Thuỷ Vô Dương liếc một cái, ánh mắt Dạ Hạo Địch lưu luyến ở trên người Khoá Ái đảo quanh, cuối cùng vẫn là xoay người chuẩn bị rời đi.
“Này, nếu ở Đàn Ưng Bảo không nổi nữa, ngươi vẫn có thể trở về, dù sao ước định giữa chúng ta còn không có huỷ bỏ.”
“Ta sẽ trở về, nhưng không phải vì ở Đàn Ưng Bảo không nổi nữa, mà là mang theo Trần Cẩm cùng nhau đến thăm Khoá Ái thôi.”
“Ồ?” Nghe vậy, Dạ Hạo Địch quay đầu nhìn Thuỷ Vô Dương, có chút hứng thú nhướng mày,“Ngươi tự tin như vây?”
“Nếu điểm ấy cũng không tự tin, ta thật không còn mặt mũi gặp sư phụ.” Thuỷ Vô Dương vẻ mặt ngạo khí hồi đáp.
“Ha ha, một khi đã như vậy, ta đây sẽ chờ đợi ngày đó đến.” Dạ Hạo Địch phá lên cười, lần này gã thật không có chần chừ nữa, mà là sảng khoái rời khỏi phòng.
Không thành vấn đề, ngày đó rất nhanh sẽ đến, ta cam đoan. Thuỷ Vô Dương nhắm mắt lại, nụ cười bên môi là tự tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...