Binh lính đến điều tra xong đi rất nhanh, lúc chúng ta đi ra khỏi hầm ngầm thì Mộ Dung Hi Nhiên còn chưa tỉnh. Rõ ràng buổi sáng còn tốt, không đúng, là trước khi đến còn tốt, sao hiện tại lại thành như vậy?
Ta không hiểu y thuật, ta chỉ có thể hỏi Y Thánh. Y Thánh do dự, ta nhịn không được muốn đánh ông ta.
Y Thánh nói:
- Tá Quân có biết tất cả dược liệu trong thành này đều bị quân đội lấy lí do khống chế tình hình bệnh dịch mà cầm đi hết không?
Ta rất tức giận với phương thức nói của Y Thánh, hung hăng trừng mắt với ông ta, Y Thánh nhìn ra sự không kiên nhẫn của ta, chỉ nói:
- Dược liệu đều bị lấy đi, không có thuốc, y thuật của ta cao minh tới đâu cũng không thể trị hết tổn thương của Hi Nhiên.
- Vậy thuốc ngày hôm qua Hi Nhiên lấy đến cho ta là cái gì? - Ta lại cầm lấy ấm thuốc Giang Văn Chỉ lấy ra, hỏi - Vậy trong này là cái gì?
Y Thánh tiếp nhận ấm thuốc trên tay ta thập phần như bảo bối, nói:
- Cậu cẩn thận một chút, đây chính là thuốc còn thừa không nhiều lắm của bên chúng ta - Y Thánh cất kỹ ấm thuốc – Ban đầu chúng ta cũng có giấu một ít dược liệu, chỉ là hiện tại có thể dùng cũng không dư thừa ra nhiều. Nếu không phải như thế thì vì sao Văn Chỉ lại vội vã lên cầm lại ấm thuốc này đây, còn không phải vì sợ thuốc này cũng bị thu đi mất sao.
Không nghĩ tới hàng giả làm đến cùng như vậy, Hi Nhiên bị thương, lại không có thuốc, chẳng lẽ hắn thật sự muốn Hi Nhiên chết!
Ta hỏi:
- Vì sao còn không sớm nấu xong thuốc?
Giang Văn Chỉ nói:
- Còn không phải vì ngươi. Hôm qua Hi Nhiên nấu thuốc cho ngươi trước, chờ ngươi uống xong đã không còn sớm. Còn nữa, dược liệu không đủ, Hi Nhiên đem thuốc cho ngươi dùng trước.
Ta cúi đầu nhìn người trong lòng, sắc mặt tái nhợt, chân mày hơi nhíu lại, môi nhếch lên, gặp ác mộng sao?
Ta chỉ đạo:
- Giang Văn Chỉ, trước tiên ngươi mang Hi Nhiên về phòng nghỉ ngơi, nơi này không khí quá kém.
Giang Văn Chỉ nâng dậy Mộ Dung Hi Nhiên từ trong lòng ta, vừa đi vài bước lại xoay đầu nhìn ta:
- Nếu là trước đây, ngươi đã sớm nhảy dựng lên muốn đi tìm kẻ giả mạo báo thù cho Hi Nhiên. Giờ đây tại sao ngươi lại một chút phản ứng cũng không có?
Ta mỉm cười với nàng ta:
- Bởi vì bọn chúng không giống ngươi, bọn chúng rất thông minh rất quỷ quyệt. Quá mức nóng nảy thì bị hại vẫn là chính mình.
Giang Văn Chỉ vừa định tức giận thì Mộ Dung Hi Nhiên nàng ta đang đỡ chậm rãi tỉnh lại.
Ta cất bước gạt Giang Văn Chỉ ra:
- Hi Nhiên, nàng không sao chứ?
Mộ Dung Hi Nhiên cong cong khóe miệng, muốn cho ta một nụ cười tươi cho ta biết nàng không sao, chỉ là nụ cười này thấy thế nào cũng miễn cưỡng:
- Ta không sao, chỉ là đầu có điểm váng.
Y Thánh nói:
- Ôi trời, sẽ không bị ôn dịch chứ! Thế này thì biết làm sao cho tốt?
Mộ Dung Hi Nhiên vừa nghe thì cánh tay đè trên cánh tay ta muốn đẩy ta ra, đáng tiếc hiện tại nàng không có nhiều khí lực, ta gắt gao ôm lấy nàng, nàng vẫn không thể nào đẩy ta ra.
Mộ Dung Hi Nhiên thấy đẩy không hiệu quả thì đành khuyên ta:
- Chỉ sợ ta cũng đã mắc bệnh, Tá Quân, huynh vẫn nên cách xa ta một chút mới tốt, tránh lây bệnh cho huynh.
Ta không chịu, nàng từ chối vài cái, thật sự không còn khí lực, cũng đành mặc kệ.
Vương Cảnh Hủ vẫn luôn không hé răng đứng dậy đi đến trước mặt ta, nói:
- Coi như ngươi cứ ôm Hi Nhiên như vậy thì bệnh của Hi Nhiên cũng sẽ không chuyển biến tốt đẹp, ngươi hãy để nàng về nghỉ ngơi đi. Việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ cách ra ngoài, bằng không lấy đâu thuốc cho Hi Nhiên chữa bệnh?
Những lời này của Vương Cảnh Hủ vẫn rất có đạo lý, ta chỉ đành thoáng buông Mộ Dung Hi Nhiên ra, dặn dò:
- Nàng để Giang Văn Chỉ mang về nghỉ ngơi thật tốt, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt! Ta sẽ nghĩ cách mang nàng ra ngoài, tin ta. Nàng đừng quá lo lắng.
Ta nhìn mặt Mộ Dung Hi Nhiên mới phát hiện người của nàng vốn đã gầy lại gầy đi không ít.
Mộ Dung Hi Nhiên xoa bóp tay ta muốn ta yên lòng, nói:
- Ta tin huynh, chỉ là thương tổn của huynh còn chưa tốt, đừng làm chính mình quá vất vả.
Ta cười gật gật đầu với nàng, sau đó đỡ nàng ra khỏi hầm, đợi cho nàng và Giang Văn Chỉ đi xa, ta mới xoay đầu lại nói với mấy người còn lại:
- Ta do Sở Phong mang vào. Các ngươi biết khinh công, vì sao không chạy đi?
Y Quỷ xoa xoa mũi, nói:
- Khinh công của Sở Phong cũng không phải là thứ ta và lão Cổ có thể sánh bằng, hơn nữa trên thành còn có cao thủ coi chừng, muốn ra ngoài không dễ dàng.
Sở Phong nói:
- Hôm qua là vận khí tốt, nhiều lần thiếu chút nữa bị người phát hiện.
Y Thánh nói:
- Cảnh Hủ và Hi Nhiên bị thương, võ công của Diệp công tử và Văn Chỉ đích thị không thể ra được. Tự chúng ta chạy đi đã là miễn cưỡng, thì chúng ta làm thế nào đưa bọn họ ra ngoài đây?
Được rồi, là ta coi sự tình quá đơn giản.
Thiếu niên ngày hôm qua cầm một thứ tương tự đèn Khổng Minh đi tới, vừa phẫn nộ lại ủy khuất.
Y Thánh hỏi:
- Tiểu Bảo nhi, làm sao vậy?
Tiểu Bảo nhi ủy khuất nói:
- Hôm nay người tới điều tra làm hư đèn Cầu Nguyện của cháu. Mấy ngày nữa là lễ cầu nguyện, nếu trì hoãn thả thì Bồ Tát có thể không để ý tới hay không?
Ta tiếp nhận đèn Cầu Nguyện trong tay cậu nhóc, trừ bỏ tên thì có thể nói chính là cùng một thứ với đèn Khổng Minh.
Ta hỏi:
- Lễ cầu nguyện là cần thả đèn Cầu Nguyện?
Tiểu Bảo nhi gật đầu nói:
- Phải, phải viết trên đèn Cầu Nguyện tâm nguyện của mình, sau đó đem thả đèn của mình sang bên kia ngọn núi lớn kia, nếu Bồ Tát trông thấy thì năm sau nguyện vọng có thể trở thành sự thật. Còn nữa, cầu nguyện trên đèn còn có thể cột theo lễ vật, đợi lúc bay qua núi, dây buộc lễ vật cũng sẽ bị đốt đứt, như vậy lễ vật có thể đưa đến chỗ Bồ Tát - Tiểu Bảo nhi chỉ vào một ngọn núi xa xa, có chút lo lắng - Nghe nói những người xấu đang trú đóng ở đó, bọn chúng có thể bắn rơi đèn Cầu Nguyện của chúng ta hay không?
Chính nó lại lắc đầu nói:
- Chắc sẽ không. Hừ, nếu bọn chúng dám bắn rơi thì ta sẽ tìm bọn chúng liều mạng.
Y Thánh sờ sờ đầu cậu nhóc, cười nói:
- Được rồi. Ngươi đánh không lại chúng. Đi trước làm tốt đèn Cầu Nguyện của ngươi đi.
Tiểu Bảo nhi nhu thuận đáp lời, sau đó mang theo đèn Cầu Nguyện của mình đi xa.
Ta sờ sờ cằm, nói với Y Thánh:
- Nếu chúng ta thừa dịp loạn chạy trốn thì xác suất thành công có nhiều hơn?
Y Thánh nói:
- Còn phải xem trình độ loạn.
Y Quỷ nhịn không được, nói:
- Tá Quân, ngươi cứ việc nói thẳng đi!
Ta cười nói:
- Nếu như cư dân trong trấn đánh nhau cùng bọn lính thì sao? Loại xung đột quy mô lớn như thế chẳng hạn.
Diệp Nguyên Đạo kỳ quái hỏi:
- Thế quả thật đủ loạn, nhưng chúng ta làm thế nào cho bọn họ đánh nhau đây?
Ta không trả lời Diệp Nguyên Đạo, chỉ hỏi:
- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Người thành này bị ôn dịch, nhưng những binh lính kia lúc tuần tra trong thành một chút cũng không để ý lo đến ôn dịch, ngược lại lại oán hận mùi khó ngửi, chẳng lẽ bọn họ tuyệt không sợ bị lây bệnh?
Y Thánh nói:
- Phải rồi, thật ra cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có binh lính nào mắc bệnh.
Ta nói:
- Ta cảm thấy đây có thể không phải ôn dịch, có thể có người hạ độc. Theo giả thuyết này, khiến người toàn thành mắc bệnh cũng chỉ có cách hạ ở nguồn nước. Suy đoán tin này truyền ra xong, chỉ cần khiến cư dân thấy có người hạ độc ở trong nước thì người hai bên khẳng định đánh nhau.
Diệp Nguyên Đạo vỗ tay nói:
- Không sai. Nếu gây loạn như vậy, đến lúc đó chúng ta có thể chạy đi.
Y Quỷ khó hiểu:
- Tá Quân, cậu dám khẳng định bọn chúng sẽ đi hạ độc?
Diệp Nguyên Đạo giải thích:
- Bọn chúng có hạ độc hay không chúng ta cũng không biết, đây bất quá là suy đoán. Bọn chúng hà tất cần đi hạ độc, nhưng bọn chúng không đi thì chúng ta có thể đi.
Ta vỗ bả vai Y Quỷ, nói:
- Bọn chúng hãm hại ta thảm như vậy, ta đây chỉ làm phản kích nho nhỏ một chút mà thôi.
Cái gọi là phản kích nho nhỏ, chẳng lẽ chỉ là vu cáo hãm hại bọn chúng hạ độc? Vậy cũng quá chưa hả giận! Đương nhiên còn muốn đưa bọn chúng vài thứ khác.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió xuân khuya hôm nay.
Ta xoa bả vai ra cửa, thấy Mộ Dung Hi Nhiên ngồi ở bên cạnh hành lang, gió thổi lên mái tóc dài của nàng, thân ảnh nguyên bản đã phong phanh thoạt nhìn càng thêm tịch liêu.
Ta ôm lấy nàng từ phía sau, hừ, tại sao lại gầy đến chỉ còn xương xẩu:
- Không phải bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt sao? Sao đã ra rồi? Coi chừng bị lạnh.
Mộ Dung Hi Nhiên quay đầu nhìn ta, cười nói:
- Ta đã nằm ba ngày, hôm nay đi ra hít thở không khí. Nhưng thật ra Tá Quân huynh bận ba ngày, có thể nghỉ ngơi thật tốt chưa?
- Có có - Ta cúi xuống hôn trên gương mặt của nàng - Coi như thưởng cho ta, ta sắp mệt chết đi được.
Mộ Dung Hi Nhiên vốn đang thẹn thùng không biết phải làm sao, nghe được câu sau của ta thì lại nhíu mày, cách ta xa chút:
- Không phải huynh nói có nghỉ ngơi thật tốt sao? Sao còn có thể mệt chết? Trên người huynh còn có tổn thương...
Câu nói kế tiếp của Mộ Dung Hi Nhiên bị ta dùng môi chặn lại. Môi của nàng mềm, lành lạnh, có một chút vị của thuốc đông y. Kỳ quái, rõ ràng thuốc đông y đắng như vậy, nhưng ta lại nếm ra hương vị ngọt ngào.
Ta cảm giác được thân thể của nàng nhẹ nhàng run rẩy, ta nghe được tiếng tim đập giống như nổi trống, cũng không biết kia là tiếng tim đập của ta hay là nhịp tim của nàng, hoặc là tiếng tim đập của chúng ta.
Đôi môi Mộ Dung Hi Nhiên khẽ nhếch phát ra âm thanh yếu ớt nho nhỏ, ta tìm được lưỡi của nàng, gắt gao quấn cùng một chỗ.
Ta nghĩ cứ ôm nàng như vậy thì coi như ôm nàng cùng chết cũng không sao cả.
Mộ Dung Hi Nhiên đẩy ta ra, lực càng lúc càng lớn, ta lo lắng cho thân thể của nàng, cũng sợ nàng tức giận, đành phải lưu luyến không nỡ buông nàng ra.
Mộ Dung Hi Nhiên mặt tái nhợt, hai má xuất hiện màu hồng mười phần rõ ràng, nàng thở phì phò, ánh mắt ôn nhu mềm mại, dịu dàng như sắp chảy ra nước.
- Sao huynh hồ nháo như vậy, vừa nãy sư phụ ở phía sau. Nếu để bọn họ thấy...
Ta hừ một tiếng:
- Bọn họ thấy thì thấy - Ta lại nhào lên ôm lấy nàng - Ta muốn cho bọn họ biết nàng là của ta. Nếu sau này ai khi dễ nàng, ta sẽ cho kẻ đó... - Ta thoáng buông Mộ Dung Hi Nhiên ra, làm một động tác cắt cổ.
- Ôi trời, đúng rồi! Đêm nay chúng ta sẽ ra khỏi thành. Còn nữa, hàng giả kia, ngày hôm nay ta muốn cho hắn nổ mặt mày đen thui!
Mộ Dung Hi Nhiên lo lắng nhìn ta:
- Tá Quân, huynh vẫn nên nghỉ ngơi trước đã đi. Ta thấy sắc mặt của huynh không tốt lắm.
Ta cười lên, chuẩn bị đi an bài hoạt động buổi tối, nhưng vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu hoa mắt choáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...