Sau khi biết được chuyện phát sinh trong đại sảnh từ miệng Thuý Vũ, Thuỷ Vô Dương liền lâm vào trầm tư, tuy rằng y rất vui vì Mạc Trần Cẩm để ý mình như thế, nhưng đồng thời Vô Dương cũng rõ ràng, kỳ thật phần lớn nguyên nhân mà hôm nay Trần Cẩm phát hoả là vì ánh mắt khác thường của mọi người hàng năm, cứ như vậy tích lũy dần, chuyện của y chẳng qua chỉ là ngòi nổ mà thôi.
Tuy rằng người trong bảo mặt ngoài đều thập phần nghe theo lời của Trần Cẩm, nhưng trên thực tế khi đối mặt với dung mạo bị huỷ kia, trong ánh mắt luôn không tự giác toát ra sợ hãi, thời gian dài đối Trần Cẩm thương tổn là rất lớn, làm cho hắn có cảm giác mọi người cũng không tôn trọng bảo chủ như hắn.
Nói đến nói đi, hắn bất quá chỉ là đứa nhỏ mẫn cảm mà thôi. Thuỷ Vô Dương khe khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Vô Dương, phát sinh đại sự rồi!” Mạc Trần Kiêu vừa lớn tiếng ồn ào, vừa vọt vào phòng.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi ở trong đại sảnh, đại ca vì chuyện của ngươi phát ra đại hoả! Thật đáng sợ.” Mạc Trần Kiêu hoa chân múa tay lớn tiếng kể lể.
“Ta đã biết rồi.” Vô Dương bất đắc dĩ nhìn Mạc Trần Kiêu ngạc nhiên, không khỏi bật cười.
“A? Nhanh như vậy đã biết rồi sao?” Mạc Trần Kiêu trừng mắt nhìn, lộ ra biểu tình không thú vị.
Nhìn Mạc Trần Kiêu trong lòng suy nghĩ chuyện gì đều phản ứng ở trên mặt, Thuỷ Vô Dương cùng Thuý Vũ đều nhịn không được nở nụ cười.
“Ngươi này tiểu nha đầu cũng đi theo ồn ào.” Mạc Trần Kiêu ửng đỏ mặt giáo huấn.
“Vâng vâng vâng, là lỗi của nô tỳ.” Biết Mạc Trần Kiêu cũng không phải thật sự nổi giận với mình, Thuý Vũ có lệ thừa nhận sai lầm.
“Vô Dương, ngươi cũng quá nuông chiều tiểu nha đầu này đi.” Mạc Trần Cẩm giận, nhưng không tốt cùng nữ hài tử gây, đành phải đem đầu mâu chuyển hướng về phía Vô Dương.
“Hai người các ngươi gây nhau, nhưng đừng trút đến trên người ta.” Thuỷ Vô Dương lập tức đứng ngoài vòng,“Ta cái gì cũng không biết.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiên sinh thân thể kém, cái gì đều quản không được.” Thuý Vũ đi theo ồn ào.
“Ngươi này tiểu nha đầu.” Trừng mắt nhìn Thuý Vũ liếc một cái, Mạc Trần Kiêu thật không thể làm gì Thuý Vũ, đành phải thở phì phì tự mình buồn bực.
“Ngươi nha, còn nói Thuý Vũ là tiểu nha đầu, ta thấy chính ngươi bất quá cũng là một tiểu hài tử thôi.” Thuỷ Vô Dương cười vươn tay điểm nhẹ cái trán Mạc Trần Kiêu một chút.
“Nào có, ta là đại hiệp trong tương lai nha.” Mạc Trần Kiêu không phục.
“Là Đại Hà đi.” Thuý Vũ nhịn không được trêu chọc.
“Hắc, ta nói tiểu nha đầu ngươi sao hôm nay lại cùng ta đối nghịch đến cùng như vậy nha!” Mạc Trần Kiêu đứng dậy, làm như thể muốn đánh Thuý Vũ.
Thuý Vũ kêu to trốn được phía sau Thuỷ Vô Dương, Mạc Trần Kiêu lập tức đuổi theo, mấy người nháo thành một đoàn.
Mạc Trần Cẩm vừa đến trước cửa phòng, liền thấy một cảnh tượng hài hoà vui vẻ như vậy, đột nhiên cảm thấy tâm tình buồn bực, hắn vĩnh viễn đều không thể giống Trần Kiêu sáng sủa chọc người yêu thích như thế, cho nên mới không ai dám thân cận hắn, nay, Thuỷ Vô Dương có phải cũng cùng người khác giống nhau hay không, thích Trần Kiêu nhiều hơn so với thích hắn?
Nghĩ vậy ngực Mạc Trần Cẩm không khỏi nhói đau, không nghĩ lại nhìn bộ dáng cười đùa vui giỡn của mấy người kia, Mạc Trần Cẩm cố ý ho khan một tiếng, khiến cho người trong phòng chú ý.
“Trần Cẩm, ngươi tới rồi.” Phát giác sắc mặt Mạc Trần Cẩm tựa hồ không tốt, Thuỷ Vô Dương lập tức đứng dậy đi đến trước mặt hắn, thân thiết hỏi,“Ngươi không thoải mái sao? Sắc mặt thật không tốt nha.” Dứt lời, còn vươn tay muốn kiểm tra cái trán hắn.
“Ta không sao.” Theo bản năng hất ra tay Thuỷ Vô Dương đang vươn tới, Mạc Trần Cẩm như trước nghiêm mặt lạnh lùng, cố ý xem nhẹ Thuỷ Vô Dương lộ ra biểu tình bị thương.
“Đại ca, ta đây đi trước.” Hoàn hảo Mạc Trần Kiêu đủ thông minh, tuy rằng không rõ Mạc Trần Cẩm vì sao lại tức giận, nhưng vẫn thức thời lựa chọn chạy trốn trước.
“Trần Kiêu, bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải đi theo Mạc Địch, học tập sự vụ trong bảo.”
“A! Không phải đâu, đại ca.” Mạc Trần Kiêu vừa nghe, lập tức phát ra tiếng kêu ai oán.
“Ngươi không có lựa chọn.” Mạc Trần Cẩm độc tài hạ mệnh lệnh.
“Vâng.” Thấy mặt đại ca nhà mình càng nghiêm nghị, Mạc Trần Kiêu cũng chỉ phải ngoan ngoãn nghe lời, lôi kéo Thuý Vũ xám xịt chạy.
“Thương thế của ngươi thế nào?” Mạc Trần Cẩm cúi đầu nhìn Thuỷ Vô Dương, quan tâm một câu.
“Thoa thuốc xong tốt hơn nhiều.”
“Vậy là tốt rồi, chính mình hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi trước.” Nói xong, Mạc Trần Cẩm liền xoay người rời đi.
Thuỷ Vô Dương đuổi tới cửa, muốn giữ lại, nhưng bất đắc dĩ Mạc Trần Cẩm đi được quá nhanh, y căn bản ngăn không được hắn.
Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Thuỷ Vô Dương cau mày, thật sự không thể đoán được ý nghĩ trong lòng Mạc Trần Cẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...