Không khí tân niên vui vẻ bao phủ Đàn Ưng Bảo, mọi người trong bảo vì buổi tối hôm nay giao thừa làm chuẩn bị, trên mặt mỗi người đều tràn đầy xán lạn tươi cười.
Tiểu hậu viện, bọn nhỏ cũng tụ họp cùng nhau đùa giỡn.
Trên hành lang, Mạc Trần Cẩm nhìn chúng bạn chơi thật sự vui vẻ, cũng cười lên, vừa định đi qua cùng nhau vui đùa, lại bị Bạch Linh kéo lại.
“Trần Cẩm, Trần Cẩm!” Bạch Linh phấn điêu ngọc mài thân thiết lôi kéo ống tay áo Mạc Trần Cẩm, tiếng nói mềm mại đáng yêu.
“Linh nhi, như thế nào?” Mười hai tuổi Mạc Trần Cẩm đưa mắt nhìn, cười ôn nhu sờ sờ đầu Bạch Linh.
“Phụ thân nói buổi tối hôm nay sẽ có bắn pháo hoa có phải hay không?” Bạch Linh vẻ mặt hưng phấn hỏi.
“Ừ, đúng vậy, cha ta cũng nói như vậy, đến lúc đó ta dẫn ngươi đi xem.”
“Tốt tốt.” Bạch Linh mặt ửng đỏ, tươi cười càng thêm xán lạn.
“Ca ca buổi tối cùng với Linh nhi đi ra ngoài hẹn hò!” Tránh ở một bên nghe lén Mạc Trần Kiêu hét lớn chạy đi ra ngoài, mấy đứa nhỏ khác cũng hùa theo ồn ào.
“Trần Kiêu!” Nhìn Bạch Linh thẹn thùng trốn đến phía sau mình, Mạc Trần Cẩm vừa tức vừa thẹn kêu to.
“Trần Cẩm có cái gì phải thẹn thùng nha, dù sao ngươi sớm hay muộn đều phải cùng Linh nhi thành thân, chúng ta đều biết hết rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy! Kia hiện tại đến hôn nhẹ một cái đi.”
“Các ngươi không cần náo loạn.” Mạc Trần Cẩm cũng thẹn đỏ cả mặt.
“Ô ô, Trần Cẩm thẹn thùng, Trần Cẩm thẹn thùng!” Bọn nhỏ giống như thấy được cái gì đó rất mới mẻ, kêu càng lớn tiếng hơn nữa.
Mạc Trần Cẩm tuy rằng chỉ có mười hai tuổi, nhưng thái độ hắn luôn luôn trầm ổn, ôn hoà làm cho mọi người đều quên tuổi thật của hắn, khó có dịp thấy được biểu hiện nên có ở lứa tuổi của hắn, cho nên mọi người thấy mới lạ là điều tự nhiên.
Mà ở bên kia hành lang, một đứa nhỏ trầm mặc nhìn cảnh tượng huyên náo trước mắt, trong mắt toát ra thản nhiên mất mát.
Bạch Linh……
Buổi tối, bảo chủ Đàn Ưng Bảo đem tiệc rượu đơn giản dọn ra ngoài trời, làm cho người trong Đàn Ưng Bảo từ trên xuống dưới cùng nhau hội tụ, ngồi bên bàn lão bảo chủ là người của Mạc gia cùng những người có chức quyền khác trong Đàn Ưng Bảo.
“Đến, Linh nhi, này cho ngươi ăn.” Mạc Trần Cẩm đem thịt gấp đến trong bát của Bạch Linh.
“Cám ơn.” Bạch Linh đỏ bừng mặt, cúi đầu ăn một cách từ tốn, trên mặt ý cười như thế nào cũng ngừng không được.
Mấy người lớn nhìn thấy, đều vui vẻ, phá lên cười.
“Lão Bạch nha, thêm vài năm nữa, liền cho hai đứa nhỏ này thành thân được rồi, chúng ta hai nhà thân càng thêm thân a.” Lão bảo chủ cười lớn nói.
“Được bảo chủ xem trọng tiểu nữ nhà ta, ta liền kính cẩn không bằng tòng mệnh.” Bạch phụ cũng cười mị mắt.
“Chúng ta cũng già rồi, chờ Trần Cẩm cùng Linh nhi thành thân, ta liền chuẩn bị đem mọi chuyện của Đàn Ưng Bảo giao cho mấy tiểu bối bọn họ, Địch nhi thành thục ổn trọng, Linh nhi hiền thục, thấy thế nào đều là phúc khí của Cẩm nhi nha.” Nhìn ba đứa nhỏ kia, lão bảo chủ phi thường vừa lòng.
“Con đây thì sao, cha, còn con thì sao hả?” Mạc Trần Kiêu kêu la phản đối.
“Ngươi nha, có đại ca ngươi cùng Địch nhi ổn trọng ta an tâm.” Nhìn đứa con ham chơi, lão bảo chủ bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trong mắt cũng tràn đầy sủng nịch.
“Nghĩa phụ khích lệ, Trần Kiêu kỳ thật cũng rất có khả năng, so với Mạc Địch ngu dốt tốt hơn nhiều.” Mạc Địch đạm cười nói.
“Địch nhi, con không cần khiêm tốn, năng lực của con, nghĩa phụ ta là hiểu rõ nhất.” Lão bảo chủ gắp một miếng cá đến trong bát Mạc Địch, cười nói,“Chẳng lẽ con cho là nghĩa phụ ta chỉ quan tâm đến con ruột của mình?”
“Không, Mạc Địch không dám.” Mạc Địch thuỳ hạ mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
“Hảo hảo, nghĩa phụ tối thưởng thức chính là điểm ấy của con, về sau nếu Cẩm nhi làm ra chuyện gì, con cũng phải dũng cảm như vậy chỉ ra cho nó nha.”
“Mạc Địch nhất định hết sức phụ tá Trần Cẩm.”
“Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không cần đàm luận loại đề tài này nữa, hôm nay giao thừa, chúng ta tự nhiên phải vui vẻ hưởng thụ, đến đến, ăn cơm ăn cơm a.”
“Phụ thân, chúng con không ăn, con đã nói sẽ dẫn Linh nhi đi xem pháo hoa.” Mạc Trần Cẩm buông đũa xuống nói.
“Hảo, đi thôi.”
“Đến, Linh nhi, chúng ta đi thôi.” Kéo tay Bạch Linh, Mạc Trần Cẩm đem nàng mang đi.
“Nói thật, đại ca phúc khí cũng thật tốt, Linh nhi bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại ôn nhu, nương tử tương lai của ta có thể tốt như vậy, ta liền vụng trộm vui vẻ.” Mạc Trần Kiêu nhẹ giọng cùng Mạc Địch nói.
“Phải không?” Mạc Địch không yên lòng trả lời, bên môi ý cười có chút chua sót.
Một đêm giao thừa đáng lẽ bình an vô sự lại bị trận hoả hoạn giữa khuya huỷ diệt.
Nhìn trong phòng Mạc Trần Cẩm toát ra khói lửa mù mịt, mọi người đều sốt ruột muốn chết.
“Trần Cẩm đâu? Trần Cẩm đi ra chưa?!” Đuổi tới phía sau, lão bảo chủ nhìn một nửa phòng ở đã bị đại hoả thiêu rụi, lớn tiếng hỏi.
“Không biết, chúng ta không có thấy đại thiếu gia!” Một người hầu cứu hoả lắc đầu nói.
“Chết tiệt!” Lão bảo chủ cầm lấy một thùng nước đổ lên trên người mình, vọt vào đám cháy.
“Bảo chủ!” Mọi người kinh hô, muốn giữ chặt ông, nhưng mới trong nháy mắt, lão bảo chủ cũng đã vọt vào trong phòng.
“Còn thất thần làm gì, mau dập tắt lửa a!” Phụ thân Bạch Linh là người đầu tiên lấy lại tinh thần, hét lớn.
“Vâng vâng vâng.” Mọi người thế này mới phục hồi tinh thần, tiếp tục công tác dập lửa.
“Cẩm nhi, Cẩm nhi, con ở nơi nào?” Lão bảo chủ kêu to.
Trong phòng, Mạc Trần Cẩm gần như lâm vào bán hôn mê muốn há mồm kêu, nhưng yết hầu đau rát phát không ra thanh âm gì, chỉ có thể nghe tiếng gọi của phụ thân, nhưng không cách nào đáp lại, nội tâm sốt ruột không thôi, hắn không muốn chết ở trong này, hắn không muốn!
Tựa hồ là ý chí muốn sống mãnh liệt của Mạc Trần Cẩm cảm động trời cao, lão bảo chủ cuối cùng đến được bên giường, thấy ái tử hôn mê ở trên giường, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy Mạc Trần Cẩm, lão bảo chủ một hơi chạy ra khỏi phòng.
“Là bảo chủ cùng đại thiếu gia!” Có người tinh mắt phát hiện bọn họ, kêu lớn lên.
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không tập trung dập lửa nữa, toàn bộ vây quanh lại, coi tình huống của hai người.
“Kêu đại phu.” Lão bảo chủ ngữ khí mỏi mệt phân phó, trên người ông cũng có rất nhiều chỗ bị bỏng, cúi đầu nhìn xem Trần Cẩm, đã muốn vô cùng thê thảm.
“Đại phu, mau gọi đại phu.”
Đại phu chuyên chúc của Đàn Ưng Bảo rất nhanh liền được đưa vào trong phòng lão bảo chủ, muốn thay ông băng bó, lại bị cự tuyệt.
“Trước nhìn xem vết thương của Cẩm nhi.”
“Vâng.”
Nhìn người tập trung chật kín căn phòng, đại phu thở dài, khụ một tiếng nói,“Mời mọi người trước rời đi, bằng không ta không có cách nào khác vì đại thiếu gia trị liệu.”
Vì thế mọi người chỉ có thể mang theo tâm tình lo lắng đứng ở cửa chờ đợi, vết thương của lão bảo chủ đã được người khác xử lý tốt, mọi người là muốn ông nghỉ ngơi một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến Trần Cẩm ở bên trong sống chết không rõ, nói thế nào ông cũng không chịu nghỉ ngơi, nhất định phải chờ trước cửa.
Cho đến khi trời sắp sáng, đại phu mới từ trong phòng đi ra, vẻ mặt mỏi mệt, chờ lâu mọi người lập tức vây quanh hỏi thăm tình hình.
“Tính mạng của đại thiếu gia đã cứu được rồi, nhưng mà, nhưng mà……” Đại phu chần chờ không biết nên nói như thế nào.
“Nhưng mà cái gì?!” Lão bảo chủ ít khi dùng khẩu khí nghiêm khắc hét lớn.
“Nhưng mà nửa bên mặt của đại thiếu gia bị huỷ!” Đại phu thở dài, một thiếu niên tuấn tú như vậy lại bị huỷ thật là đáng tiếc.
Thân thể lão bảo chủ chấn động, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn định,“Không sao, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, người đâu, lấy ngân lượng cho đại phu, dẫn hắn đi xuống.”
“Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...