Nhiên Khuynh Quân Tâm

Lúc Mục Phong Du mang theo một đống "cán bộ cao cấp" đến, ta mới thật sự có điểm giác ngộ muốn tạo phản. Quả nhiên thần kinh tạo ra từ hiện đại tương đối mạnh mẽ, nhìn những người đó ai ai cũng mày ủ mặt ê như người khác thiếu bọn họ một mạng. Nghe nói tiểu Hoàng đế vì giết người Mục gia mà hạ kì độc cho bọn họ, thuốc giải giấu ở trong cung. Cũng chứng thật là tiểu Hoàng đế thiếu bọn họ một mạng, không lấy được thuốc giải thì bọn họ đều phải chết.
Những người khác có chết hay không ta cũng không để ý quá như vậy, chỉ là đứa nhóc xui xẻo Mục Phong Du cũng là một trong số đó, vậy nên không còn cách nào khác.
Cổ nhân nói: Người được lòng dân được thiên hạ.
Hiện giờ, có nơi lại bộc phát ôn dịch, thủ hạ của Ân Lưu Triệu tham ô tiền cứu trợ, ôn dịch đã lâu mà không thể giải quyết, dân chúng sớm có câu oán hận, đúng là cơ hội tốt để chúng ta được lòng dân. Hơn nữa từ đó vừa lúc cũng làm Ân Lưu Triệu mất lòng dân, bên tăng bên giảm thế này đối với chúng ta lại càng có lợi.
Người Mục gia có rất nhiều người có năng lực, chuyện này chỉ cần bọn họ xử lý.
Cái mà ta muốn làm là điều khiển dư luận, có đôi khi nước miếng thật đúng có thể dìm chết người, nhất là ở cổ đại phong kiến mê tín, từ Hoàng đế cho tới dân chúng đều rất tin thế gian có thần linh quỷ quái tồn tại.
Trước có lần trốn ra khỏi Hoàng cung lấy "chuyện thần tiên" làm cơ sở, ta dựa vào nhân sĩ bề ngoài kỳ quái không nghề nghiệp đầu điểm bạc, cộng thêm chút tiểu xảo, thế nhưng thật sự có thể khiến Ân Lưu Triệu tạo được chút áp lực dư luận.
Chuyện kể rằng, trong cái đầu hư hỏng của Mục Phong Du cũng rất nhiều chủ ý, có cậu ta ở đây ta cũng không cần lo lắng, thấy đã thảo luận được tương đối, ta định đi ra ngoài.

Mấy ngày nay Mộ Dung Hi Nhiên đều đi chiếu cố Mộ Dung Hi Phù, hiện giờ không tìm thấy nàng thì nhất định là ở chỗ Mộ Dung Hi Phù.
Đến khi ở ngoài cửa Mộ Dung Hi Phù, ta mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện, thầm cân nhắc, ta chuẩn bị trốn ở ngoài nghe lén. Mộ Dung Hi Phù này một bụng xấu tính, cũng không biết có nói bậy gì về ta không.
Ta dán ở cạnh cửa nghe lén, tiếng của Mộ Dung Hi Phù không lớn nhưng dễ dàng nghe thấy:
- ... Sau này các muội sinh mấy đứa con thì tâm của hắn cũng sẽ định. Đúng rồi, mấy năm nay đã chậm trễ như vậy, Hi Nhiên muội cũng nên sớm nói cùng hắn rằng muốn đứa bé...
Đứa bé...Đứa bé? Đứa bé!
Cám ơn, ta không có năng lực này, ta có thể sinh ra đứa bé cùng Hi Nhiên thì không phải ta nhặt được võ công bí tịch siêu thần kỳ thì chính là ta đang nằm mơ, thế nên thế giới có nữ nữ sinh tử này mới là một giấc mộng của ta...
Mộ Dung Hi Nhiên thích trẻ con ta biết, thật lâu trước kia ta còn bị vấn đề này quấy nhiễu, hiện giờ lại bị Mộ Dung Hi Phù đảo lên, trong lòng ta rất bất an.
Ta thở dài, quyết định rời đi.
Nhìn thấy ta rầu rĩ không vui khiến Mục Phong Du rất có dục vọng nhiều chuyện một phen, vì thế cậu ta nhích lại vỗ vai ta hỏi:
- Cậu làm sao vậy? Mới không thấy một lúc liền biến thành tiểu sinh u buồn, còn là dạng cong lưng.
Mặc dù có đôi khi Mục Phong Du đáng ăn đánh đến ta muốn quất chết cậu ta rồi tiếp tục dựng sống dậy sau đó lại quất chết, nhưng ở thời khắc mấu chốt cậu ta vẫn là một người thực khuôn phép, vì thế trong tình huống ta buồn bực đến đầu teo cơ thì ta sẽ nói ra băn khoăn của mình.
Mục Phong Du tặng cho ta một cái trợn mắt hàm chứa nồng đậm ý tứ khinh bỉ:

- Cậu cảm thấy mấy vấn đề này Mộ Dung Hi Nhiên sẽ không nghĩ tới sao? Cô ấy đã nghĩ suốt mười năm được không, chỉ là mấy năm trước cô ấy không thể tưởng được, nhưng vài năm sau hẳn đều rối rắm vấn đề này. Hơn nữa, cô ấy kiên định đợi cậu trở về như vậy thì cũng đã chuẩn bị cô độc suốt quãng đời còn lại, cậu nói một chút xem, cố ấy sẽ không thể tưởng tượng ra sau này mình không thể có con sao? - Mục Phong Du cho một ánh mắt khinh bỉ nữa - Suy nghĩ nhiều!
Mục Phong Du khinh bỉ xong tiếp tục giáo dục:
- Đúng rồi, cậu không biết Mộ Dung Hi Nhiên đối với cậu rất cẩn thận coi chừng sao, sợ cậu phụt một cái lại không thấy. Chậc chậc, cũng là, mười năm à.
Ta nhíu mày nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tuy rằng tôi đã nói nhiều lần với nàng rằng tôi sẽ không đi nữa, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.
Mục Phong Da cười khùng khục hai tiếng rồi nói:
- Có một số việc không thể nói không, cần dùng hành động để chứng minh. Còn nữa, tôi cảm thấy, Mộ Dung Hi Nhiên so với cậu còn sợ hai người tách ra hơn, cô ấy thế nào nỡ rời khỏi cậu? Cậu là đồ chết cân não!
- Tá Quân! - Mộ Dung Hi Nhiên vội vàng chạy tới, nhìn thấy ta ngồi cùng Mục Phong Du nói chuyện phiếm thì trên mặt như thở dài nhẹ nhõm một hơi - Vừa nãy người ở ngoài cửa ngũ tỷ rồi rời đi là vì tức giận sao? Ta biết người không thích ngũ tỷ, ta đã sắp xếp phái người an bài chỗ ở cho ngũ tỷ, nhưng thân thể ngũ tỷ thập phần không tốt, bất quá giữ tỷ ấy lại điều dưỡng mấy ngày. Hơn nữa người yên tâm, ta đã phái người tra qua, mấy năm nay cuộc sống của tỷ ấy khổ sở cũng không có chỗ nào đặc biệt, nghĩ tỷ ấy bất quá cũng là một người đáng thương, cũng không có dã tâm.
Mộ Dung Hi Nhiên sớm không còn là thiếu nữ mới ra đời lúc trước, hiện giờ nàng đứng đầu một cung, trải qua nhiều năm tôi luyện, làm việc tự nhiên cũng chu đáo rất nhiều. Là ta lo lắng nhiều, lo lắng nhiều còn làm hại Hi Nhiên quan tâm.

Trong nháy mắt cảm thấy ta rối rắm với Mộ Dung Hi Phù lâu như vậy chỉ do tự ngược, vì không cho chuyện này tiếp tục rối rắm, ta nói sang chuyện khác:
- Hi Nhiên, nhiều ngày nay nàng chiếu cố Mộ Dung Hi Phù lại có nhiều chuyện phải xử lý, bề bộn đến cơ bản không thấy được bóng dáng của nàng, haiz, nàng đừng làm cho mình quá mệt mỏi.
- Tôi nói này, cậu đây rốt cuộc là đang quan tâm Mộ Dung Hi Nhiên hay là đang oán hận chính mình bị lạnh nhạt? - Mục Phong Du đánh một quyền không nặng không nhẹ vào đồi ngực ta, chuẩn xác mà nói là vị trí ngực.
Ta xanh méc mặt nhìn cậu ta:
- Còn tập ngực rõ ràng như vậy được sao! Còn làm trò trước mặt tức phụ của tôi!
Mục Phong Du:
- Cậu xác định đó là ngực, không phải cơ ngực?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui